Chương 42:

 

Bà cô 20 tuổi… Có hơi khoa trương, nhưng Vu Tịch hơn bọn họ hai ba tuổi.

 

Tất cả các bạn năm 3, nhỏ thì 16 17 tuổi, lớn thì 18 tuổi, những người lớn tuổi lưu ban đều sẽ đi học lại.

 

“Oa, 20 tuổi, học lại hả.”

 

“Hơi lớn một chút… nhưng không ảnh hưởng đến nhan sắc của người ta.”

 

Khưu Y Nhụy nghe xong, sau đó mỉm cười, “Điều đáng sợ hơn là cô ta từ nước ngoài trở về, mới từ Mỹ trở về.”

 

“Từ Mỹ trở về thì có gì mà đáng sợ đâu.” Mọi người ở bên dưới nói.

 

“Tất nhiên là đáng sợ rồi.” Cô ta dừng lại, ngẩng đầu lên, “Ở Mỹ cởi mở hơn chúng ta rất nhiều. Nghe nói phụ nữ ở đó, mười mấy tuổi đã có bạn trai, đã ngủ với đàn ông rồi.”

 

“Ồ…”

 

“Vu Tịch này bây giờ đã 20 tuổi, các cậu nói xem, cô ta đã bị bao nhiêu thằng đàn ông ngủ rồi.”

 

Bên cạnh, bạn của cô ta cũng nói, “Khưu Y Nhụy nói đúng, lúc trước tôi đi nước ngoài du lịch, ở nước ngoài là như thế, buổi tối mẹ tôi không cho ra ngoài chơi, nói ở nước ngoài nhiều người xấu.”

 

“Không chỉ bị ngủ nhiều lần mà khả năng đã phá thai nhiều lần ý chứ.”

 

“Thật đáng sợ, thật bẩn thỉu.”

 

“Nhìn cặp mông to và bộ ngực khủng của cô ta xem, tôi nói cho các cậu biết, điều này không bình thường. Đồ ăn hàng ngày ở nước ngoài khác với chúng ta. Đều là những video đồ ăn rác rưởi, ăn nhiều kích hormone phát triển nên mới lớn như vậy. Vừa rồi các người từng người từng người chảy nước miếng, tất cả đều là kích thích hormone, hừ.”

 

Mặc dù các bạn nam ở dưới có suy nghĩ khác với các bạn gái, nhưng biểu hiện của họ quả thực đã thay đổi.

 

Khưu Y Nhụy nói, “Lại còn nữ thần cái gì, tôi thấy là giày rách thì có, hừ.”

 

Vừa nói xong, sau đó, Vu Tịch từ nhà vệ sinh trở lại.

 

Ngay khi cô bước vào, người bạn cùng bàn với Khưu Y Nhụy hơi chạm vào cô ta.

 

Cô ta nhìn lại thì thấy có người vào nên không nói nữa.

 

Vu Tịch nhìn những người bên trong.

 

Sao lại thế này, vừa ra ngoài đi vệ sinh, khi quay lại đã cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.

 

Cô không hiểu nhìn vào trong, nhướng mày rồi bước vào.

 

Khi đi ngang qua Khưu Y Nhụy, Khưu Y Nhụy đã vượt lên chạm vào vai cô.

 

Vu Tịch dừng lại, quay đầu lại.

 

Khưu Y Nhụy đã ung dung bước ra ngoài.

 

Vu Tịch vỗ vai mình rồi trở về chỗ ngồi.

 

Sau đó, mặc dù đã bình tĩnh hết mức nhưng Vu Tịch vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

 

Mãi cho đến khi tan học, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, như thể trên người cô có vi khuẩn.

 

Ngay cả như thế, người bạn cùng bàn nhỏ bé trông rất thật thà cũng tránh ánh mắt của cô.

 

Vu Tịch còn đang suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra thì tiếng chuông tan học đã vang lên.

 

Ngày đầu tiên đi học đã kết thúc.

 

Tuy Vu Tịch còn đang băn khoăn, nhưng cô nghĩ, ngày mai hãy chậm rãi hỏi đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cô nên nhanh chóng về nhà, cô đói quá rồi.

 

Sau đó cô đi ra ngoài, ra ngoài cổng trường, định tìm một chiếc xe buýt…

 

Một chiếc Porsche dừng lại ở một bên.

 

Cửa sổ xe trượt xuống, gương mặt của Cố Lâm Hàn hiện ra bên trong.

 

“Lên xe.”

 

Không phải chứ, anh ta đến đón cô sao?

 

Cô nghiêng đầu nhìn Cố Lâm Hàn, “Anh đặc biệt tới đón tôi?”

 

Cố Lâm Hàn hất cằm ra hiệu cho cô nhanh chóng lên xe.

 

“Tưởng bở, từ công ty về đi ngang qua.”

 

Anh đi ngang qua chuẩn thật đấy.

 

Vu Tịch bĩu môi, bước lên xe.

 

Trường học cách nhà Cố Lâm Hàn không xa.

 

Nhưng không ngờ tới khi về đến nhà, vừa bước xuống xe đã bị Cố Lâm Lịch chặn đường.

 

“Lâm Hàn, tôi phải bắt được cậu, hôm nay cậu nhất định phải về nhà, nếu không, mẹ cậu sẽ tự mình tới bắt cậu.”

 

Trên mặt của Cố Lâm Hàn hiện lên vẻ khó chịu.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện