Chương 6: Anh còn có tay và lưỡi mà

Nhưng không ngờ, tuy trên mặt Cố Lâm Hàn trầm xuống, nhưng lại than nhẹ nói, “Đúng vậy, Hứa Khả là một người phụ nữ hoàn mỹ, dù sao cũng tốt hơn một số người len lén thích kẻ không Tả Kinh Luân gì đó, nhưng còn bị người ta chê nữa chứ.”

Người bên cạnh dường như cũng nghe được tiếng răng va chạm ở trong miệng anh, kéo theo không khí chung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Nói thật ra, với cái tính tình và địa vị này của Cố Lâm Hàn, lúc này Vu Tịch còn đứng được ở chỗ này, đã làm cho người xem ngạc nhiên rồi.

So ra, người tức giận hơn hình như là Vu Tịch.

Ban đầu cô vì chuyện hôm nay biết tin mình mang thai mà vô cùng tức giận, mà lúc này, ngay ở đây, kẻ đầu têu còn nói khoác mà không biết ngượng.

Không khí chung quanh trong lúc nhất thời đều loãng đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

Anh bỗng nhiên đứng bật dậy khỏi ghế sa lon, đi về phía Vu Tịch.

Đám bạn ở một bên đều bị dọa sợ.

Lần này Vu Tịch thật sự đã chọc người ta rồi.

Nghĩ tới năng lực phá hoại lúc hai người cãi nhau. . .

Mấy người nhao nhao tiến lên cản Cố Lâm Hàn, “Đừng đừng, có chuyện thì từ từ nói.”

“Vu Tịch, cậu cũng đừng nói nữa.”

“Đúng vậy đúng vậy, mỗi người nói ít một câu đi.”

Cố Lâm Hàn đẩy tay Hạ Tử Minh ra.

Nói thật ra, gien của người đàn ông này thật là tốt, lúc tức giận như vậy mà gương mặt điển trai kia vẫn có một vẻ hấp dẫn đến tàn nhẫn.

Vu Tịch cảm thấy cánh tay của mình bị anh nắm lại thì lập tức không chút do dự quát to lên.

Bàn về ầm ĩ kiếm chuyện, ai có thể hơn được Vu Tịch cô chứ.

“A, cưỡng gian rồi, cưỡng gian, thân thể Cố Lâm Hàn không được, thích cưỡng gian phụ nữ đàng hoàng tìm kiếm khoái cảm!”

Phốc. . .

Mệ nó. . .

Bạn bè ở một bên cũng không khỏi bội phục dũng khí của Vu Tịch, mắt thấy Cố Lâm Hàn muốn động thủ, cô còn dám la lối om sòm như vậy.

Sắc mặt Cố Lâm Hàn biến hóa nhiều lần, cuối cùng kéo lấy quần áo của người phụ nữ điên này, “Cô mà la nữa, có tin tôi lập tức lột quần áo cô, chơi coo ở chỗ này hay không.”

“Tôi. . .”

“Còn không ngậm miệng thật sao?”

“. . .”

Ban đầu Vu Tịch ăn nói lung tung, người bên cạnh cũng đen mặt theo, Vu Tịch này không phải đang tìm cái chết sao?

Quả nhiên, Cố Lâm Hàn hơi lạnh mặt, gương mặt đanh lại.

“Vu! Tịch!”

“Tôi. . . Tôi đang chân thành đề nghị. . .” Vu Tịch còn bị anh nắm tay, chỉ cảm thấy mình mà lui về phía sau nữa thì người sẽ ngã ra ghế salon phía sau lưng.

Nhưng vào lúc này, cô lại cảm thấy, bàn tay Cố Lâm Hàn giữ lấy eo cô, toàn thân cô run lên, nhìn trộm tay của anh một cái, càng thêm cảm thấy, gương mặt này của anh phối hợp với cái tư thế này. . .

Con mẹ nó, thật là chọc người.

Nhưng mà. . .

Trước mặt nhiều người như vậy đó!

“Cố Lâm Hàn, tôi nói cho anh biết, anh còn dám tới gần thì tôi sẽ ra tay đó!”

“Được, cùng lắm thì xem ai chết trước.”

Người bên cạnh thấy thế, nhớ lại lần trước bọn họ ra tay với nhau kết quả là thiếu chút nữa phá hủy hàng ghế của người ta, vì thế mấy người vội vàng đi lên tách hai người ra.

Lúc này.

Vu Tịch đột nhiên cảm giác được trong dạ dày chua xót, cả người thiếu chút nữa nôn lên gương mặt điển trai lạnh lùng kia của Cố Lâm Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện