Người phụ nữ không biết chuyện lại bắt đầu thốt lên lời chất vấn, “Cô là ai, cô biết cậu Cố là ai không mà tới đây hô to gọi nhỏ.”

Người phụ nữ này, rốt cuộc là ai vậy, cũng dám cùng Cố Lâm Hàn hô to không nói, còn có thể làm ch Cố Lâm Hàn cãi nhau ngay trước mặt người khác.

Bên kia, một đám người đẹp có tâm tư với mấy cậu ấm này cũng ngó chừng Vu Tịch không rời mắt.

“Cô ta là ai vậy?”

“Đúng đấy, sao từ trước tới giờ chưa thấy cô ta.”

“Xem ra rất thân quen với mấy vị này.”

“Họ Vu, chẳng lẽ là nhà họ Vu?”

“Nhà họ Vu vị kia không phải Vu Điềm, nhà họ Vu không phải chỉ có một cô tiểu thư kia sao.”

“Cũng chưa chắc, hừ, mang cái dáng vẻ hồ ly tinh kia, nhìn cũng không phải là thứ gì tốt.”

Lúc này, Lôi Đình lại đẩy Vu Tịch đi về phía bên cạnh Cố Lâm Hàn.

Vu Tịch nào muốn vậy, lập tức giãy dụa lấy đẩy Lôi Đình ra, “Tôi mới không muốn ngồi bên cạnh anh ta, dáng vẻ thận hư, tôi sợ lây.”

Ngồi bên cạnh anh ta?

Vu Tịch khẽ dựa gần anh, trong đầu lập tức nhớ tới mình mây mưa ở trên người anh như thế nào.

Nghĩ đến trong bụng mình lại còn mang hạt giống của anh, cả người cô đều căm giận không chịu được.

“Cũng đúng, Lôi Đình, để cô ta tránh xa một chút, nhìn cô ta lại làm trầm bầu không khí của chúng ta.”

“Anh. . .” Vu Tịch tức giận nhìn anh chằm chằm.

Mà người đàn ông này lại ngang nhiên ngồi ở chỗ đó, lạnh lùng nhìn về phía Vu Tịch, nhướng mắt lên, “Đừng nhìn tôi chằm chằm như lang như hổ vậy, con mắt tôi không mù, dù có nhìn tôi chằm chằm thì tôi cũng sẽ không đói bụng ăn quàng em đâu.”

“. . .”

Hạ Tử Minh đang ở một bên, vội vàng kéo tay Cố Lâm Hàn, “Được rồi, người ta là con gái nhìn thấy cậu cảm thấy mắc cỡ thì có làm sao.”

Cố Lâm Hàn hừ lạnh, khinh thường mà nói, “Không, tôi sợ hãi, sợ cô ta quá lâu rồi chưa bị đàn ông chạm vào, đói khát nhịn không được nhào tới.”

Anh còn chưa quên, cô chọc tức anh ở bệnh viện như thế nào.

Lần này đã làm Vu Tịch hoàn toàn nổi giận, nếu không phải vì cách xa nhau, lúc này bàn tay của cô đã dán lên trên gương mặt tự cho là cao quý lạnh lùng này của anh rồi, “Cố Lâm Hàn, anh có ý tứ gì, tự cho là tốt đẹp, đừng tưởng rằng không có ai biết, anh thích được mọi người ca ngợi, đáng tiếc, người ta căn bản chướng mắt anh.”

Cố Lâm Hàn dùng 999 hoa hồng theo đuổi Hứa Khả, cuối cùng Hứa Khả lại ở bên anh họ của anh – Cố Lâm Lệ, chuyện này, người bên ngoài không biết, mấy người bọn họ cũng không có một vài người không biết, nhưng mà chuyện này là điều cấm kỵ của Cố Lâm Hàn cho nên mới không ai nói.

Đáng tiếc, đối với bọn họ là cấm kỵ, nhưng đối với Vu Tịch lúc này tâm tình bùng nổ thì cô không kiêng kỵ cái gì nữa!

Cố Tân Tân liếc nhìn gương mặt đã đen như đáy nồi của Cố Lâm Hàn, vội vàng kéo tay Vu Tịch, ý bảo cô đừng làm rộn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện