Một tháng sau, do phải làm thủ tục từ chức cùng với bán nhà, tôi bôn ba giữa thành phố C và thành phố F.
Đến lúc này, tôi mới ý thức được quá khứ mình lười biếng đến mức nào, cứ nghĩ rằng dù gì cũng có Đổng Thừa Nghiệp làm tài xế, không muốn thi lấy bằng lái xe. Cho nên giờ chỉ có thể chen chúc trên xe công cộng.
Hiện giờ mới tỉnh ngộ, dù là vật chất hay là năng lực, chỉ có tự tay mình nắm giữ thì mới thuộc về chính mình.
Chuyến xe tám giờ sáng, từ thành phố D xuất phát, cứ dừng lại đi, dừng lại đi, đến thành phố F đã gần giữa trưa rồi.
Ngồi trên xe tôi rất dễ ngủ, lúc bất giác tỉnh dậy mơ mơ màng màng tựa như trở về nhiều năm trước đây, ý nghĩ tiếp theo chính là: từ trong đám người đang đứng trên xe tìm kiếm bóng dáng của Đổng Thừa Nghiệp. Khi còn yêu nhau, mỗi lần được nghỉ nhiều là tôi lại về nhà, mà những lúc ấy anh ta sẽ đúng giờ đứng trước bến xe, nhón chân ngóng cổ chờ tôi.
Thời tiết tháng mười hai, hà hơi ra khói, trong lúc mơ mơ màng màng, một bên má tôi dán lên cửa thủy tinh lạnh lẽo, không nhịn được mà rùng mình.
Cái lạnh giá ấy làm tôi bừng tỉnh.
Đâu còn có Đổng Thừa Nghiệp, từ nay về sau chỉ còn mình tôi chống chọi.
Sự thương cảm tồn tại trong phút chốc, tôi lại tất bật giữa trường học, giáo ủy, ngân hàng, cục quản lí bất động sản làm các loại giấy tờ. Chạy qua chạy lại đến mức cơm trưa cũng không có thời gian mà ăn, đến buổi chiều lại phải hối hả chạy đến bến xe cho kịp chuyến xe về thành phố C.
Về đến thành phố C, phố đã lên đèn, người đi bộ trên đường đều mang dáng vẻ vội vàng. Lòng tôi, mắt tôi tràn ngập sự mê mang. Tựa má lên cửa kính lạnh lẽo, có một giọng nói nhẹ nhàng hỏi tôi: “ Cuộc đời này của tôi, có phải đã hết rồi không?“
Tôi biết, giọng nói ấy đến từ nội tâm tôi.
Một người thiếu phụ li hôn mang theo con nhỏ, tiền phòng thân không có, công việc trước mắt chưa tìm được, bất kỳ ai khi nghe thấy tình cảnh này đều sẽ nhăn mày.
Mặc dù trước khi li hôn tôi đã dự đoán được đoạn đường sắp phải đi sẽ khó khăn gập ghềnh, song, thực tế so với tưởng tưởng còn khó vượt qua hơn.
Giống như nhìn thấy một bát thuốc đông y, từ màu sắc cũng như mùi hương cũng đoán được sẽ đắng đến mức nào nhưng khi thật sự uống vào mới biết được mùi vị thật sự của nó là gì.
Tôi tựa như đi trên vách núi, không nhìn thấy con đường phía trước, cũng không thể nào quay lại, chỉ có thế cắn chặt răng mà tiến về phía trước.
Tôi từng mong ước: Một lần yêu đương sẽ thành, gả cho mối tình đầu, cùng nhau sinh con dưỡng cái, trải qua một đời có cãi vã nhưng cũng tràn ngập ngọt ngào.
Nhưng đến lúc này tôi mới hiểu rõ, giấc mộng này quá khó để có thể trở thành hiện thực.
Giống như bạn nói với ông già noel: “ Noel con muốn một con tuần lộc.”
Ông già Noel khinh bỉ nhìn bạn: “ Con có thể thực tế hơn một chút được không?”
Bạn gật đầu, nói: “Vậy con muốn chỉ cần yêu đương một lần đã thành, cùng với mối tình đầu sinh con đẻ cái, cùng nhau trải qua một đời.”
Ông già noel hắng giọng, nói: “ Con thân ái, con muốn tuần lộc màu gì.”
Bởi vậy có thể thấy, nguyện vọng này khó thực hiện đến nhường nào, còn khó hơn cả chuyện đội 7 Trung Quốc giành chức vô địch thế giới.
Nếu như có thể cho tôi được sinh ra một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ bắt đầu yêu đương từ khi mười sáu mười bảy tuổi, yêu đến tận năm ba mươi tuổi mới nghĩ đến chuyện kết hôn.
Chỉ yêu hơn hai lần, mới có thể nhìn rõ người đàn ông nào thích hợp để kết hôn, người đàn ông nào không thích hợp.
Giống như việc bạn mua dưa chuột, nếu không xem ở nhiều cửa hàng bạn sẽ không biết ở đâu bán hàng tốt ở đâu bán hàng dởm.
Hiên tại dưa chuột đều tiêm hormon tăng trưởng, huống chi là đàn ông còn thông minh hơn dưa chuột gấp bội.
Tóm lại, yêu đương không thể tùy tiện, hôn nhân càng phải thận trọng.
Còn tôi, vừa vặn chính là một ví dụ điển hình cho kẻ không thận trọng.
Có điều ví dụ điển hình như tôi mặc dù có nhiều khuyết điểm nhưng lại có một ưu điểm, chính là suy nghĩ rất thoáng, không vì sắp xảy ra chuyện rắc rối mà cả ngày ưu phiền. Logic của tôi chính là: Nếu như nói việc rắc rối tương lai không xảy ra, vậy thì hiện tại buồn bực chỉ càng khiến cho mình thêm mệt mỏi, nếu như nói việc rắc rối ấy nhất định sẽ xảy ra, thế thì hiện tại bạn buồn bực cũng chẳng có tác dụng gì.
Cho nên phần lớn thời gian tôi vẫn như thường, nhưng đêm đến chìm với giấc ngủ mới cảm thấy khổ sở, luôn không tự chủ được mà nhớ tới những chuyện đáng tiếc đã qua, trằn trọc trăn trở.
Thủ tục thôi việc cuối cùng cũng làm xong, nhà cũng bán đi rồi. Lần cuối cùng đến căn nhà để kiểm tra đồ đạc, tôi rút một tấm bưu thiếp của một người bạn thân gửi tới từ trong hòm thư dưới lầu ra.
Đó là tấm bưu thiếp mà một năm trước cô ấy gửi cho tôi khi đang đi du lịch ở An Huy, hẹn chủ khách sạn một năm sau gửi đến cho tôi.
Trên bưu thiếp cô ấy viết: “ Hai năm trước mình ở nơi này viết cho cậu. Hai năm sau, mình lại đến. Cậu đã sinh con, mình cũng có sự nghiệp, hai năm trước chúng ta đều chưa nghĩ đến những thứ này. Bạn thân à, mình mệt mỏi rồi, nhưng mình sẽ không thỏa hiệp, mình biết cậu cũng thế.”
Nhìn tấm bưu thiếp, nhất thời nước mắt tôi tuôn ra như mưa.
Mẹ nó, chữ viết còn xấu hơn tôi.
Tôi cầm lấy tấm bưu thiếp, lần cuối cùng nhìn xung quanh căn phòng, tấm rèm máu trắng trong thư phòng bị gió thổi tung lên, phần phật giống như đong đầy kí ức.
Song những hồi ức ấy lại chứa axit sulfuric, sẽ ăn mòn trái tim tôi.
Đóng cửa lại, tôi thầm nói trong lòng: Tạm biệt nhé, ngôi nhà của tôi. Tạm biết nhé, quãng thời gian trước đây.
Trên đường về thành phố C, tôi nhắn tin cho Đổng Thừa Nghiệp, nói với anh ta là nhà đã bán rồi, bảo anh ta vứt chìa khóa trước đó đi.
Không ngờ anh ta lại nhắn tin lại, hỏi tôi: “ Em cảm thấy em làm đúng sao? Em cứ như thế mà vứt bỏ tất cả sao?”
Tôi hướng tầm mắt ra bên ngoài nhìn những cảnh vật vụt lướt qua, cười nhẹ.
Đúng thế, căn nhà đẹp đẽ, cuộc sống ổn định, hồi ức khó quên, khó vứt bỏ đến nhường nào! Nhưng mà tôi nhất định phải từ bỏ.
Bởi vì, tôi không muốn thỏa hiệp.
Về đến nhà, nhìn thấy tôi thì Khỉ Con kích động như nhìn thấy mẹ ruột (đùa một chút), tôi vốn dĩ là mẹ ruột của nó.
Ý của tôi là, Khỉ Con nhìn thấy tôi hai mắt tỏa sáng, vội vàng sà vào ngực tôi, coi tôi là bình sữa di dộng.
Sau khi “cơm no rượu say”, Khỉ Con ợ no một cái rồi chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Sau những ngày tôi ở cữ Khỉ con lớn lên trông thấy, tròn tròn mập mạp, véo chỗ nào trên người cũng là thịt.
Ôm cục thịt trong lòng, giống như đang ôm cả thế giới.
Ít nhất, tôi còn có nó.
Sau khi thôi việc cũng như bán nhà, tôi không rảnh rỗi dù chỉ một khắc, không ngừng đi khắp nơi tìm phòng, cuối cùng cũng tìm được một căn phòng hai gian bên đường Tân Giang, diện tích không lớn nhưng trông rất ngăn nắp, tôi thương lượng giá cả với chủ nhà xong liền mua luôn.
Do phải chăm sóc cho Khỉ Con, tôi căn bản không có thừa bao nhiêu sức lực cho nên chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ, bỏ ra một ngày chạy cả siêu thị cũng như cửa hàng đồ gia dụng sắm đồ đạc, trước tiên cứ mua đủ mọi vật liệu cùng với đồ dùng gia đình đã.
Chuyện này đối với một người thuộc cung Thiên Bình, ngày thường đến mua một đôi dép lê cũng phải dạo cả một ngày trên taobao thì đúng là kỳ tích.
Có điều hậu quả của việc này chính là hai chân mỏi nhừ, về nhà là ngủ say như chết.
Đến lúc bát đầu trang hoàng cho ngôi nhà, càng mệt bở hơi tai, phải hợp lý mỗi phụ kiện, kiểm tra chất lượng. Mà đến khi làm xong việc này lại phải vội vàng về nhà chăm sóc Khỉ Con.
Đến khi mệt đến không chịu được nữa, tôi mới chốn trong chăn khóc hu hu một trận đã đời. Ngày hôm sau, lại vác đôi mắt sưng húp tiếp tục công việc.
Mà vào đúng dịp này, tính cách của tôi cũng thay đổi không ít. Ngày trước tôi tiêu tiền không tiếc tay, cũng không thích mặc cả. Nhưng mà hiện giờ không giống, tình trạng kinh tế không ổn định, còn phải nuôi dưỡng Khỉ Con, phải trả tiền thuê phòng, cho nên tôi học được cách chia tiền tiết kiệm làm hai để dùng.
Trước đây ra khỏi nhà không phải Đổng Thừa Nghiệp lái xe đưa đi thì cũng là ngồi taxi, còn hiện tại là ngày ngày chen chúc trên xe bus, chỗ gần nhà thì đi bộ.
Trước đây, quần áo đều là hàng hiệu, còn hiện tại là lên taobao tùy tiện chọn vài bộ.
Trước đây luôn thích đến nhà hàng ăn cơm, còn hiện tại cả ngày cuốn ổ ở nhà ăn cơm gia đình do mẹ nấu.
Bạn bè đến nhà thăm tôi, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định nói sự thật: “ Ninh Chân, cậu thay đổi nhiều quá!”
Trước đây, mỗi khi ra ngoài tôi đều phải ăn mặc hết sức tỉ mỉ, lúc nào cũng phải mang theo đôi giày cao gót.
Còn hiện tại tôi gần như để mặt mộc cả ngày, đi đôi giày thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, lôi thôi vô cùng.
Cuộc sống cùng với áp lực kinh tế có thể thay đổi một người phụ nữ.
Kỳ thực áp lực tôi sợ gặp phải nhất nhất chính là nhìn thấy ánh mắt thương hại của mọi người.
“ Sao lại như thế này? Sao lại gặp phải cảnh ngộ này cơ chứ?”
“Vậy sau này mang theo con biết phải làm sao đây?”
“Haizz, thật sự quá thảm rồi!”
Mỗi ngày, tôi đều phải đón nhận những ánh mắt như thế, đến từ những người thân quen và cả những người xa lạ.
Tôi biết thật ra những ánh mắt ấy không hề có ác ý, nhưng lại khiến cho tôi cảm thấy tự ti.
Hồi tiểu học, lớp tôi có một bạn nữ gia cảnh không tốt, mỗi học kỳ thầy cô giáo đều kêu gọi học sinh quyên góp giúp đỡ bạn ấy. Lúc đó, cô ấy đứng trên bục giảng, cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt mép áo, nắm đến mức tay trắng bệch.
Phải đến hiện tại tôi mới hoàn toàn hiểu rõ tâm trạng của bạn nữ đó.
Ánh mắt thương cảm không hề dễ tiếp nhận, bởi vì nó không ngừng nhắc nhở bạn rằng bạn đáng thương đến mức nào.
Tôi giống như bạn học nữ ấy, cảm thấy vô cùng tự ti.
Nói cho cùng, điều khiến cho người phụ nữ kiêu ngạo nhất, không phải bản thân xinh đẹp như thế nào, mà là người đàn ông của mình đổi xử với mình tốt bao nhiêu.
Mà ở phương diện này, tôi thua đến thê thảm.
Đương nhiên cũng có một giọng nói khác chất vất: “ Chuyện này có chút cổ quái, làm gì có người đàn ông nào nỡ đối xử lạnh nhạt với con cái mình như thế? Chắc chắn là người phụ nữ đó đã làm chuyện gì xấu? Có phải người phụ nữ đó cũng có người khác? Có phải người đàn ông kia cho rằng đứa con không phải của mình? Có phải người phụ nữ đó không nấu cơm, không chăm sóc gia đình? Có phải người phụ nữ đó quá xấu? Mày nghĩ xem, nếu như thật sự là lỗi của người đàn ông kia, thì người phụ nữ đó sao có thể dễ dàng bỏ qua người đàn ông kia như thế?”
Những lời này không ngừng vang vọng bên tai tôi, tức giận là điều tất nhiên, nhưng khi tức giận qua đi, thay thế vào đó là là bi thương.
Quả thực có rất nhiều người khuyên tôi lúc ấy nên đến trường học Quyển Quyển cùng với công ti Đổng Thừa Nghiệp làm loạn, nhưng tôi không làm được, tôi không có cách nào buông bỏ lòng tự tôn của chính mình.
Đó là thứ duy nhất còn sót lại của tôi.
Những lời này đã khiến tôi rõ ràng, trong mắt rất nhiều người, ở cái xã hội này, bản thân người mẹ đơn thân đã là mang tội.
Trong mắt những người ấy, dù cho phụ nữ không quét dọn nhà cửa cũng là lý do khiến cho đàn ông ngoại tình.
Dù cho một người vợ xinh đẹp như tiên, gia cảnh giàu có lại dịu dàng lương thiện, đàn ông cũng có lí do để ngoại tình, chính là cả ngày nhìn bản mặt đó cũng phát ngán, thiếu cảm giác mới lạ.
Tôi thừa nhận, hôn nhân thất bại là do lỗi của cả đôi bên, nhưng dù cho sai đến mức nào cũng không nên ngoại tình.
Phản bội, là tội vĩnh viễn không thể tha thứ.
Đến lúc này, tôi mới ý thức được quá khứ mình lười biếng đến mức nào, cứ nghĩ rằng dù gì cũng có Đổng Thừa Nghiệp làm tài xế, không muốn thi lấy bằng lái xe. Cho nên giờ chỉ có thể chen chúc trên xe công cộng.
Hiện giờ mới tỉnh ngộ, dù là vật chất hay là năng lực, chỉ có tự tay mình nắm giữ thì mới thuộc về chính mình.
Chuyến xe tám giờ sáng, từ thành phố D xuất phát, cứ dừng lại đi, dừng lại đi, đến thành phố F đã gần giữa trưa rồi.
Ngồi trên xe tôi rất dễ ngủ, lúc bất giác tỉnh dậy mơ mơ màng màng tựa như trở về nhiều năm trước đây, ý nghĩ tiếp theo chính là: từ trong đám người đang đứng trên xe tìm kiếm bóng dáng của Đổng Thừa Nghiệp. Khi còn yêu nhau, mỗi lần được nghỉ nhiều là tôi lại về nhà, mà những lúc ấy anh ta sẽ đúng giờ đứng trước bến xe, nhón chân ngóng cổ chờ tôi.
Thời tiết tháng mười hai, hà hơi ra khói, trong lúc mơ mơ màng màng, một bên má tôi dán lên cửa thủy tinh lạnh lẽo, không nhịn được mà rùng mình.
Cái lạnh giá ấy làm tôi bừng tỉnh.
Đâu còn có Đổng Thừa Nghiệp, từ nay về sau chỉ còn mình tôi chống chọi.
Sự thương cảm tồn tại trong phút chốc, tôi lại tất bật giữa trường học, giáo ủy, ngân hàng, cục quản lí bất động sản làm các loại giấy tờ. Chạy qua chạy lại đến mức cơm trưa cũng không có thời gian mà ăn, đến buổi chiều lại phải hối hả chạy đến bến xe cho kịp chuyến xe về thành phố C.
Về đến thành phố C, phố đã lên đèn, người đi bộ trên đường đều mang dáng vẻ vội vàng. Lòng tôi, mắt tôi tràn ngập sự mê mang. Tựa má lên cửa kính lạnh lẽo, có một giọng nói nhẹ nhàng hỏi tôi: “ Cuộc đời này của tôi, có phải đã hết rồi không?“
Tôi biết, giọng nói ấy đến từ nội tâm tôi.
Một người thiếu phụ li hôn mang theo con nhỏ, tiền phòng thân không có, công việc trước mắt chưa tìm được, bất kỳ ai khi nghe thấy tình cảnh này đều sẽ nhăn mày.
Mặc dù trước khi li hôn tôi đã dự đoán được đoạn đường sắp phải đi sẽ khó khăn gập ghềnh, song, thực tế so với tưởng tưởng còn khó vượt qua hơn.
Giống như nhìn thấy một bát thuốc đông y, từ màu sắc cũng như mùi hương cũng đoán được sẽ đắng đến mức nào nhưng khi thật sự uống vào mới biết được mùi vị thật sự của nó là gì.
Tôi tựa như đi trên vách núi, không nhìn thấy con đường phía trước, cũng không thể nào quay lại, chỉ có thế cắn chặt răng mà tiến về phía trước.
Tôi từng mong ước: Một lần yêu đương sẽ thành, gả cho mối tình đầu, cùng nhau sinh con dưỡng cái, trải qua một đời có cãi vã nhưng cũng tràn ngập ngọt ngào.
Nhưng đến lúc này tôi mới hiểu rõ, giấc mộng này quá khó để có thể trở thành hiện thực.
Giống như bạn nói với ông già noel: “ Noel con muốn một con tuần lộc.”
Ông già Noel khinh bỉ nhìn bạn: “ Con có thể thực tế hơn một chút được không?”
Bạn gật đầu, nói: “Vậy con muốn chỉ cần yêu đương một lần đã thành, cùng với mối tình đầu sinh con đẻ cái, cùng nhau trải qua một đời.”
Ông già noel hắng giọng, nói: “ Con thân ái, con muốn tuần lộc màu gì.”
Bởi vậy có thể thấy, nguyện vọng này khó thực hiện đến nhường nào, còn khó hơn cả chuyện đội 7 Trung Quốc giành chức vô địch thế giới.
Nếu như có thể cho tôi được sinh ra một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ bắt đầu yêu đương từ khi mười sáu mười bảy tuổi, yêu đến tận năm ba mươi tuổi mới nghĩ đến chuyện kết hôn.
Chỉ yêu hơn hai lần, mới có thể nhìn rõ người đàn ông nào thích hợp để kết hôn, người đàn ông nào không thích hợp.
Giống như việc bạn mua dưa chuột, nếu không xem ở nhiều cửa hàng bạn sẽ không biết ở đâu bán hàng tốt ở đâu bán hàng dởm.
Hiên tại dưa chuột đều tiêm hormon tăng trưởng, huống chi là đàn ông còn thông minh hơn dưa chuột gấp bội.
Tóm lại, yêu đương không thể tùy tiện, hôn nhân càng phải thận trọng.
Còn tôi, vừa vặn chính là một ví dụ điển hình cho kẻ không thận trọng.
Có điều ví dụ điển hình như tôi mặc dù có nhiều khuyết điểm nhưng lại có một ưu điểm, chính là suy nghĩ rất thoáng, không vì sắp xảy ra chuyện rắc rối mà cả ngày ưu phiền. Logic của tôi chính là: Nếu như nói việc rắc rối tương lai không xảy ra, vậy thì hiện tại buồn bực chỉ càng khiến cho mình thêm mệt mỏi, nếu như nói việc rắc rối ấy nhất định sẽ xảy ra, thế thì hiện tại bạn buồn bực cũng chẳng có tác dụng gì.
Cho nên phần lớn thời gian tôi vẫn như thường, nhưng đêm đến chìm với giấc ngủ mới cảm thấy khổ sở, luôn không tự chủ được mà nhớ tới những chuyện đáng tiếc đã qua, trằn trọc trăn trở.
Thủ tục thôi việc cuối cùng cũng làm xong, nhà cũng bán đi rồi. Lần cuối cùng đến căn nhà để kiểm tra đồ đạc, tôi rút một tấm bưu thiếp của một người bạn thân gửi tới từ trong hòm thư dưới lầu ra.
Đó là tấm bưu thiếp mà một năm trước cô ấy gửi cho tôi khi đang đi du lịch ở An Huy, hẹn chủ khách sạn một năm sau gửi đến cho tôi.
Trên bưu thiếp cô ấy viết: “ Hai năm trước mình ở nơi này viết cho cậu. Hai năm sau, mình lại đến. Cậu đã sinh con, mình cũng có sự nghiệp, hai năm trước chúng ta đều chưa nghĩ đến những thứ này. Bạn thân à, mình mệt mỏi rồi, nhưng mình sẽ không thỏa hiệp, mình biết cậu cũng thế.”
Nhìn tấm bưu thiếp, nhất thời nước mắt tôi tuôn ra như mưa.
Mẹ nó, chữ viết còn xấu hơn tôi.
Tôi cầm lấy tấm bưu thiếp, lần cuối cùng nhìn xung quanh căn phòng, tấm rèm máu trắng trong thư phòng bị gió thổi tung lên, phần phật giống như đong đầy kí ức.
Song những hồi ức ấy lại chứa axit sulfuric, sẽ ăn mòn trái tim tôi.
Đóng cửa lại, tôi thầm nói trong lòng: Tạm biệt nhé, ngôi nhà của tôi. Tạm biết nhé, quãng thời gian trước đây.
Trên đường về thành phố C, tôi nhắn tin cho Đổng Thừa Nghiệp, nói với anh ta là nhà đã bán rồi, bảo anh ta vứt chìa khóa trước đó đi.
Không ngờ anh ta lại nhắn tin lại, hỏi tôi: “ Em cảm thấy em làm đúng sao? Em cứ như thế mà vứt bỏ tất cả sao?”
Tôi hướng tầm mắt ra bên ngoài nhìn những cảnh vật vụt lướt qua, cười nhẹ.
Đúng thế, căn nhà đẹp đẽ, cuộc sống ổn định, hồi ức khó quên, khó vứt bỏ đến nhường nào! Nhưng mà tôi nhất định phải từ bỏ.
Bởi vì, tôi không muốn thỏa hiệp.
Về đến nhà, nhìn thấy tôi thì Khỉ Con kích động như nhìn thấy mẹ ruột (đùa một chút), tôi vốn dĩ là mẹ ruột của nó.
Ý của tôi là, Khỉ Con nhìn thấy tôi hai mắt tỏa sáng, vội vàng sà vào ngực tôi, coi tôi là bình sữa di dộng.
Sau khi “cơm no rượu say”, Khỉ Con ợ no một cái rồi chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Sau những ngày tôi ở cữ Khỉ con lớn lên trông thấy, tròn tròn mập mạp, véo chỗ nào trên người cũng là thịt.
Ôm cục thịt trong lòng, giống như đang ôm cả thế giới.
Ít nhất, tôi còn có nó.
Sau khi thôi việc cũng như bán nhà, tôi không rảnh rỗi dù chỉ một khắc, không ngừng đi khắp nơi tìm phòng, cuối cùng cũng tìm được một căn phòng hai gian bên đường Tân Giang, diện tích không lớn nhưng trông rất ngăn nắp, tôi thương lượng giá cả với chủ nhà xong liền mua luôn.
Do phải chăm sóc cho Khỉ Con, tôi căn bản không có thừa bao nhiêu sức lực cho nên chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ, bỏ ra một ngày chạy cả siêu thị cũng như cửa hàng đồ gia dụng sắm đồ đạc, trước tiên cứ mua đủ mọi vật liệu cùng với đồ dùng gia đình đã.
Chuyện này đối với một người thuộc cung Thiên Bình, ngày thường đến mua một đôi dép lê cũng phải dạo cả một ngày trên taobao thì đúng là kỳ tích.
Có điều hậu quả của việc này chính là hai chân mỏi nhừ, về nhà là ngủ say như chết.
Đến lúc bát đầu trang hoàng cho ngôi nhà, càng mệt bở hơi tai, phải hợp lý mỗi phụ kiện, kiểm tra chất lượng. Mà đến khi làm xong việc này lại phải vội vàng về nhà chăm sóc Khỉ Con.
Đến khi mệt đến không chịu được nữa, tôi mới chốn trong chăn khóc hu hu một trận đã đời. Ngày hôm sau, lại vác đôi mắt sưng húp tiếp tục công việc.
Mà vào đúng dịp này, tính cách của tôi cũng thay đổi không ít. Ngày trước tôi tiêu tiền không tiếc tay, cũng không thích mặc cả. Nhưng mà hiện giờ không giống, tình trạng kinh tế không ổn định, còn phải nuôi dưỡng Khỉ Con, phải trả tiền thuê phòng, cho nên tôi học được cách chia tiền tiết kiệm làm hai để dùng.
Trước đây ra khỏi nhà không phải Đổng Thừa Nghiệp lái xe đưa đi thì cũng là ngồi taxi, còn hiện tại là ngày ngày chen chúc trên xe bus, chỗ gần nhà thì đi bộ.
Trước đây, quần áo đều là hàng hiệu, còn hiện tại là lên taobao tùy tiện chọn vài bộ.
Trước đây luôn thích đến nhà hàng ăn cơm, còn hiện tại cả ngày cuốn ổ ở nhà ăn cơm gia đình do mẹ nấu.
Bạn bè đến nhà thăm tôi, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định nói sự thật: “ Ninh Chân, cậu thay đổi nhiều quá!”
Trước đây, mỗi khi ra ngoài tôi đều phải ăn mặc hết sức tỉ mỉ, lúc nào cũng phải mang theo đôi giày cao gót.
Còn hiện tại tôi gần như để mặt mộc cả ngày, đi đôi giày thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, lôi thôi vô cùng.
Cuộc sống cùng với áp lực kinh tế có thể thay đổi một người phụ nữ.
Kỳ thực áp lực tôi sợ gặp phải nhất nhất chính là nhìn thấy ánh mắt thương hại của mọi người.
“ Sao lại như thế này? Sao lại gặp phải cảnh ngộ này cơ chứ?”
“Vậy sau này mang theo con biết phải làm sao đây?”
“Haizz, thật sự quá thảm rồi!”
Mỗi ngày, tôi đều phải đón nhận những ánh mắt như thế, đến từ những người thân quen và cả những người xa lạ.
Tôi biết thật ra những ánh mắt ấy không hề có ác ý, nhưng lại khiến cho tôi cảm thấy tự ti.
Hồi tiểu học, lớp tôi có một bạn nữ gia cảnh không tốt, mỗi học kỳ thầy cô giáo đều kêu gọi học sinh quyên góp giúp đỡ bạn ấy. Lúc đó, cô ấy đứng trên bục giảng, cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt mép áo, nắm đến mức tay trắng bệch.
Phải đến hiện tại tôi mới hoàn toàn hiểu rõ tâm trạng của bạn nữ đó.
Ánh mắt thương cảm không hề dễ tiếp nhận, bởi vì nó không ngừng nhắc nhở bạn rằng bạn đáng thương đến mức nào.
Tôi giống như bạn học nữ ấy, cảm thấy vô cùng tự ti.
Nói cho cùng, điều khiến cho người phụ nữ kiêu ngạo nhất, không phải bản thân xinh đẹp như thế nào, mà là người đàn ông của mình đổi xử với mình tốt bao nhiêu.
Mà ở phương diện này, tôi thua đến thê thảm.
Đương nhiên cũng có một giọng nói khác chất vất: “ Chuyện này có chút cổ quái, làm gì có người đàn ông nào nỡ đối xử lạnh nhạt với con cái mình như thế? Chắc chắn là người phụ nữ đó đã làm chuyện gì xấu? Có phải người phụ nữ đó cũng có người khác? Có phải người đàn ông kia cho rằng đứa con không phải của mình? Có phải người phụ nữ đó không nấu cơm, không chăm sóc gia đình? Có phải người phụ nữ đó quá xấu? Mày nghĩ xem, nếu như thật sự là lỗi của người đàn ông kia, thì người phụ nữ đó sao có thể dễ dàng bỏ qua người đàn ông kia như thế?”
Những lời này không ngừng vang vọng bên tai tôi, tức giận là điều tất nhiên, nhưng khi tức giận qua đi, thay thế vào đó là là bi thương.
Quả thực có rất nhiều người khuyên tôi lúc ấy nên đến trường học Quyển Quyển cùng với công ti Đổng Thừa Nghiệp làm loạn, nhưng tôi không làm được, tôi không có cách nào buông bỏ lòng tự tôn của chính mình.
Đó là thứ duy nhất còn sót lại của tôi.
Những lời này đã khiến tôi rõ ràng, trong mắt rất nhiều người, ở cái xã hội này, bản thân người mẹ đơn thân đã là mang tội.
Trong mắt những người ấy, dù cho phụ nữ không quét dọn nhà cửa cũng là lý do khiến cho đàn ông ngoại tình.
Dù cho một người vợ xinh đẹp như tiên, gia cảnh giàu có lại dịu dàng lương thiện, đàn ông cũng có lí do để ngoại tình, chính là cả ngày nhìn bản mặt đó cũng phát ngán, thiếu cảm giác mới lạ.
Tôi thừa nhận, hôn nhân thất bại là do lỗi của cả đôi bên, nhưng dù cho sai đến mức nào cũng không nên ngoại tình.
Phản bội, là tội vĩnh viễn không thể tha thứ.
Danh sách chương