Chương 57:

 

Vu Tịch có chuyện muốn nói.

 

Cô ở phía sau đứng dậy, hét lên, “Đúng thế, còn không phải là cậu ta tự tìm đánh.”

 

Cổ Lâm Hàn quay lại nói: “Cô im đi.”

 

“Anh…”

 

Các bậc phụ huynh đứng phía trước càng tức giận. “Ha, con của chúng tôi ngày thường ngoan ngoãn nhất, còn không phải cô ta, cô ta không có việc gì đi dụ dỗ bạn học nam, con của chúng tôi tuổi còn nhỏ hoạt bát, đang ở cái tuổi phản nghịch, nhất thời nóng nảy nói vài câu với cổ ta, cô ta liền đánh người, còn đá, đá chỗ… của con trai nhà chúng tôi… hu hu…”

 

Người phụ nữ kia vừa nói vừa bắt đầu khóc lóc.

 

Một mặt, hiệu trưởng nhìn anh luôn cảm thấy vị “phụ huynh ” trẻ tuổi này có chút quen mắt, không biết vì sao, nhưng khí chất cao quý ẩn chứa trong người đã khiến ông ta sợ không dám nói những lời khó nghe.

 

Hiệu trưởng nói: “Anh này, hai người đã cãi nhau, bạn học Vu Tịch này không cẩn thận đá… vào hạ bộ của bạn kia.”

 

Tất nhiên Cổ Lâm Hàn biết điều đó có nghĩa là gì, anh nhíu mày nhìn, nói với vị phụ huynh, “Tôi tin Vu Tịch đánh người mà không có lý do gì. Hơn nữa, là con trai của bà đơn phương nói lời dụ dỗ ?”

 

Nghe thấy anh nói, “Vu Tịch đánh người mà không có lý do gì” Vu Tịch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cổ Lâm Hàn.

 

Vị phụ huynh này nghe xong, ậm ù: “Sao, cậu không tin? Ha, cậu nhìn xem cái cách cô ta ăn mặc, cái váy đó, một học sinh cấp 3, đầu tóc bù xù, đeo vòng cổ. Vừa nhìn là biết không phải đến học hành tử tế, không phải ở đây dụ dỗ người ta, thì còn có thể làm gì, cô ta ăn mặc thế này thì ai nhìn vào cũng nghĩ là cô ta dụ dỗ, con cái nhà chúng tôi khi nhìn vào thì nghĩ cô ta đang dụ dỗ mình, nên mới đi qua nói vài câu. Nếu cô ta không trang điểm, đến học hành tử tế, con cái nhà chúng tôi có thể quan tâm đến cô ta? Hù, không nhìn xem bản thân mình có phẩm chất gì.”

 

Vu Tịch nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, lại bật cười nhìn vị phụ huynh.

 

Cô có phẩm chất gì?

 

Vụ Xi nói: “Dụ dỗ con cái của các người? Các người cho rằng nhà mình có quặng mỏ, hay là thừa kế ngôi vị của vua? Thật nực cười, trước khi nói về người khác, hãy soi gương xem mình có phẩm chất gì. Con cái của các người có kết quả như vậy, tôi nghĩ chúng nó đã hoàn toàn được thừa hưởng những phẩm chất tốt đẹp của các người, mới có thể tự chuốc lấy khổ cực, xứng đáng.”

 

Người phụ nữ kia muốn đến tát Vu Tịch.

 

Cổ Lâm Hàn dừng lại trước mặt Vu Tịch, không phản bác, chỉ kéo Vu Tịch vào trong.

 

Bạn nam kia vẫn còn ở bên trong, khi nhìn thấy Vu Tịch, đột nhiên cậu ta co rụt lại, xem ra là có bóng ma tâm lý.

 

Đặc biệt là khi bạn nam nhìn thấy Cố Lâm Hàn đứng trước mặt Vu Tịch, càng cảm thấy hơi sợ hãi.

 

Cổ Lâm Hàn nói: “Bạn học này, mẹ cậu nói là do Vu Tịch dụ dỗ cậu, cho nên cậu đến nói chuyện với Vu Tịch và bị cô ấy đánh, cậu nói đi?”

 

“Tôi… tôi…”

 

Phía sau, mẹ cậu ta cũng đi vào theo. “Có chuyện gì, Tiểu Cường, con nói xem, cô ta dụ dỗ con như thế nào? Con đừng sợ, cử nói thẳng đi.”

 

Cổ Lâm Hàn mặc kệ cậu ta, ánh mắt lãnh đạm, không nghe được trong giọng nói của anh có nhiệt độ, không mặn không nhạt tiếp tục nói: “Cậu nói ra cũng không sao, tôi nhớ, lúc đó còn có những người khác, chúng ta có thể gọi đến để đối chất ngay lập tức. Ngoài ra, cũng có thể kiểm tra camera giám sát của trường để xem ai đã làm điều đó trước. Mặc dù

 

Vũ Tịch nhà chúng tôi rất cầu kinh, cô ấy đánh người, tôi sẽ trừng phạt cô ấy, nhưng một số người muốn nói vớ vẫn bối nhẹ cô ấy, tôi nhất định sẽ không cho phép.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện