Chương 41

 

Lúc này, cô giáo nghe xong bước qua dặn dò.

 

“Vậy bạn học, em qua chọn chỗ ngồi đi, sắp xếp cho em ngồi ở trước bạn này em thấy sao?”

 

Vu Tịch nhìn vào vị trí phía trước.

 

Một số bạn cùng lớp đeo kính cận thị dày cộp, hai chữ học bá được viết rõ trên khuôn mặt của họ.

 

Không thể trêu vào, không thể trêu vào, Vu Tịch nói, “Hay là thôi đi ạ, em ngồi ở phía sau là được rồi.” Cô biết mình không chú tâm học hành, ngồi ở phía trước rất lãng phí chỗ ngồi.

 

Cô giáo nhìn Vu Tịch, vừa nãy nghe chủ nhiệm giáo vụ nói cô cũng biết đây là học sinh đặc biệt, e rằng không phải con nhà quan, cũng là con nhà giàu.

 

Về phần học tập có thể bỏ qua, không gây chuyện thì đã khá tốt rồi.

 

Cho nên cô muốn ngồi ở sau thì càng tốt hơn.

 

“Vậy bạn học Vu Tịch, em muốn ngồi chỗ nào thì ngồi đi.”

 

Ngay khi giọng của cô giáo cất lên, các bạn nam phía sau đã nhảy cẫng lên vì sung sướng.

 

“Bạn Vu Tịch, tôi ở đây, chỗ tôi không có ai.”

 

“Vu Tịch, tôi có thể phụ đạo cho bạn làm bài tập.”

 

“Tôi có thể làm người hướng dẫn đưa bạn đi làm quen với trường.”

 

Vu Tịch nhìn những người phía sau đang tham gia cuộc vui.

 

Những bạn nam này, cô đau đầu vì tiếng ồn.

 

Cô mỉm cười với bên kia, cuối cùng tìm được chỗ phía sau ở bên cạnh cô gái trông thành thật, rồi ngồi xuống.

 

Cô gái nhìn thấy cô ngồi bên cạnh mình thì tròn mắt ngạc nhiên.

 

Vu Tịch mỉm cười, “Xin chào.”

 

“Xin… xin chào.”

 

Mấy đứa con trai phía trước nhìn về phía này với vẻ đáng tiếc, tất cả đều tiếc vì Vu Tịch đã chọn vị trí như vậy.

 

Cô giáo đứng ở trước nhíu mày lại.

 

Thực sự không phải là một hiện tượng tốt khi những học sinh này làm ầm ĩ như vậy ngay khi học sinh chuyển trường này đến.

 

Cô giáo đứng ở trước vỗ bàn.

 

“Được rồi, sắp vào lớp rồi, chú ý nghe giảng.”

 

Mọi người hậm hực quay đầu lại, nhưng vẫn có những bạn nam dám quay đầu lại nháy mắt với Vu Tịch.

 

Về phần các bạn nữ thì họ thấy phản cảm hơn.

 

Họ quay đầu nhìn Vu Tịch, có không ít người bĩu môi trợn mắt.

 

“Nhìn xem những bạn nam lớp mình kìa, thật sự không có kiến thức.”

 

“Hừ, có xinh đẹp gì đâu.”

 

Vu Tịch không muốn để tâm đến chuyện này, vừa mới trở về lớp, cô đã quên một số điều đã học trước đó, lúc này nhìn sách trên bàn, cô cảm thấy… như những câu chuyện cổ tích.

 

Vốn dĩ, các khóa học ở nước ngoài rất khác so với các khóa học ở trong nước, hơn nữa, ở nước ngoài Vu Tịch cũng không học hành nghiêm túc…

 

Thực ra không phải lúc nào Vu Tịch cũng lười như vậy.

 

Khi còn học cấp 2, cô luôn đứng trong top xuất sắc nhất, sau này bị gia đình đưa ra nước ngoài vì ầm ĩ chuyện yêu đương sớm, khi ở nước ngoài, cô không học hành nghiêm túc.

 

Vu Tịch nhìn đề toán, sọ não lớn…

 

Những con số này, tách ra thì nhận biết được, ghép lại với nhau, trở thành phương trình, đơn giản là những bài toán của người ngoài hành tinh.

 

Vu Tịch suy nghĩ cuối cùng vẫn từ bỏ, sau đó ngủ gục trên bàn…

 

Trong bụng vẫn còn một sinh mệnh nhỏ, gần đây cô thích ngủ giống như không phải mình…

 

Rất nhanh đã hết tiết.

 

Vu Tịch vào nhà vệ sinh, vừa ra khỏi cửa, mấy cô gái nhìn nhau rồi lập tức xúm lại ồn ào giữa lớp.

 

“Này, muốn biết rốt cuộc nữ thần của các người là có địa vị gì không, tôi đã hỏi rõ ràng rồi.”

 

Cô gái tên Khưu Y Nhụy, ỷ vào trong nhà có chút tiền, ở trường làm không ít trò tác oai tác quái, cấu kết với một nhóm nữ sinh nhỏ, thành lập bè phái, ở trong trường không ai dám khiêu khích họ.

 

Khi cô ta đứng ở giữa nói, mọi người ở bên cạnh đều quay sang nhìn cô ta.

 

Cô ta đắc ý nói, “Vu Tịch này là học sinh lưu ban, cô ta đã 20 tuổi là một bà cô rồi.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện