Mộ Sở nhìn Tiêu Lăng Phong cầm điện thoại di động đi ra, nghĩ tới mới vừa rồi cách lớp cửa thủy tinh, nhìn thấy Tiêu Lăng Phong ôm thật chặc Diệu Tinh, tim của anh liền đâu như bị xé ra, bàn tay nắm chặt lại thành quả đấm, siết mạnh từ trong lòng bàn tay phát ra tiếng lắc rắc.

"Tốt nhất là ngài hãy tĩnh táo một chút." Lãnh Liệt từ phía sau đi ra."Nơi này là bót cảnh sát." Nhìn sắc mặt của Mộ Sở chắc là vừa mới nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn thấy, mà phản ứng này của Mộ Sở cũng lại chứng minh nói rõ thêm một lần nữa, Mộ Sở thật sự đã thích Diệu Tinh rồi.

Mộ Sở từ từ quay đầu lại."Hừ! Tại sao tôi phải tĩnh táo, tôi đang hết sức hưng phấn đây. Vẫn là lần đầu tiên, tôi tiến vào bót cảnh sát với thân phận của một công dân lương thiện, đó, cảm giác thật sự rất thoải mái..."

"Chuyện ngày hôm nay, anh cũng nên cảnh tỉnh một chút đi, anh đã tiếp cận với Diệu Tinh quá gần rồi! Mới có một Dương Nhược Thi, anh có thể phái người bảo vệ bên cạnh. Nhưng với Diệu Tinh anh định làm như thế nà? Viêm nói ông nội vẫn luôn rất bất mãn đối với tình hình hiện nay của anh."

"Thế nào mà cậu cũng mang ông nội ra để áp chế tôi vậy?" Mộ Sở hỏi. Vốn chính là bởi vì chuyện của Diệu Tinh mà trong anh đã đầy một bụng khó chịu rồi. Vậy mà, hết lần này tới lần khác có người rất không thức thời lại nhắc tới ông nội ở trước mặt của anh như vậy. "Chúng ta cũng coi là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Liệt, cậu nên biết, những chuyện mà tôi muốn làm, cho dù là ông nội, cũng không ngăn cản được tôi."

"Vậy cho dù là chuyện đả thương Diệu Tinh thì sao?" Vấn đề Lãnh Liệt nêu ra làm cho Mộ Sở không còn lời nào để nói."Tôi..." Mộ Sở còn đang định nói tiếp, thì Diệu Tinh dường như là nghe thấy tiếng của Alex, cô vội bước nhanh ra...

"Alex, anh vẫn còn ở đây sao?" Diệu Tinh quệt vôi nước mắt trên mặt, vẻ mặt cô nhìn Mộ Sở đầy lo lắng."Cánh tay của anh như thế nào rồi, có vấn đề gì hay không. Để em đưa anh trở về bệnh viện nhé, có được hay không?"

Thấy Diệu Tinh ra ngoài, Lãnh Liệt từ từ tránh ra, có lẽ, không nên cho bọn họ có một cơ hội, nhưng mà... Nếu như Mộ Sở thật sự thích Diệu Tinh, nếu như Diệu Tinh có thể cứu vãn được tính cực đoan của Mộ Sở, như vậy thì thậtsự rất tốt, nhưng mà... còn có Tiêu Lăng Phong nữa. Hiển nhiên, Lăng Phong cũng đã thích Diệu Tinh rồi...

Thực là oan nghiệt. Lãnh Liệt than thở.

"Anh không sao." Giọng nói Mộ Sở nhẹ nhàng, tuy trong mắt tuy không có sự dịu dàng như dĩ vãng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn từ từ lau nước mắt cho Diệu Tinh. Trình Diệu Tinh, lúc trước cô cũng làm như thế này là đùa bỡn tình cảm của anh có phải hay không! Ngay như hiên tại, một giây trước vẫn còn ôm Tiêu Lăng Phong khóc đến “hoa lê đẫm mưa” (hoa lê đọng nước mưa - ý nói khóc nức nở, rất thảm thiết), hiện tại lại có thể quan tâm đến một người đàn ông khác như không có chuyện gì xảy ra như vậy!"Diệu Tinh, về sau gặp chuyện như vậy, em không cần thiết phải làm ra mấy chuyện đánh đập như vậy. Biết không?"

"Nhưng mà em không muốn anh có chuyện." Diệu Tinh ngước mắt lên...

Không muốn tôi có chuyện? Đáy mắt Mộ Sở nhanh chóng thoáng xẹt qua một nụ cười giễu cợt. Nếu như, nhìn trước khi nhìn thấy cô ôm Tiêu Lăng Phong, nghe được câu này của cô, có lẽ tôi cũng còn sẽ có chút cảm động, nhưng mà bây giờ...   Trình Diệu Tinh, tôi chỉ biết, chỉ cảm thấy cô là một cô gái rất dối trá, cảm thấy, cô… rất đê tiện. Trong lòng Mộ Sở gần như cắn răng nghiến lợi nghĩ tới mấy chữ cuối cùng kia. Bộ dáng cô và Tiêu Lăng Phong ôm nhau cứ từng lần từng lần một dần hiện lên ở trong đầu, đan xen chung một chỗ cùng với bộ dạng   mới vừa rồi cô đã liều mạng lao vào bảo vệ cho "Alex". Trong lòng Mộ Sở hận ý cũng càng ngày càng tăng lên… một người cô gái như Trình Diệu Tinh, với Mộ Sở có thể được coi là cái gì chứ...  Chính xác thì, cô chính gốc là một phụ nữ chuyên dùng thủ đoạn đùa bỡn.

Đột nhiên cảm giác được không khí quái dị, Diệu Tinh nuốt nước miếng."Alex..." Cô chính là đang định nói những gì, nhưng Mộ Sở đã hung hăng hôn xuống. Ô... thân thể Diệu Tinh liền bị Mộ Sở kéo đến áp vào trên vách tường. Cô dùng sức giãy giụa, nhưng không cách nào tránh thoát sự kiềm chế của anh...

Ô… Mộ Sở hôn Diệu Tinh đầy sự tức giận. Có lẽ, thời điểm cô và Mộ Thần ở chung một chỗ, khi ấy cô cũng đã từng bị Tiêu Lăng Phong hôn đến ngàn vạn lần rồi! Có lẽ, cô đã sớm phản bội Mộ Thần rồi, chỉ có anh của anh là còn ngây ngốc đến hồ đồ mới đi tin tưởng người phụ nữ này đơn thuần, tin tưởng cô ta yêu thương anh...

Tiêu Lăng Phong vừa đi vừa cầm di động bỏ vào trong túi. Thật là phiền toái, chuyện của Dạ Khuynh Thành vẫn còn chưa điều tra ra được nguyên cớ. Hiện tại Diệu Tinh lại đã xảy ra chuyện như vậy… Alex, quả nhiên là mày đã ra tay đối với Diệu Tinh. Anh bước nhanh đi ra, nhưng mà rõ ràng mới đi được vài bước anh đã vội bước chậm lại, trước mặt anh là một màn, sao giễu cợt như vậy...

Nghiêng mắt liếc mắt nhìn Tiêu Lăng Phong, Mộ Sở kiềm chế Diệu Tinh chặc hơn, dùng sức để hôn Diệu Tinh hơn, thậm chí còn cố ý để cho Tiêu Lăng Phong ngộ nhận, giờ phút này là hai người bọn họ đang làm chuyện “động tình”.

Trình Diệu Tinh! Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quyền, sau đó bước nhanh về phía trước. Muốn dùng sức kéo Alex ra, càng nghĩ muốn hung hăng dạy dỗ cho hắn một trận! Trình Diệu Tinh, đến tột cùng em đã coi tôi thành ra cái gì đây. Em vậy mà lại có thể mật cùng với một người đàn ông khác ở ngay chỗ này như vậy… đến mức ngầm cho phép hắn được động tay động chân...

Tiêu Lăng Phong hướng Diệu Tinh đi tới. Lúc này Lãnh Liệt cũng vừa vặn đi từ hành lang phía khác tới đây."..." Nhìn thấy Lãnh Liệt cũng xuất hiện, vẻ mặt của Tiêu Lăng Phong u ám thêm vài phần. Tin tức quả nhiên đủ nhanh nhạy. Anh tức giận kéo Diệu Tinh tới về phía này. Sau đó liều chết chờ Alex.

"Trình Diệu Tinh..." Tiêu Lăng Phong cắn răng.

"Diệu Tinh. Cô có khỏe không?" Ý thức được tâm tình không đúng. Lãnh Liệt nhanh chóng tiến lên. Tận lực tách Tiêu Lăng Phong cùng Mộ Sở ra. Giữa bọn họ có mâu thuẫn quá sâu, luôn căm hận lẫn nhau, hiện tại, lại thêm chuyện của Diệu Tinh... Anh nhẹ nhàng than thở, thế nào mà chuyện lại phát triển trở thành như vậy.

"Tôi không sao. Cám ơn anh, Joe." Diệu Tinh khẽ cười một tiếng, sau đó cẩn thận từng ly từng tí tránh thoát khỏi tay Tiêu Lăng Phong. Thấy lòng bàn tay mình đột nhiên trở nên trống không, lúc này trong lòng Tiêu Lăng Phong càng thêm tức giận. Trình Diệu Tinh, bất kể mọi chuyện như thế nào, ở trong lòng của em, chung quy là tôi vẫn không thể nào so sánh được với cái tên giả "Mộ Thần" kia, có phải hay không.

Không khí đang trầm mặc, bởi vì câu hỏi kia mà trở nên có chút đè nén. Diệu Tinh không biết mình đã làm sai việc gì, chỉ biết vân vê vạt áo.

"Tổng Giám đốc, tôi xem không có chuyện gì nữa rồi, có lẽ chúng ta vẫn nên đưa Diệu Tinh trở về đi thôi." Lãnh Liệt nhắc nhở."Alex, có cần chúng tôi đưa anh trở về không?"

Lãnh Liệt, cậu đã quyết định phải để tâm giúp cho Tiêu Lăng Phong rồi, có phải hay không. Mộ Sở nắm quả đấm."Diệu Tinh, anh còn có chút việc, cần phải thông báo với Part một chút, em đi về trước, ngày mai anh sẽ đến thăm em." Mộ Sở nói xong, thình lình hôn nhẹ ở trên môi Diệu Tinh một cái. Sau đó lập tức rời đi. Hết thảy tốc độ đều quá mức nhanh chóng. Nhanh đến mức Diệu Tinh cũng không kịp phản ứng nữa, nhanh đến mức Tiêu Lăng Phong cũng không còn kịp ngăn cản nữa...

Cùng lúc Mộ Sở quay mặt trở về. Tiêu Lăng Phong, nhìn thấy người phụ nữ của mình tựa vào trong ngực người khác  cảm giác rất tức giận chứ. A, hãy gắng chịu đựng cảm giác tức giận này đi. Tao bảo đảm, mày càng để ý đến, hết thảy những chuyện này, mới lại càng bắt đầu...

Diệu Tinh sờ sờ đôi môi. Nhìn Mộ Sở đi xa. Anh ta, anh ta đã làm gì vậy. Mới vừa rồi, nhất định là Tiêu Lăng Phong cũng đã nhìn thấy rồi! Alex, tại sao anh lại có thể làm như vậy... Diệu Tinh níu chặt lấy vạt áo.

Tiêu Lăng Phong nhìn bộ dạng Diệu Tinh ngẩn người như vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, mới vừa rồi vẫn còn ở trong ngực của anh khóc lóc đến không còn chút sức lực như vậy, vậy mà chỉ chớp mắt một cái đã đầu mày cuối mắt cùng với người đàn ông khác như thế! Càng nghĩ anh càng tức giận, liền thô lỗ kéo Diệu Tinh bước thật nhanh đi ra khỏi bót cảnh sát. Diệu Tinh bị kéo đi một đường, sau đó bị nhấc lên nhét vào trong xe.

Trình Diệu Tinh, có phải em thật sự khách khí đối với tôi hay không, coi Tiêu Lăng Phong tôi là người dễ bị ức hiếp, có đúng không? Ở trước mặt của tôi  em vẫn còn dám đầu mày cuối mắt với người đàn ông khác như vậy…, em…thật sự đã quá đủ rồi. Xem ra, tôi chỉ còn cách cần phải để cho em nhận biết rõ ràng sự thật...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện