Bầu không khí lúng túng làm người ta có chút hít thở không thông. Diệu Tinh cúi đầu thật thấp. Kẹt…kẹt. Cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy ra.
"Thiếu..." Lệ Viêm bước nhanh vào trong phòng bệnh, không ngờ rằng Diệu Tinh lại đang ở chỗ này. Anh ta chớp chớp mắt mấy cái, khôi phục lại vẻ bình thản rất nhanh. "Thiếu gia, ngài chạy đi đâu vậy!" Cố đè xuống sự bất an trong lòng, Lệ Viêm đi tới bên giường."Gọi điện thoại sao anh không nhận. Ai gọi anh chạy loạn khắp nơi như vậy?"
Mộ Sở đứng dậy, chắc chắn là phải có chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra, thì có thể làm cho Lệ Viêm phải hốt hoảng như thế.
"Tiểu thư Dược Thi đã xảy ra chuyện!" Lệ Viêm ghé sát vào bên tai Mộ Sở nhẹ giọng nói.
"Cái gì?" Mộ Sở hỏi.
"Hôm nay cô ấy bị té ngã từ trên thang lầu xuống, may mắn là không bị thương nặng lắm. Chẳng qua, chính là do không nhìn thấy anh nên cô ấy không chịu uống thuốc." Lệ Viêm hạ giọng nói nhỏ.
Diệu Tinh đứng ở một bên không nghe thấy bọn họ nói gì với nhau. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bọn họ, cô cũng hiểu đã có chuyện gì đó xảy ra.
"Pat. Đã xảy ra chuyện gì vậy? [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Có phải là cánh tay của Alex bị làm sao hay không?" Diệu Tinh tiến lên khẩn trương hỏi.
"Không phải chuyện đó." Diệu Tinh lắc đầu một cái."Trình tiểu thư không cần phải lo lắng, chỉ là một chút chuyện công việc thôi!"
Nghe thấy Diệu Tinh nói như vậy, Diệu Tinh yên tâm gật đầu."Vậy hai người cứ nói chuyện đi. Tôi đi rửa lại hoa quả ướp lạnh một chút." Diệu Tinh nói xong cầm giỏ trái cây đi ra ngoài. Trước khi đi, cô còn liếc nhìn qua Pat một cái vẻ đầy kỳ quái. Là ảo giác của mình sao? Tại sao, cô cảm thấy dường như bọn họ đang nói dối cô. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Cảm thấy bọn họ có cái gì đó thần thần bí bí...
Trong phòng tắm.
"Ôi chao, này, này, cô có nghe nói gì không. Lần này chuyện của Dạ Khuynh Thành giống như có liên quan đến sự trả thù của xã hội đen!" Một trong hai cô gái chợt nói một câu.
"Chuyện như vậy, không thể nói lung tung!"
"Làm sao tôi dám nói lung tung!" Cô gái bất mãn."Tôi có một người bác làm viêc ở đội cảnh sát hình sự, nghe nói chuyện lần này có liên quan đến lần khách hàng bị ngộ độc thức ăn lần trước!" Cô gái nói vẻ cẩn thận từng ly từng tí. @MeBau*[email protected]@ "Ông cụ Tiêu là người chính trực đến mức độ hơi thái quá, cho nên rất dễ dàng gây nên chuyện thù oán. Vì vậy, tôi nghĩ sự việc xảy ra hai ba lần liên tiếp như vậy không thể không liên quan tới chuyện trả thù."
"Nói ra thật sự đúng là kinh khủng thật! Những người đó không biết có còn tính người nữa hay không đây! Tôi nghe nói, có một đứa trẻ còn nhỏ tuổi, bị thương rất nặng, bây giờ vẫn còn đang phải giám sát ở trong phòng bệnh đó! Nghe nói hi vọng sống cũng rất mong manh."
Diệu Tinh suýt nữa thì khônggiữ nổi những gì đang cầm trong tay. Xã hội đen! Trả thù! Mặc dù Tiêu Lăng Phong cũng không phải là người nghiêm chỉnh gì, nhưng anh cũng được coi là một thương nhân tuyệt đối thực hiện luật pháp nghiêm chỉnh, làm sao có thể liên quan đến xã hội đen được chứ.
Trong phòng bệnh, vẻ mặt của Mộ Sở đầy vẻ ngưng trọng."Tôi nghĩ anh vẫn nên trở về xem xét lại tình hình thế nào một chút đi. Thời gian gần đây anh vẫn luôn bận rộn về chuyện đối với Tiêu Lăng Phong, phỏng chừng cũng đã mấy ngày nay chưa trở về nhà thăm cô ấy rồi. Người giúp việc cũng báo lại rằng, cô ấy luôn luôn trốn ở trong phòng một mình ngồi khóc."
Trong lòng Mộ Sở có một chút ngổn ngang."Tôi cũng rất lo lắng cho cô ấy, nhưng mà bây giờ tôi không thể trở về được! Chẳng lẽ cậu muốn Diệu Tinh biết được trong nhà tôi còn đang nuôi dưỡng một người hay sao?"
"Nhưng mà tiểu thư Dược Thi bị thương. Còn Trình Diệu Tinh, tôi sẽ đưa cô ấy trở về..."
"Trước đừng nói vội!" Mộ Sở cắt ngang lời nói của Lệ Viêm: "Tôi muốn xem cậu sắp xếp mọi chuyện thế nào? Hôm nay vừa vặn Diệu Tinh lại đang ở đây, đúng là một cơ hội hiếm có."
"Thật sự phải làm như vậy hay sao?" Lệ Viêm hỏi có chút không dám khẳng định.
"Đã bao giờ tôi làm chuyện gì không xác định chưa!" Mộ Sở liếc nhìn vẻ đầy dương dương tự đắc."Cứ theo như tôi nói mà làm đi! Hiện tại Tiêu Lăng Phong đã biết đây là sự sắp xếp của chúng ta rồi. Cần phải để cho hắn và Trình Diệu Tinh chứng minh thân phận trước chúng ta đã, cần phải làm cho Diệu Tinh rời khỏi hắn." Mộ Sở nói xong nhảy xuống giường.
"Vậy còn Liệt ở bên kia thì làm sao bây giờ?" Lệ Viêm hỏi. Lần này phản ứng của Lãnh Liệt thật sự quá kỳ quái. Mặc dù chuyện này đã làm thương tổn tới rất nhiều người vô tội, nhưng mà cũng không đến mức phải có sự phản ứng lại lớn đến mức như vậy chứ! "Được rồi, cậu cứ mau chóng trở về đi! Còn Dược Thi, ngày mai tôi sẽ trở về thăm cô ấy." Ngồi tựa vào đầu giường, chân mày Mộ Sở nhíu chặt thêm vài phần. Cần phải mau chóng giải quyết hết thảy mọi việc ở nơi này mới được, bằng không, sau này chuyện sẽ như thế nào, chính anh cũng không có nắm chắc...
Ở trong phòng bệnh, tâm trí của Diệu Tinh vẫn có chút không tập trung. Những lời nói chuyện của hai người phụ nữ ở trong phòng tắm, đã làm cho Diệu Tinh cảm thấy sự bất an thật sâu hơn. Ba chữ xã hội đen kia, đối với cô mà nói, thật sự là quá kinh khủng.
"Diệu Tinh, em đang suy nghĩ gì vậy?" Mộ Sở đi tới bên cạnh Diệu Tinh, "Vẫn còn đang tức giận bởi câu chuyện lúc buổi trưa hay sao?"
"Hả?" Diệu Tinh phục hồi lại tinh thần lại."Không phải đâu. Em đang mải suy nghĩ chuyện của công ty một chút." Diệu Tinh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ."Alex, thời gian không còn sớm, em đi về trước đây."
"Diệu Tinh, có phải là em đang muốn trốn tránh anh hay không?" cho em bị tức giận có đúng không? Cho nên em mới không muốn để ý đến anh như vậy, có phải hay không."
"Anh thật sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi, hiện tại ở công việc ở trong công ty đã chất thành một đống rồi. Em..."
"Việc đó thì có liên quan gì tới em chứ?" Mộ Sở hỏi."Diệu Tinh. Tiêu Lăng Phong đối xử với em như vậy, lại còn cướp đi công ty của nhà em nữa. Làm sao em có thể thích hắn được chứ." Mộ Sở tàn nhẫn nhắc nhở.
"Em không có!" Diệu Tinh bị dao động có chút kích động.
"Vậy thì là vì cái gì?" Mộ Sở hỏi."Diệu Tinh, em cùng cần phải tỉnh táo lại một chút đi. Hai người mà ở chung một chỗ chắc chắn là sẽ không hạnh phúc."
"Alex, anh không nên nói bậy, làm sao em lại có thể thích anh ấy được chứ! Huống chi... Tiêu Lăng Phong đã có người thích rồi, anh cũng biết mà." Diệu Tinh nói xong, trong lòng như có chút gì đó hơi bị kéo căng ra, cảm giác đau vì bị kéo căng này rất nhỏ, nó nhỏ đến mứa cô cũng không phát hiện ra được.
"Vậy sao!... Thế thì tại sao em lại vẫn còn muốn ở lại bên cạnh hắn đây?" Mộ Sở tiếp tục truy vấn, "Thật ra thì bản thân em cảm thấy không thể buông tay với Tiêu Lăng Phong được, có phải vậy không?"
Nghe những lời Mộ Sở vừa truy hỏi..., trong lòng Diệu Tinh chợt nhói đau một hồi."Anh nói bậy. Em… em mới không có! Em phải đi." Diệu Tinh nói xong liền xoay người rời đi.
"Diệu Tinh!" Mộ Sở gọi với theo rồi sải bước nhanh chóng đuổi theo Diệu Tinh. Giờ phút này, đang lúc mọi người đi qua đi lại rất đông, Mộ Sở cũng không tiện lớn tiếng gọi Diệu Tinh, chỉ có thể sải bước đuổi theo cô, kéo cánh tay của cô lại: "Em đừng nóng giận, để anh tiễn em!" Mộ Sở chậm rãi nói. Vốn dĩ Diệu Tinh muốn cự tuyệt, nhưng mà suy nghĩ lại một chút cô vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thu lại cánh tay. Từ từ đi ở phía trước.
Mộ Sở chậm rãi đi theo Diệu Tinh, cho mãi đến khi ra đến ngoài cửa khu phòng bệnh điều trị, anh khẽ gọi cô một tiếng. Diệu Tinh đã thanh tỉnh rất nhiều. Lúc này cô mới từ từ dừng bước chân.
"Alex, thật xin lỗi, gần đây em có quá nhiều chuyện phiền lòng, không phải là em nghĩ muốn nổi giận với anh đâu."
Mộ Sở nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn dáng vẻ Diệu Tinh đang đầy mâu thuẫn, anh đưa tay lên nhẹ nhàng khẽ vuốt nơi gò má của Diệu Tinh."Anh biết, Diệu Tinh. Là anh đã quá sốt ruột, anh đã nói rồi, anh sẽ cho thời gian để suy tính, cho nên... em cũng không cần phải để lời nói của anh ở trong lòng… Bất kể bao lâu, anh cũng sẽ chờ em, anh muốn cho em biết, anh mới đúng là người thích hợp với em nhất, anh mới là người thật sự đáng giá để em yêu...
Diệu Tinh cúi đầu, trong lòng của cô lúc này cũng đang rối loạn. Vốn dĩ cô cho là mình ưa thích Alex, ít nhất thì cũng có thiện cảm với anh. Nhưng mà khi phải đối mặt để phân trần với Alex, tại sao càng ngày cô lại càng nghĩ muốn chạy trốn! Có phải là bởi vì cô đã quá để ý đến quá khứ của mình, hay là... Cô căn bản cũng không hề yêu thích Alex.
"Đi thôi, để anh đưa em trở về..." Mộ Sở lôi kéo Diệu Tinh đi về phía cửa chính của bệnh viện. Từ trong đại sảnh cũng có mấy người cùng đi ra ngoài, cũng chậm rãi đuổi theo...
"Thiếu..." Lệ Viêm bước nhanh vào trong phòng bệnh, không ngờ rằng Diệu Tinh lại đang ở chỗ này. Anh ta chớp chớp mắt mấy cái, khôi phục lại vẻ bình thản rất nhanh. "Thiếu gia, ngài chạy đi đâu vậy!" Cố đè xuống sự bất an trong lòng, Lệ Viêm đi tới bên giường."Gọi điện thoại sao anh không nhận. Ai gọi anh chạy loạn khắp nơi như vậy?"
Mộ Sở đứng dậy, chắc chắn là phải có chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra, thì có thể làm cho Lệ Viêm phải hốt hoảng như thế.
"Tiểu thư Dược Thi đã xảy ra chuyện!" Lệ Viêm ghé sát vào bên tai Mộ Sở nhẹ giọng nói.
"Cái gì?" Mộ Sở hỏi.
"Hôm nay cô ấy bị té ngã từ trên thang lầu xuống, may mắn là không bị thương nặng lắm. Chẳng qua, chính là do không nhìn thấy anh nên cô ấy không chịu uống thuốc." Lệ Viêm hạ giọng nói nhỏ.
Diệu Tinh đứng ở một bên không nghe thấy bọn họ nói gì với nhau. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bọn họ, cô cũng hiểu đã có chuyện gì đó xảy ra.
"Pat. Đã xảy ra chuyện gì vậy? [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Có phải là cánh tay của Alex bị làm sao hay không?" Diệu Tinh tiến lên khẩn trương hỏi.
"Không phải chuyện đó." Diệu Tinh lắc đầu một cái."Trình tiểu thư không cần phải lo lắng, chỉ là một chút chuyện công việc thôi!"
Nghe thấy Diệu Tinh nói như vậy, Diệu Tinh yên tâm gật đầu."Vậy hai người cứ nói chuyện đi. Tôi đi rửa lại hoa quả ướp lạnh một chút." Diệu Tinh nói xong cầm giỏ trái cây đi ra ngoài. Trước khi đi, cô còn liếc nhìn qua Pat một cái vẻ đầy kỳ quái. Là ảo giác của mình sao? Tại sao, cô cảm thấy dường như bọn họ đang nói dối cô. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Cảm thấy bọn họ có cái gì đó thần thần bí bí...
Trong phòng tắm.
"Ôi chao, này, này, cô có nghe nói gì không. Lần này chuyện của Dạ Khuynh Thành giống như có liên quan đến sự trả thù của xã hội đen!" Một trong hai cô gái chợt nói một câu.
"Chuyện như vậy, không thể nói lung tung!"
"Làm sao tôi dám nói lung tung!" Cô gái bất mãn."Tôi có một người bác làm viêc ở đội cảnh sát hình sự, nghe nói chuyện lần này có liên quan đến lần khách hàng bị ngộ độc thức ăn lần trước!" Cô gái nói vẻ cẩn thận từng ly từng tí. @MeBau*[email protected]@ "Ông cụ Tiêu là người chính trực đến mức độ hơi thái quá, cho nên rất dễ dàng gây nên chuyện thù oán. Vì vậy, tôi nghĩ sự việc xảy ra hai ba lần liên tiếp như vậy không thể không liên quan tới chuyện trả thù."
"Nói ra thật sự đúng là kinh khủng thật! Những người đó không biết có còn tính người nữa hay không đây! Tôi nghe nói, có một đứa trẻ còn nhỏ tuổi, bị thương rất nặng, bây giờ vẫn còn đang phải giám sát ở trong phòng bệnh đó! Nghe nói hi vọng sống cũng rất mong manh."
Diệu Tinh suýt nữa thì khônggiữ nổi những gì đang cầm trong tay. Xã hội đen! Trả thù! Mặc dù Tiêu Lăng Phong cũng không phải là người nghiêm chỉnh gì, nhưng anh cũng được coi là một thương nhân tuyệt đối thực hiện luật pháp nghiêm chỉnh, làm sao có thể liên quan đến xã hội đen được chứ.
Trong phòng bệnh, vẻ mặt của Mộ Sở đầy vẻ ngưng trọng."Tôi nghĩ anh vẫn nên trở về xem xét lại tình hình thế nào một chút đi. Thời gian gần đây anh vẫn luôn bận rộn về chuyện đối với Tiêu Lăng Phong, phỏng chừng cũng đã mấy ngày nay chưa trở về nhà thăm cô ấy rồi. Người giúp việc cũng báo lại rằng, cô ấy luôn luôn trốn ở trong phòng một mình ngồi khóc."
Trong lòng Mộ Sở có một chút ngổn ngang."Tôi cũng rất lo lắng cho cô ấy, nhưng mà bây giờ tôi không thể trở về được! Chẳng lẽ cậu muốn Diệu Tinh biết được trong nhà tôi còn đang nuôi dưỡng một người hay sao?"
"Nhưng mà tiểu thư Dược Thi bị thương. Còn Trình Diệu Tinh, tôi sẽ đưa cô ấy trở về..."
"Trước đừng nói vội!" Mộ Sở cắt ngang lời nói của Lệ Viêm: "Tôi muốn xem cậu sắp xếp mọi chuyện thế nào? Hôm nay vừa vặn Diệu Tinh lại đang ở đây, đúng là một cơ hội hiếm có."
"Thật sự phải làm như vậy hay sao?" Lệ Viêm hỏi có chút không dám khẳng định.
"Đã bao giờ tôi làm chuyện gì không xác định chưa!" Mộ Sở liếc nhìn vẻ đầy dương dương tự đắc."Cứ theo như tôi nói mà làm đi! Hiện tại Tiêu Lăng Phong đã biết đây là sự sắp xếp của chúng ta rồi. Cần phải để cho hắn và Trình Diệu Tinh chứng minh thân phận trước chúng ta đã, cần phải làm cho Diệu Tinh rời khỏi hắn." Mộ Sở nói xong nhảy xuống giường.
"Vậy còn Liệt ở bên kia thì làm sao bây giờ?" Lệ Viêm hỏi. Lần này phản ứng của Lãnh Liệt thật sự quá kỳ quái. Mặc dù chuyện này đã làm thương tổn tới rất nhiều người vô tội, nhưng mà cũng không đến mức phải có sự phản ứng lại lớn đến mức như vậy chứ! "Được rồi, cậu cứ mau chóng trở về đi! Còn Dược Thi, ngày mai tôi sẽ trở về thăm cô ấy." Ngồi tựa vào đầu giường, chân mày Mộ Sở nhíu chặt thêm vài phần. Cần phải mau chóng giải quyết hết thảy mọi việc ở nơi này mới được, bằng không, sau này chuyện sẽ như thế nào, chính anh cũng không có nắm chắc...
Ở trong phòng bệnh, tâm trí của Diệu Tinh vẫn có chút không tập trung. Những lời nói chuyện của hai người phụ nữ ở trong phòng tắm, đã làm cho Diệu Tinh cảm thấy sự bất an thật sâu hơn. Ba chữ xã hội đen kia, đối với cô mà nói, thật sự là quá kinh khủng.
"Diệu Tinh, em đang suy nghĩ gì vậy?" Mộ Sở đi tới bên cạnh Diệu Tinh, "Vẫn còn đang tức giận bởi câu chuyện lúc buổi trưa hay sao?"
"Hả?" Diệu Tinh phục hồi lại tinh thần lại."Không phải đâu. Em đang mải suy nghĩ chuyện của công ty một chút." Diệu Tinh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ."Alex, thời gian không còn sớm, em đi về trước đây."
"Diệu Tinh, có phải là em đang muốn trốn tránh anh hay không?" cho em bị tức giận có đúng không? Cho nên em mới không muốn để ý đến anh như vậy, có phải hay không."
"Anh thật sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi, hiện tại ở công việc ở trong công ty đã chất thành một đống rồi. Em..."
"Việc đó thì có liên quan gì tới em chứ?" Mộ Sở hỏi."Diệu Tinh. Tiêu Lăng Phong đối xử với em như vậy, lại còn cướp đi công ty của nhà em nữa. Làm sao em có thể thích hắn được chứ." Mộ Sở tàn nhẫn nhắc nhở.
"Em không có!" Diệu Tinh bị dao động có chút kích động.
"Vậy thì là vì cái gì?" Mộ Sở hỏi."Diệu Tinh, em cùng cần phải tỉnh táo lại một chút đi. Hai người mà ở chung một chỗ chắc chắn là sẽ không hạnh phúc."
"Alex, anh không nên nói bậy, làm sao em lại có thể thích anh ấy được chứ! Huống chi... Tiêu Lăng Phong đã có người thích rồi, anh cũng biết mà." Diệu Tinh nói xong, trong lòng như có chút gì đó hơi bị kéo căng ra, cảm giác đau vì bị kéo căng này rất nhỏ, nó nhỏ đến mứa cô cũng không phát hiện ra được.
"Vậy sao!... Thế thì tại sao em lại vẫn còn muốn ở lại bên cạnh hắn đây?" Mộ Sở tiếp tục truy vấn, "Thật ra thì bản thân em cảm thấy không thể buông tay với Tiêu Lăng Phong được, có phải vậy không?"
Nghe những lời Mộ Sở vừa truy hỏi..., trong lòng Diệu Tinh chợt nhói đau một hồi."Anh nói bậy. Em… em mới không có! Em phải đi." Diệu Tinh nói xong liền xoay người rời đi.
"Diệu Tinh!" Mộ Sở gọi với theo rồi sải bước nhanh chóng đuổi theo Diệu Tinh. Giờ phút này, đang lúc mọi người đi qua đi lại rất đông, Mộ Sở cũng không tiện lớn tiếng gọi Diệu Tinh, chỉ có thể sải bước đuổi theo cô, kéo cánh tay của cô lại: "Em đừng nóng giận, để anh tiễn em!" Mộ Sở chậm rãi nói. Vốn dĩ Diệu Tinh muốn cự tuyệt, nhưng mà suy nghĩ lại một chút cô vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thu lại cánh tay. Từ từ đi ở phía trước.
Mộ Sở chậm rãi đi theo Diệu Tinh, cho mãi đến khi ra đến ngoài cửa khu phòng bệnh điều trị, anh khẽ gọi cô một tiếng. Diệu Tinh đã thanh tỉnh rất nhiều. Lúc này cô mới từ từ dừng bước chân.
"Alex, thật xin lỗi, gần đây em có quá nhiều chuyện phiền lòng, không phải là em nghĩ muốn nổi giận với anh đâu."
Mộ Sở nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn dáng vẻ Diệu Tinh đang đầy mâu thuẫn, anh đưa tay lên nhẹ nhàng khẽ vuốt nơi gò má của Diệu Tinh."Anh biết, Diệu Tinh. Là anh đã quá sốt ruột, anh đã nói rồi, anh sẽ cho thời gian để suy tính, cho nên... em cũng không cần phải để lời nói của anh ở trong lòng… Bất kể bao lâu, anh cũng sẽ chờ em, anh muốn cho em biết, anh mới đúng là người thích hợp với em nhất, anh mới là người thật sự đáng giá để em yêu...
Diệu Tinh cúi đầu, trong lòng của cô lúc này cũng đang rối loạn. Vốn dĩ cô cho là mình ưa thích Alex, ít nhất thì cũng có thiện cảm với anh. Nhưng mà khi phải đối mặt để phân trần với Alex, tại sao càng ngày cô lại càng nghĩ muốn chạy trốn! Có phải là bởi vì cô đã quá để ý đến quá khứ của mình, hay là... Cô căn bản cũng không hề yêu thích Alex.
"Đi thôi, để anh đưa em trở về..." Mộ Sở lôi kéo Diệu Tinh đi về phía cửa chính của bệnh viện. Từ trong đại sảnh cũng có mấy người cùng đi ra ngoài, cũng chậm rãi đuổi theo...
Danh sách chương