Sau khi sửa sang lại căn phòng, tôi mệt đến mức sút đi hơn 5 cân, nhìn căn phòng như nhìn đứa con vừa mới sinh ra xong, kích động đến nỗi nước mũi chảy ra ào ào..
Phòng mới trang trí rất đơn giản, nhưng mang lại cảm giác ấm áp, Khỉ Con hứng thú nhìn xung quanh căn phòng, dáng vẻ như rất thích.
Tôi ôm Khỉ Con, khẽ nói bên tai nó: “Đây chính là nhà của chúng ta, từ nay về sau, con với mẹ cùng nhau sống tốt nhé!”
Có lẽ từ nhỏ bố mẹ đã li dị cho nên Khỉ Con rất hiểu chuyện, những lúc tôi mệt mỏi khổ sở thì nó đều ngoan ngoãn nhìn tôi, không khóc cũng không làm khó tôi.
Sau khi nghe xong những lời tôi nói, nó dùng cái cằm nhỏ bé “vuốt ve” bờ vai tôi, rồi bỗng bật cười khanh khách.
Hai mắt tôi dần nhòe đi, chỉ cần có Khỉ Con, thì những khó khăn cực khổ trước đây đều đáng giá cả.
Tôi đã tính toán xong cả rồi, những ngày tháng sau này sẽ chăm chỉ làm việc, cố gắng kiếm tiền, phải đưa Khỉ Con đi nhìn ngắm cả thế giới này.
Cái gọi là cho con gái một cuộc sống sung túc không phải là cho con nhà cao của rộng, hàng hiệu đầy mình mà quan trọng hơn là cho con thấy được hết thế giới này. Chỉ có để cho con nhìn được, ngắm được cả thế giới, thì tầm nhìn, tư tưởng của con mới rộng được.
Nói xa hơn một chút, như thế sau này kén chọn chồng cũng chuẩn hơn.
Đương nhiên, giấc mộng luôn đẹp còn hiện thực thì tàn khốc.
Tôi mất đi công việc, cộng thêm bấy giờ chi phí cho Khỉ Con nhiều nhất, khoản tiền đó không khác gì “bà gì ghẻ” hàng tháng ào ào chảy đi. Mắt thấy miệng ăn núi lở, mỗi ngày tôi nhìn số tiền dư lại trong ngân hàng không còn bao nhiêu, lòng nóng như lửa đốt, như sắp mọc lại bệnh đậu mùa*
*Thông thường bệnh đậu mùa thường mắc ở độ tuổi 15 đến 20 nhưng do chế độ nghỉ ngơi mà qua độ tuổi này mà mắc lại.
Cuối cùng, khi Khỉ Con đầy chín tháng, tôi nhịn đau cai sữa, bắt đầu đi tìm công việc mới.
Do có người thân làm ở đài truyền hình, nên tôi tìm được chức phóng viên thực tập trong đài truyền hình.
Giơ ngón tay tính tính, cũng phải đến một thời gian rất lâu rồi tôi không bước chân ra ngoài xã hội, hơn nữa vừa mới bước chân ra đã vào nơi đầy rẫy phức tạp như đài truyền hình, lòng tôi thấp thỏm như mắc phải bệnh trĩ, không thể nào nói cho người khác.
Nhưng vì cuộc sống, vẫn phải kiên quyết đâm đầu vào.
Tôi vào một tổ làm về chuyên mục tin tức cuộc sống, sau khi người phụ trách giới thiệu qua bèn vứt tôi lại cho một vị phóng viên dày kinh nghiệm – Lão Trương, bảo anh ta có trách nhiệm dẫn dắt tôi.
Lão Trương khoảng hơn 40 tuổi, diện mạo rất phổ thông, mắt nhỏ như hai đường thẳng, con ngươi đoán trừng chắc cả đời này cũng không có cơ hội hiện hết ra ngoài. Lão Trương là người hiền lành, dễ gần, luôn cười ha ha, vừa nhìn đã biết là kiểu người thật thà chất phác.
Ông ấy không sắp xếp công việc cho tôi ngay, chỉ bảo tôi trước tiên cứ làm quen với môi trường công việc, thuận tiện sắp xếp lại bàn làm việc của mình một chút.
Lão Trương không sắp xếp việc cho tôi, một cô phóng viên tên Triệu Khiết ở bên cạnh lại gõ gõ bàn làm việc của tôi, vừa cười hi hi vừa nói: “Ninh Chân này, dù sao cô cũng không có việc gì làm, giúp tôi đi mua tách cà phê nhé, không xa dưới lầu có một quán starbuck, tôi muốn latte.”
Tôi vẫn chưa kịp nói gì mà mấy người phóng viên bên cạnh đã nhao nhao cất tiếng, nhờ tôi mua cà phê cho họ.
Tôi chỉ có thể theo lời bọ họ mà làm, giữ chức em gái đi mua đồ.
Kết quả, cái mà Triệu Khiết gọi là “không xa” là phải đi hết ba con phố, tôi mang giày cao gót, đi đến mức toát hết cả mồ hôi. Kết quả sau khi mang cà phê lên phòng làm việc, Triệu Khiết không những không nói một câu cảm ơn, mà còn nhíu mày, nhẹ giọng oán trách: “Ai ya! Sao lại có chút vương ra ngoài rồi, lần sau Ninh Chân phải cẩn thận chút đó.”
Tôi tức giận đến mức suýt nữa thì bán thân bất toại không nhịn được mà đại tiểu tiện đều tuôn ra.
Do hoàn cảnh công việc ở ngôi trường trước đây tôi làm tương đối đơn thuần, cho nên trước giờ không gặp phải kiểu mơ mới bắt nạt ma cũ, không ngờ mới đổi việc đã gặp phải loại chuyện này.
Tôi tự an ủi chính mình, không sao cả, có lẽ cũng chỉ là đánh đòn ra oai phủ đầu, nhịn một chút rồi sẽ qua. Tục ngữ có câu, “Sống trên giang hồ, sao có thể không dính đao.”
Nhưng điều tôi không ngờ tới chính là cái đao này lại liên miên khôn cùng. Sau khi ở đó một tuần, gần như ngày nào Triệu Khiết cũng bảo tôi đi mua cà phê hộ, ngoài việc này ra, còn bảo tôi quét dọn phòng làm việc sạch sẽ, viết bài hộ cô ta nhưng lại ghi tên cô ta vào.
Triệu Khiết tầm khoảng 35 tuổi, là một phóng viên già cội trong đài, nơi phân biệt đối xử như thế này trong đài truyền hình, cô ta coi như là bá chủ một phòng.
Nói thật, tôi nhẫn nhục đủ rồi, nhưng nghĩ đến mình là người mới nên cũng không dám đắc tội với cô ta.
Tôi quả thật không hiểu tại sao cái cô Triệu Khiết này lại không chịu bỏ qua cho tôi, tận đến lúc Lão Trương khẽ nói với tôi đầu đuôi sự tình: Thì ra Triệu Khiết muốn đưa cô em họ vào cái chức phóng viên thực tập này, ai ngờ lại bị tôi nẫng mất.
Thì ra là thế.
Lão Trương bày ra bộ dạng thay tôi bất bình, nói: “Cái cô em họ của Triệu Khiết kia không học đại học, lăn lộn ngoài xã hội, cấp trên sao có thể đồng ý cho cô ta vào, chẳng qua dùng cô để chặn miệng cô ta lại mà thôi. Thế mà Triệu Khiết vẫn hận lây sang cô. Thật sự là quá đáng, bọn tôi đã muốn nói cô ta từ lâu rồi.”
Tôi mấp máy khóe miệng, lúc Triệu Khiết bắt nạt tôi, cả cái văn phòng cứ như mù điếc hết cả, chỉ lo làm việc của mình.
Có điều ngẫm nghĩ lại, đây là việc của tôi, người ta dựa vào đâu mà mạo hiểm đắc tội với người khác mà ra mặt giúp tôi chứ.
Lão Trương có thể nói cho tôi biết chân tướng, đối với tôi mà nói cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Tôi thấy mình là người mới đến, cũng không nên đụng độ với Triệu Khiết, chỉ đành nhịn xuống. Cách chút giận duy nhất chính là kể khổ với Thái Thái đang ở nơi xa. Trưa hôm ấy, tôi vừa ngồi ở quán cà phê đợi cà phê vừa gọi điện cho Thái Thái oán giận: “Cái bà Triệu Khiết kia cũng không sợ uống quá nhiều cà phê mà kinh nguyệt thất thường, xương bị loãng ra à?”
Thái Thái nghĩ kế cho tôi: “Trực tiếp đem cà phê dội vào đầu bà ta, không thì nhổ nước bọt vào tách cà phê của bà ta.”
Tôi cảm thấy cái kiến nghị này quá buồn nôn, tôi không có cách nào bưng nước bọt của mình chạy ba con phố. Thế là chỉ có thể ôm mặt thở dài: “Haizz, nhất định là do tao quá xinh đẹp, khiến cho bà ta ghen ghét.”
Có lẽ là giọng nói quá to, một người đàn ông bàn bên cạnh ngẩng đầu nhìn tôi, khóe miệng lộ ý cười.
Tôi vội vàng cúi đầu nói chuyện với Thái Thái, không có thời gian đếm xỉa đến cái khác.
Thái Thái bỗng nhiên hỏi: “Đổng Thừa Nghiệp có đến tìm mày không?”
Đáp án là có, từ sau khi li hôn, cứ cách ba bốn hôm anh ta lại mượn danh nghĩa Khỉ Con để gọi điện thoại đến, thuận tiện hỏi thăm tình hình của tôi gần đây.
Anh ta nói với Bạch Hồng Văn, trước đến giờ không nghĩ đến sẽ li hôn với tôi, anh ta thật sự có tình cảm với tôi.
Thế là Dương Dung lại chuyển những lời này đến tôi.
Tôi chỉ có thể cười, tình cảm đương nhiên là có, dù cho một con chó nuôi ba năm còn có tình cảm, dù cho anh ta làm tổn thương tôi như thế nhưng tôi vẫn còn tình cảm với anh ta.
Nhưng mà tình cảm như thế, quá mức rẻ mạt, không địch lại được hai chữ “cám dỗ”, không địch lại được dục vọng của cái thứ nằm giữa hai chân.
Mà tư duy của Đổng Thừa Nghiệp luôn coi mình là trung tâm, anh ta vẫn không ý thức được sai lầm của mình, cho rằng chỉ cần anh ta không có ý nghĩ muốn li hôn thì tôi nên quỳ xuống mà hô to “Ngô hoàng vạn tuế”.
Thái Thái lạnh lùng nói: “Anh ta nói anh ta từ trước đến giờ đều không nghĩ sẽ li hôn? Ha ha, nực cười, anh ta ngoại tình còn to miệng nói không phải là hành động muốn li hôn? Ý của anh ta chình lá lấy dao nhọn đâm vào mày mà còn chưng ra bộ mặt vô tội nói mình chưa từng nghĩ sẽd làm tổn thương mày. Rốt cuộc là anh ta đơn thuần ** hay là cho rằng mày quá đơn thuần **?”
Tôi cho rằng đáp án là 50/50.
Trải qua những chuyện đó, tôi cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý: bạn có thể nói chuyện yêu đương, nhưng nhất quyết không được kết hôn với người đó.
Bởi vì bản thân của hôn nhân chính là thứ mà một người phải có đầy đủ quan niệm về gia đình cùng với trách nhiệm thì mới có được.
Đổng Thừa Nghiệp, anh ta vốn dĩ là một người không thích hợp với hôn nhân.
Tôi có mắt không tròng, bị tình yêu làm cho mù mắt, tự làm hại bản thân, hại cả con cái, khó khăn lắm mới tìm được đường sống từ trong cõi chết, sao có thể dẫm lên đường cũ đây? Mèo có mấy cái mệnh, tôi đây chỉ có một, lại không thể tránh khỏ bị anh ta mài mòn.
Vừa mới ngắt điện thoại với Thái Thái, mẹ Đổng Thừa Nghiệp bỗng gọi điện thoại đến cho tôi, hỏi thăm Khỉ Con, đồng thời cũng dò hỏi xem gần đây cuối tuần Đổng Thừa Nghiệp có đúng giờ về nhà, có chăm sóc khỉ con hay không?
Vừa nghe ngữ khí tôi liền biết, Đổng Thừa Nghiệp chưa hề nói chuyện chúng tôi đã li hôn với mẹ anh ta, nhưng mẹ anh ta cảm giác được có gì không đúng, cho nên mới gọi đến dò hỏi tôi.
Thế là, ngay tại Starbuck, tôi kể toàn bộ nguyên bản chuyện li hôn cho mẹ chồng cũ.
Mẹ Đổng Thừa Nghiệp nghe xong liền bật khóc: “Cái đứa con đáng chết này, sao có thể làm ra chuyện này cơ chứ, sao có thể giống bố nó, cái đứa con đáng chết này! Ninh Chân, năm ấy bố nó cũng đối xử với mẹ như thế này! Chính là như thế này!”
Tôi nghe đến đau cả đầu.
Mẹ Đổng Thừa Nghiệp cho rằng khi ấy li hôn nếu đèo bồng thêm đứa con sẽ khó gả cho người mới, hơn nữa cũng sợ gánh nặng kinh tế, cho nên không hề đòi quyền chăm sóc Đổng Thừa Nghiệp, mà tự mình cải giá đến nơi khác.
Chỗ chúng tôi có câu tục ngữ, ý là…. Sự chăm sóc của người mẹ đối với một đứa trẻ mà nói là rất quan trọng.
Thế mà trong những năm tháng trưởng thành dài đằng đẵng, Đổng Thừa Nghiệp lại mất đi tình yêu thương của mẹ.
Tôi nghĩ, Đổng Thừa Nghiệp biến thành bộ dạng ngày hôm nay, mẹ anh ta cũng có một phần trách nhiệm.
Tôi nói với mẹ chồng trước, mặc dù tôi và Đổng Thừa Nghiệp đã li hôn nhưng Khỉ Con mãi mãi là con gái của Đổng Thừa Nghiệp, là cháu gái của bà ấy, bà ấy có thể đến thăm Khỉ Con bất cứ lúc nào..
Sau khi ngắt điện thoại, tôi cảm thấy…… Tối hôm qua Khỉ Con hơi cảm, cả đêm lăn qua lăn lại không ngủ được, tôi sợ nó đạp chăn ra, nên cũng gần như không ngủ. Vốn dĩ đã thiếu ngủ, lại thêm nhận được điện thoại của mẹ chồng cũ, nghĩ đến những chuyện phiền lòng, tâm trạng lại càng cảm thấy khó chịu.
Đến phòng làm việc, đưa cà phê cho Triệu Khiết xong tôi liền nằm bò ra bàn định tranh thủ ngủ một giấc, ai ngờ Triệu Khiết lại gõ bàn làm việc của tôi, nói: “Ninh Chân, cô có chuyện gì thế? Tôi muốn latte, sao cô lại đổi thành Cappuccino.”
“Có lẽ là nhân viên bán hàng nhầm lẫn.” Tôi kiên nhẫn giải thích.
“Vậy cô giúp tôi đi đổi một tí nhé, tôi không uống capuccino” . Triệu Khiết nhíu mày.
Tôi đè nén cơ thể không thoải mái cùng với chút phẫn nộ, tận lực nói với giọng bình tĩnh: “Ngại quá, chị Triệu, hôm nay tôi không được khỏe.”
“Haizz, mấy người trẻ tuổi các cô, nhờ có chút chuyện mà cũng một mực từ chối, có làm hộ cho thì cũng hấp ta hấp tấp.” Triệu Khiết lạnh lùng nói, ngữ khí cùng vẻ mặt muốn bao nhiêu cay nghiệt có bấy nhiêu cay nghiệt.
Phân nỗ của tôi bị thổi bùng lên, tiền cà phê là tôi bỏ ra, mua cà phê là tôi đi, kết quả chị còn kén cá chọn canh, chê này chê nọ, thật sự coi tôi là chân tôm mềm * chắc.
*Người dễ bắt nạt
Ninh Chân tôi nhìn bề ngoài thì có vẻ là kiểu “chân tôm mềm” thật, nhưng nội tâm lại là tôm hùm đấy!
Tôi nhận lấy tách cappuccino còn chưa uống, mở nắp uống, vừa uống vừa nói với Triệu Khiết: “Đúng thế, Triệu Khiết, tôi làm việc thật sự rất hấp tấp, sau này việc quan trọng như mua cà phê, phiền chị tự mình đi vậy.”
Cappuccino nhà người ta cũng có tôn nghiêm cả đấy, dựa vào gì mà cô dám kỳ thị chứ!
Phòng mới trang trí rất đơn giản, nhưng mang lại cảm giác ấm áp, Khỉ Con hứng thú nhìn xung quanh căn phòng, dáng vẻ như rất thích.
Tôi ôm Khỉ Con, khẽ nói bên tai nó: “Đây chính là nhà của chúng ta, từ nay về sau, con với mẹ cùng nhau sống tốt nhé!”
Có lẽ từ nhỏ bố mẹ đã li dị cho nên Khỉ Con rất hiểu chuyện, những lúc tôi mệt mỏi khổ sở thì nó đều ngoan ngoãn nhìn tôi, không khóc cũng không làm khó tôi.
Sau khi nghe xong những lời tôi nói, nó dùng cái cằm nhỏ bé “vuốt ve” bờ vai tôi, rồi bỗng bật cười khanh khách.
Hai mắt tôi dần nhòe đi, chỉ cần có Khỉ Con, thì những khó khăn cực khổ trước đây đều đáng giá cả.
Tôi đã tính toán xong cả rồi, những ngày tháng sau này sẽ chăm chỉ làm việc, cố gắng kiếm tiền, phải đưa Khỉ Con đi nhìn ngắm cả thế giới này.
Cái gọi là cho con gái một cuộc sống sung túc không phải là cho con nhà cao của rộng, hàng hiệu đầy mình mà quan trọng hơn là cho con thấy được hết thế giới này. Chỉ có để cho con nhìn được, ngắm được cả thế giới, thì tầm nhìn, tư tưởng của con mới rộng được.
Nói xa hơn một chút, như thế sau này kén chọn chồng cũng chuẩn hơn.
Đương nhiên, giấc mộng luôn đẹp còn hiện thực thì tàn khốc.
Tôi mất đi công việc, cộng thêm bấy giờ chi phí cho Khỉ Con nhiều nhất, khoản tiền đó không khác gì “bà gì ghẻ” hàng tháng ào ào chảy đi. Mắt thấy miệng ăn núi lở, mỗi ngày tôi nhìn số tiền dư lại trong ngân hàng không còn bao nhiêu, lòng nóng như lửa đốt, như sắp mọc lại bệnh đậu mùa*
*Thông thường bệnh đậu mùa thường mắc ở độ tuổi 15 đến 20 nhưng do chế độ nghỉ ngơi mà qua độ tuổi này mà mắc lại.
Cuối cùng, khi Khỉ Con đầy chín tháng, tôi nhịn đau cai sữa, bắt đầu đi tìm công việc mới.
Do có người thân làm ở đài truyền hình, nên tôi tìm được chức phóng viên thực tập trong đài truyền hình.
Giơ ngón tay tính tính, cũng phải đến một thời gian rất lâu rồi tôi không bước chân ra ngoài xã hội, hơn nữa vừa mới bước chân ra đã vào nơi đầy rẫy phức tạp như đài truyền hình, lòng tôi thấp thỏm như mắc phải bệnh trĩ, không thể nào nói cho người khác.
Nhưng vì cuộc sống, vẫn phải kiên quyết đâm đầu vào.
Tôi vào một tổ làm về chuyên mục tin tức cuộc sống, sau khi người phụ trách giới thiệu qua bèn vứt tôi lại cho một vị phóng viên dày kinh nghiệm – Lão Trương, bảo anh ta có trách nhiệm dẫn dắt tôi.
Lão Trương khoảng hơn 40 tuổi, diện mạo rất phổ thông, mắt nhỏ như hai đường thẳng, con ngươi đoán trừng chắc cả đời này cũng không có cơ hội hiện hết ra ngoài. Lão Trương là người hiền lành, dễ gần, luôn cười ha ha, vừa nhìn đã biết là kiểu người thật thà chất phác.
Ông ấy không sắp xếp công việc cho tôi ngay, chỉ bảo tôi trước tiên cứ làm quen với môi trường công việc, thuận tiện sắp xếp lại bàn làm việc của mình một chút.
Lão Trương không sắp xếp việc cho tôi, một cô phóng viên tên Triệu Khiết ở bên cạnh lại gõ gõ bàn làm việc của tôi, vừa cười hi hi vừa nói: “Ninh Chân này, dù sao cô cũng không có việc gì làm, giúp tôi đi mua tách cà phê nhé, không xa dưới lầu có một quán starbuck, tôi muốn latte.”
Tôi vẫn chưa kịp nói gì mà mấy người phóng viên bên cạnh đã nhao nhao cất tiếng, nhờ tôi mua cà phê cho họ.
Tôi chỉ có thể theo lời bọ họ mà làm, giữ chức em gái đi mua đồ.
Kết quả, cái mà Triệu Khiết gọi là “không xa” là phải đi hết ba con phố, tôi mang giày cao gót, đi đến mức toát hết cả mồ hôi. Kết quả sau khi mang cà phê lên phòng làm việc, Triệu Khiết không những không nói một câu cảm ơn, mà còn nhíu mày, nhẹ giọng oán trách: “Ai ya! Sao lại có chút vương ra ngoài rồi, lần sau Ninh Chân phải cẩn thận chút đó.”
Tôi tức giận đến mức suýt nữa thì bán thân bất toại không nhịn được mà đại tiểu tiện đều tuôn ra.
Do hoàn cảnh công việc ở ngôi trường trước đây tôi làm tương đối đơn thuần, cho nên trước giờ không gặp phải kiểu mơ mới bắt nạt ma cũ, không ngờ mới đổi việc đã gặp phải loại chuyện này.
Tôi tự an ủi chính mình, không sao cả, có lẽ cũng chỉ là đánh đòn ra oai phủ đầu, nhịn một chút rồi sẽ qua. Tục ngữ có câu, “Sống trên giang hồ, sao có thể không dính đao.”
Nhưng điều tôi không ngờ tới chính là cái đao này lại liên miên khôn cùng. Sau khi ở đó một tuần, gần như ngày nào Triệu Khiết cũng bảo tôi đi mua cà phê hộ, ngoài việc này ra, còn bảo tôi quét dọn phòng làm việc sạch sẽ, viết bài hộ cô ta nhưng lại ghi tên cô ta vào.
Triệu Khiết tầm khoảng 35 tuổi, là một phóng viên già cội trong đài, nơi phân biệt đối xử như thế này trong đài truyền hình, cô ta coi như là bá chủ một phòng.
Nói thật, tôi nhẫn nhục đủ rồi, nhưng nghĩ đến mình là người mới nên cũng không dám đắc tội với cô ta.
Tôi quả thật không hiểu tại sao cái cô Triệu Khiết này lại không chịu bỏ qua cho tôi, tận đến lúc Lão Trương khẽ nói với tôi đầu đuôi sự tình: Thì ra Triệu Khiết muốn đưa cô em họ vào cái chức phóng viên thực tập này, ai ngờ lại bị tôi nẫng mất.
Thì ra là thế.
Lão Trương bày ra bộ dạng thay tôi bất bình, nói: “Cái cô em họ của Triệu Khiết kia không học đại học, lăn lộn ngoài xã hội, cấp trên sao có thể đồng ý cho cô ta vào, chẳng qua dùng cô để chặn miệng cô ta lại mà thôi. Thế mà Triệu Khiết vẫn hận lây sang cô. Thật sự là quá đáng, bọn tôi đã muốn nói cô ta từ lâu rồi.”
Tôi mấp máy khóe miệng, lúc Triệu Khiết bắt nạt tôi, cả cái văn phòng cứ như mù điếc hết cả, chỉ lo làm việc của mình.
Có điều ngẫm nghĩ lại, đây là việc của tôi, người ta dựa vào đâu mà mạo hiểm đắc tội với người khác mà ra mặt giúp tôi chứ.
Lão Trương có thể nói cho tôi biết chân tướng, đối với tôi mà nói cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Tôi thấy mình là người mới đến, cũng không nên đụng độ với Triệu Khiết, chỉ đành nhịn xuống. Cách chút giận duy nhất chính là kể khổ với Thái Thái đang ở nơi xa. Trưa hôm ấy, tôi vừa ngồi ở quán cà phê đợi cà phê vừa gọi điện cho Thái Thái oán giận: “Cái bà Triệu Khiết kia cũng không sợ uống quá nhiều cà phê mà kinh nguyệt thất thường, xương bị loãng ra à?”
Thái Thái nghĩ kế cho tôi: “Trực tiếp đem cà phê dội vào đầu bà ta, không thì nhổ nước bọt vào tách cà phê của bà ta.”
Tôi cảm thấy cái kiến nghị này quá buồn nôn, tôi không có cách nào bưng nước bọt của mình chạy ba con phố. Thế là chỉ có thể ôm mặt thở dài: “Haizz, nhất định là do tao quá xinh đẹp, khiến cho bà ta ghen ghét.”
Có lẽ là giọng nói quá to, một người đàn ông bàn bên cạnh ngẩng đầu nhìn tôi, khóe miệng lộ ý cười.
Tôi vội vàng cúi đầu nói chuyện với Thái Thái, không có thời gian đếm xỉa đến cái khác.
Thái Thái bỗng nhiên hỏi: “Đổng Thừa Nghiệp có đến tìm mày không?”
Đáp án là có, từ sau khi li hôn, cứ cách ba bốn hôm anh ta lại mượn danh nghĩa Khỉ Con để gọi điện thoại đến, thuận tiện hỏi thăm tình hình của tôi gần đây.
Anh ta nói với Bạch Hồng Văn, trước đến giờ không nghĩ đến sẽ li hôn với tôi, anh ta thật sự có tình cảm với tôi.
Thế là Dương Dung lại chuyển những lời này đến tôi.
Tôi chỉ có thể cười, tình cảm đương nhiên là có, dù cho một con chó nuôi ba năm còn có tình cảm, dù cho anh ta làm tổn thương tôi như thế nhưng tôi vẫn còn tình cảm với anh ta.
Nhưng mà tình cảm như thế, quá mức rẻ mạt, không địch lại được hai chữ “cám dỗ”, không địch lại được dục vọng của cái thứ nằm giữa hai chân.
Mà tư duy của Đổng Thừa Nghiệp luôn coi mình là trung tâm, anh ta vẫn không ý thức được sai lầm của mình, cho rằng chỉ cần anh ta không có ý nghĩ muốn li hôn thì tôi nên quỳ xuống mà hô to “Ngô hoàng vạn tuế”.
Thái Thái lạnh lùng nói: “Anh ta nói anh ta từ trước đến giờ đều không nghĩ sẽ li hôn? Ha ha, nực cười, anh ta ngoại tình còn to miệng nói không phải là hành động muốn li hôn? Ý của anh ta chình lá lấy dao nhọn đâm vào mày mà còn chưng ra bộ mặt vô tội nói mình chưa từng nghĩ sẽd làm tổn thương mày. Rốt cuộc là anh ta đơn thuần ** hay là cho rằng mày quá đơn thuần **?”
Tôi cho rằng đáp án là 50/50.
Trải qua những chuyện đó, tôi cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý: bạn có thể nói chuyện yêu đương, nhưng nhất quyết không được kết hôn với người đó.
Bởi vì bản thân của hôn nhân chính là thứ mà một người phải có đầy đủ quan niệm về gia đình cùng với trách nhiệm thì mới có được.
Đổng Thừa Nghiệp, anh ta vốn dĩ là một người không thích hợp với hôn nhân.
Tôi có mắt không tròng, bị tình yêu làm cho mù mắt, tự làm hại bản thân, hại cả con cái, khó khăn lắm mới tìm được đường sống từ trong cõi chết, sao có thể dẫm lên đường cũ đây? Mèo có mấy cái mệnh, tôi đây chỉ có một, lại không thể tránh khỏ bị anh ta mài mòn.
Vừa mới ngắt điện thoại với Thái Thái, mẹ Đổng Thừa Nghiệp bỗng gọi điện thoại đến cho tôi, hỏi thăm Khỉ Con, đồng thời cũng dò hỏi xem gần đây cuối tuần Đổng Thừa Nghiệp có đúng giờ về nhà, có chăm sóc khỉ con hay không?
Vừa nghe ngữ khí tôi liền biết, Đổng Thừa Nghiệp chưa hề nói chuyện chúng tôi đã li hôn với mẹ anh ta, nhưng mẹ anh ta cảm giác được có gì không đúng, cho nên mới gọi đến dò hỏi tôi.
Thế là, ngay tại Starbuck, tôi kể toàn bộ nguyên bản chuyện li hôn cho mẹ chồng cũ.
Mẹ Đổng Thừa Nghiệp nghe xong liền bật khóc: “Cái đứa con đáng chết này, sao có thể làm ra chuyện này cơ chứ, sao có thể giống bố nó, cái đứa con đáng chết này! Ninh Chân, năm ấy bố nó cũng đối xử với mẹ như thế này! Chính là như thế này!”
Tôi nghe đến đau cả đầu.
Mẹ Đổng Thừa Nghiệp cho rằng khi ấy li hôn nếu đèo bồng thêm đứa con sẽ khó gả cho người mới, hơn nữa cũng sợ gánh nặng kinh tế, cho nên không hề đòi quyền chăm sóc Đổng Thừa Nghiệp, mà tự mình cải giá đến nơi khác.
Chỗ chúng tôi có câu tục ngữ, ý là…. Sự chăm sóc của người mẹ đối với một đứa trẻ mà nói là rất quan trọng.
Thế mà trong những năm tháng trưởng thành dài đằng đẵng, Đổng Thừa Nghiệp lại mất đi tình yêu thương của mẹ.
Tôi nghĩ, Đổng Thừa Nghiệp biến thành bộ dạng ngày hôm nay, mẹ anh ta cũng có một phần trách nhiệm.
Tôi nói với mẹ chồng trước, mặc dù tôi và Đổng Thừa Nghiệp đã li hôn nhưng Khỉ Con mãi mãi là con gái của Đổng Thừa Nghiệp, là cháu gái của bà ấy, bà ấy có thể đến thăm Khỉ Con bất cứ lúc nào..
Sau khi ngắt điện thoại, tôi cảm thấy…… Tối hôm qua Khỉ Con hơi cảm, cả đêm lăn qua lăn lại không ngủ được, tôi sợ nó đạp chăn ra, nên cũng gần như không ngủ. Vốn dĩ đã thiếu ngủ, lại thêm nhận được điện thoại của mẹ chồng cũ, nghĩ đến những chuyện phiền lòng, tâm trạng lại càng cảm thấy khó chịu.
Đến phòng làm việc, đưa cà phê cho Triệu Khiết xong tôi liền nằm bò ra bàn định tranh thủ ngủ một giấc, ai ngờ Triệu Khiết lại gõ bàn làm việc của tôi, nói: “Ninh Chân, cô có chuyện gì thế? Tôi muốn latte, sao cô lại đổi thành Cappuccino.”
“Có lẽ là nhân viên bán hàng nhầm lẫn.” Tôi kiên nhẫn giải thích.
“Vậy cô giúp tôi đi đổi một tí nhé, tôi không uống capuccino” . Triệu Khiết nhíu mày.
Tôi đè nén cơ thể không thoải mái cùng với chút phẫn nộ, tận lực nói với giọng bình tĩnh: “Ngại quá, chị Triệu, hôm nay tôi không được khỏe.”
“Haizz, mấy người trẻ tuổi các cô, nhờ có chút chuyện mà cũng một mực từ chối, có làm hộ cho thì cũng hấp ta hấp tấp.” Triệu Khiết lạnh lùng nói, ngữ khí cùng vẻ mặt muốn bao nhiêu cay nghiệt có bấy nhiêu cay nghiệt.
Phân nỗ của tôi bị thổi bùng lên, tiền cà phê là tôi bỏ ra, mua cà phê là tôi đi, kết quả chị còn kén cá chọn canh, chê này chê nọ, thật sự coi tôi là chân tôm mềm * chắc.
*Người dễ bắt nạt
Ninh Chân tôi nhìn bề ngoài thì có vẻ là kiểu “chân tôm mềm” thật, nhưng nội tâm lại là tôm hùm đấy!
Tôi nhận lấy tách cappuccino còn chưa uống, mở nắp uống, vừa uống vừa nói với Triệu Khiết: “Đúng thế, Triệu Khiết, tôi làm việc thật sự rất hấp tấp, sau này việc quan trọng như mua cà phê, phiền chị tự mình đi vậy.”
Cappuccino nhà người ta cũng có tôn nghiêm cả đấy, dựa vào gì mà cô dám kỳ thị chứ!
Danh sách chương