Chương 56:

 

Lúc Cổ Lâm Hàn nhờ Cổ Lâm Lịch đi ghi danh cho cô, anh đã yêu cầu anh ta đăng ký thông tin liên lạc của mình. Không nghĩ tới còn có thể dùng được, nhưng không ngờ tới, mới đi học ngày thứ hai chuông điện thoại đã vang lên.

 

Vu Tịch này!

 

Trên đường đi, Cố Lâm Hàn nghe tin ở đây như muốn nổ tung.

 

Không học hành cho tử tế, mới đến trường đã gây chuyện.

 

Không có việc gì người phụ nữ này rêu rao cái gì!

 

Nhìn vào bài đăng trên trang web của họ, anh nổi cơn thịnh nộ. Chưa kể, Vô Ưu ở bên kia nói, nhà trường nói là: Phụ huynh cho rằng Vu Tịch dụ dỗ một bạn nam rồi đánh người ta…

 

Vu! Tịch!

 

Người đàn ông tức giận, khí chất lạnh lùng, đẹp trai, chẳng liên quan gì, bị khí lạnh bao trùm càng lạnh hơn. Khi bước vào cửa với một luồng khí mạnh mẽ, cảm thấy không khí xung quanh lập tức lạnh xuống một vài độ

 

Vu Tịch trực tiếp đứng lên. “Anh, sao anh lại tới, anh…”

 

Hiệu trưởng dừng lại trước, chuyện này… vị phụ huynh này hơi trẻ đúng không ?

 

Hơn nữa, sao trông anh quen vậy?

 

Bên này, mấy vị phụ huynh kia tức giận không quan tâm nhiều. “Phụ huynh của con nhóc này tới? Phụ huynh ở đâu? Ha, đây là phụ huynh? Ông lừa ai.” Cổ Lâm Hàn nhìn chằm chằm Vu Tịch ở đằng kia, khi nghe thấy có người nói chuyện, anh hơi quay đầu lại.

 

Nhìn đôi nam nữ trước mặt, giọng nói trầm thấp khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lùng.

 

Anh híp mắt nhìn bọn họ, khiến người ta cảm thấy cao quý, được tôn vinh khác hẳn người thường. “Tôi là phụ huynh của cô ấy, mọi chuyện bây giờ của cô ấy đều do tôi quản. Có vấn đề gì, thì có thể nói với tôi.”

 

Vu Tịch ở đang kia nghe vậy, đã bùng nổ trước. “Cái gì mà anh quản mọi chuyện của tôi. Tôi bị anh quản từ lúc nào?”

 

Cổ Lâm Hàn nhìn chằm chằm vào rắc rối này.

 

Ánh mắt anh như muốn nói “Cô chờ đó cho tôi, về nhà sẽ thu thập cô sau”.

 

Sự đe dọa rõ ràng đến nỗi khiến Vu Tịch không hiểu sao thấy chột dạ.

 

Các bậc phụ huynh nhìn, nhưng họ càng không tin. “Ha, đây là phụ huynh? Cũng không có tác dụng.”

 

Cổ Lâm Hàn nói: “Tôi không quan tâm đến những thứ khác, rốt cuộc cô ấy đã làm gì?”

 

Không hiểu sao bị anh nhìn chằm chằm vị phụ huynh kia lại thấy bối rối, quay đầu lại lấy mái tóc của mình che mình lại, lại nghĩ mình có lý, ngẩng đầu lên nói: “Vậy được, cậu đến xem một chút, Vụ Tịch nhà các người đánh con trai tôi, bây giờ con trai tôi vẫn đang điều trị.”

 

Không nghe thấy chút độ ấm nào trong giọng điệu của Cổ Lâm Hàn: “Vậy tôi sẽ xem con trai các người bị đành thành như thế nào trước.”

 

Anh thuận tay mở cửa đi vào bên trong.

 

Bên trong, bạn nam kia vẫn đang kêu gào nằm trên giường “Ôi… đau quả, đau quá… Bác sĩ, cháu đau!”

 

Bác sĩ nói: “Được rồi cháu nhịn một chút, một lát nữa sẽ không sao. Cái này, không đau lâu đầu.” Trên mặt bạn nam kia có hai vết bầm, một vết đỏ và sưng trên má trông hơi rõ.

 

Hơi thảm…

 

Cổ Lâm Hàn nhìn lại Vu Tịch.

 

Vu Tịch lè lưỡi: “Là cậu ta thiếu đòn, không liên quan đến tôi…”

 

“Cô…” Vị phụ huynh này nghe thấy vậy, vừa đau khổ vừa tức giận. Chưa kể, sau lưng cô còn có vài phụ huynh khác, lúc này họ mới bắt đầu ríu rít với nhau. “Nhìn đi, nhìn đi, sao lại có đứa nhỏ hư hỏng như vậy, người không có đạo đức, không có lương tâm, không hối hận, nhất định phải đuổi học, đuổi học.”

 

Cổ Lâm Hàn phớt lờ tiếng ồn ào của họ, bây giờ anh mới hỏi: “Tại sao cô ấy lại đánh người?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện