Diệu Tinh chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Lăng Phong, Mộ Sở định tiến lên, nhưng bị Lãnh Liệt ngăn lại.

"Ngài làm như vậy, sớm muộn gì sẽ làm Diệu Tinh bị tổn thương đó!" Lãnh Liệt đè nén lại giọng nói của mình, nhưng vẫn mang vẻ đặc biệt nghiêm túc.

"Liệt, đây không phải là vấn đề cậu cần quan tâm." Mộ Sở nói xong rút cánh tay của mình ra khỏi tay Lãnh Liệt.

"Tôi đã nói rồi, nếu như anh còn tiếp tục làm hại tới người tới vô tội, bất kể thế nào ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n tôi cũng sẽ không ngồi đó nhìn. Tôi sẽ không nói chơi đâu!" Lãnh Liệt nhìn Mộ Sở. "Ngài có biết không? Đứa trẻ kia, xương sườn bị gãy đã đâm vào gan, làm tổn thương gan." Lãnh Liệt nói xong, tay nắm quả đấm thật chặc, trong mắt lóe lên ánh nhìn đầy phẫn hận. "Mặc dù khi tôi nhận nhiệm vụ của tổ chức đi ám sát cả nhà người khác, tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy nghề nghiệp cùng thân phận của mình độc ác đến như vậy."

Trái tim của Mộ Sở hơi bị kéo căng ra đau nhức.

"A Sở, hôm nay tôi dùng thân phận bạn bè đã từng cùng nhau vào sanh ra tử nhắc nhở anh một câu, hết thảy mọi việc làm đều nên có chừng mực thôi..."

Thật lâu sau Mộ Sở cũng không biết nên nói gì. Anh chỉ nghĩ tới đây gây chuyện để mang đến phiền phức cho Tiêu Lăng Phong, nhưng trong quá trình thực hiện lại coi thường những chuyện đột ngột xảy ra. Ngón tay nắm lại thật chặt tay, hồi lâu cũng không có cách nào buông lỏng ra...

Ngón tay của Diệu Tinh lại vân vê vạt áo. Cô cúi đầu vẻ bất an, không dám ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong, phảng phất mình như mình đã làm sai điều gì đó vậy.

"Anh có khỏe không?" Giọng của Diệu Tinh rất thấp, nhưng mà Tiêu Lăng Phong vẫn nghe rất rõ. Anh từ từ quay mặt lại, nhìn Diệu Tinh.

"Em quan tâm đến điều này sao?" Anh hỏi. Trong giọng nói mang theo một chút tức giận, chua xót lẫn uất ức. Đã lâu như vậy, lúc này cô mới nhớ tới việc hỏi thăm anh một câu.

"Tôi..." Diệu Tinh cứng họng."Hừ! Tôi chính là chỉ khách khí hỏi thăm anh một câu, không trả lời thì thôi." Nói xong Diệu Tinh xoay người lại định đi. Cô đã phải cố gắng rất lớn mới có đủ dũng khí tiến lên để hỏi anh. Nhưng mà anh còn làm khó cô như vậy!

“Khì”… Tiêu Lăng Phong không nhịn được bật cười ra tiếng, anh đưa tay kéo Diệu Tinh lại, sau đó anh kéo cô đến khúc cua của đại sảnh, nơi có vách tường và bồn cây cảnh vừa vặn dễ dàng che giấu bọn họ."Diệu Tinh, rốt cuộc bây giờ tôi phải làm gì đối với em đây?"Anh hỏi."Anh dỗ dành tôi một chút sẽ chết à? Anh không chịu dỗ dành tôi, bảo tôi làm sao để ý đến anh chứ?" Diệu Tinh ngẩng đầu lên không nói đạo lý." Không phải là tôi đã làm bữa ăn sáng cho em rồi đó sao!"Tiêu Lăng Phong nổi cáu: Cái người phụ nữ này, tại sao em lại không có lương tâm như vậy chứ!" Anh nói xong dúi nhẹ một cái vào trán Diệu Tinh. Diệu Tinh thuận thế ngửa đầu ra sau, đụng vào trên vách tường.

“Ối!” Diệu Tinh kêu lên đau đớn."Anh còn nói nữa à!" Diệu Tinh cũng ngấc đầu lên."Khó khăn ăn chết đi được ấy! Anh thầm nghĩ muốn xin lỗi, vậy mà còn là muốn hạ độc chết tôi à!"

"Tôi muốn hại độc chết em đấy!"Tiêu Lăng Phong nói một câu ác độc, sau đó chế trụ cái ót Diệu Tinh, ý đồ xấu xa, không nhẹ không nặng cắn một chút ở trên môi của cô. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  Vậy là cô cũng đã ăn sao? Đối với món điểm tâm này, anh thực sự không chút hy vọng nào, anh cho là Diệu Tinh sẽ trực tiếp vứt sạch món ăn kia đi.

“Ưm...” Diệu Tinh cau mày."Anh làm gì thế!" Diệu Tinh không vui đánh Tiêu Lăng Phong một cái. "Anh là chó à..."

"Thật xin lỗi!"Tiêu Lăng Phong cụng trán vào cái trán của Diệu Tinh."Tôi không hề cố ý muốn làm thương tổn em, thật xin lỗi!" Nhẹ nhàng ôm Diệu Tinh vào lòng, Tiêu Lăng Phong hỏi nghiêm túc: "Còn đau không?"

Diệu Tinh cúi đầu. Cũng không lên tiếng trả lời. Cái vấn đề làm cho cô thẹn thùng không biết phải trả lời như thế nào!  Trình Diệu Tinh, não của mày bị ngập nước à, anh ta đối xử với mày như vậy, đến lúc này rồi, mà mày vẫn có thể đứng ở chỗ này với anh ta được sao? "Có phải là em vẫn đang còn tức giận đúng không?" Tiêu Lăng Phong trần thuật, "Diệu Tinh, em vẫn có một chút quan tâm đến tôi, có phải hay không?" Tiêu Lăng Phong khẽ cười."Thật tốt, Diệu Tinh, ở một phút trước, tôi còn cảm thấy mệt quá. Hiện tại tôi đã khôi phục lại được sức lực rồi! Diệu Tinh, vì em, tất cả mọi chuyện giờ đây tôi sẽ giải quyết cực kỳ tốt đẹp!" Anh nói xong lại đưa tay ra ôm lấy Diệu Tinh. Giọng nói có chút trầm thấp, nhưng lại tràn đầy nghiêm túc.

Những lời Tiêu Lăng Phong vừa nói..., đã làm cho Diệu Tinh ngây người ra không biết làm sao. Cô khẩn trương nuốt nước miếng. Thật kỳ quái, tại sao giữa hai người bọn họ mới vừa phát sinh chuyện không vui, nhưng mà giờ phút này, khi nghe những lời nói kia của Tiêu Lăng Phong..., trong lòng Diệu Tinh lại cảm thấy ấm áp...

"Cố gắng lên!" Diệu Tinh nhẹ nhàng nói, "Hết thảy mọi chuyện rồi sẽ trôi qua tốt đẹp thôi!"

Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay anh đang nắm lấy tay Diệu Tinh cũng lặng lẽ siết chặt lại vài phần. Từ góc độ này nhìn sang, Mộ Thần đang nhìn sang bên này, nghĩ đến sự hoài nghi của Diệu Tinh, trong ngực của anh cảm thấy cực kỳ khó chịu."Diệu Tinh, tôi rất muốn em hiểu được tôi. Có một ngày, rồi tôi cũng sẽ làm cho em tin tưởng tôi vô điều kiện!" Anh khẽ hôn lên trán Diệu Tinh, nói bảo đảm với cô giọng rất nghiêm túc.

Hồi lâu, Diệu Tinh cũng không thể nào thoát ra khỏi nỗi khiếp sợ từ những lời này kia của Tiêu Lăng Phong. Tiêu Lăng Phong, anh thật sự là quá kỳ quái. Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong rời đi cùng với Lãnh Liệt, bàn tay nhỏ bé của cô theo bản năng liền nắm chặt lấy tà áo.

"Nhìn đã đủ chưa, họ đi xa rồi!" Mộ Sở chua xót nói.

"..." Diệu Tinh không hiểu quay đầu lại."Hả? Em, em nào có nhìn, em, em chính là... Em... Em chỉ là hỏi câu an ủi một chút thôi mà."

"An ủi một chút, an ủi mà em cần phải để cho hắn hôn em sao?" Mộ Sở hỏi."Diệu Tinh, đây chính là lý do để em cự tuyệt tôi có phải không?" Mộ Sở hỏi: "Tiêu Lăng Phong kia có cái gì tốt, tại sao hắn đã nhiều lần làm tổn thương em như thế, nhiều lần coi em trở thành một lợi thế, quà tặng trong chuyện buôn bán..." Mộ Sở nói đến đây, đột nhiên dừng lại.

Diệu Tinh kinh ngạc nhìn Mộ Sở, làm sao anh biết được? Chuyện của Triệu Chí Viễn lẽ ra Alex phải không biết mới đúng chứ!

Tựa như cũng ý thức được rằng chính mình đã nói sai, Mộ Sở tiến lên một bước."Diệu Tinh. Em hãy nói đi, anh có chỗ nào không tốt?" Anh hỏi."Chỉ cần em nói ra, anh sẽ thay đổi."

"Alex, ý em không phải như vậy!" Diệu Tinh lắc đầu. "Chuyện giữa em và Tiêu Lăng Phong rất phức tạp, trong lúc nhất thời không thể nào nói hết được!"

"Vậy thì em hãy từ từ nói ra đi!" Alex nổi đóa."Diệu Tinh, anh không muốn em ở cùng với hắn." Mộ Sở tuyên bố rất ngang ngược.

"Làm sao anh lại giống như một đứa trẻ vậy!" Diệu Tinh giơ tay lên gắng sức xoa xoa tóc của Mộ Sở tóc."Ngoan nào. Không nên tuyg hứng..." Cô cười, một nụ cười giống như đang dỗ dành một đứa trẻ bốc đồng vậy.

"Trình Diệu Tinh!" Mộ Sở nổi giận. Nụ cười của Diệu Tinh cứng ngắc lại ở khóe miệng."Anh không phải là một đứa trẻ con. Anh là một người đàn ông, em có hiểu không?"

Trong đại sảnh lúc này đầy người đến người đi, Diệu Tinh bị vấn đề này làm cho có chút lúng túng.

"Alex, anh..."

“Trình Diệu Tinh, anh nói lại cho em nghe một lần nữa, anh yêu em, anh nghĩ muốn cùng với em! Em đã nghe rõ chưa?"

"Alex. Anh đừng như vậy." Diệu Tinh có chút bất đắc dĩ.

"Hừ!" Alex cười khổ một tiếng."Được rồi, anh sẽ không như vậy, không như vậy." Anh nói xong, xoay người xoải bước rời đi.

Mộ Sở thở phì phò nhìn Diệu Tinh. Xoay người xoải bước đi tới thang máy. Mới vừa rồi, ở góc độ của mình, anh có thể nhìn thấy rất rõ từng hành động của Tiêu Lăng Phong và Diệu Tinh." Trình Diệu Tinh, xem ra là cô đã yêu Tiêu Lăng Phong rồi, chỉ sợ chính bản thân mình cũng chưa biết mà thôi!" Xoay người lại, Mộ Sở nhìn tới nơi Diệu Tinh đang đứng. Ngón tay từ từ siết chặt.

Tiêu Lăng Phong, tao sẽ không để cho mày được như ý nguyện! Mặc dù  người Trình Diệu Tinh lựa chọn là không phải là tao, nhưng tao cũng sẽ không cho phép cô ấy ở cùng với mày. Tao bất chấp bối cảnh nhà họ Tiêu của mày là gì, Tiêu Lăng Phong, cho dù có phải đồng quy vu tận, tao cũng sẽ không để cho mày được sống cuộc sống yên ổn bình an...

Trong phòng bệnh. Diệu Tinh vẫn không lên tiếng. Cô biết hành động của mình đã làm tổn thương đến Mộ Sở, nhưng mà muốn cô phải nói xin lỗi, thì cô lại không biết phải nói ra miệng câu nói như thế nào.

Alex nằm ở trên giường bệnh. Ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, nơi đáy mắt tràn ngập vẻ lạnh nhạt...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện