Rầm. Bởi vì không quá để tâm chú ý tới lực đạo, cái trán của Diệu Tinh đụng vào cạnh trên của cửa xe ô tô, đau đến mức cô kêu “Á” một tiếng."Tiêu Lăng Phong, anh làm gì vậy." Diệu Tinh không vui hỏi lại Đột nhiên, anh nổi điên là thế nào đây.

"Trình Diệu Tinh, tôi đã nói với em rồi, tôi muốn em phải cách xa con người của Alex ra một chút! Vậy mà hết lần này tới lần khác em đều cũng không chịu nghe, hiện tại đã xảy ra chuyện như vậy, em hài lòng rồi chứ!"

"Chuyện này có liên quan gì đến Alex kia chứ?" Diệu Tinh hỏi."Anh ấy là bị tôi làm liên lụy đến mà thôi." @MeBau*[email protected]

Diệu Tinh không vui cau mày. Không đúng, phải là nói là anh ấy là người bị liên lụy, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong...

"Trình Diệu Tinh, không phải là vì hắn nên bất cứ trách nhiệm gì em cũng nguyện ý để mình gánh chịu đấy chứ." Tiêu Lăng Phong dời đến bả vai Diệu Tinh, ghé sát tai cô nói: "Hôm nay, tôi nghiêm túc, trịnh trọng cảnh cáo em một lần nữa, hãy cách xa hắn ra một chút, hắn không phải là người đơn giản giống như em đã nghĩ đâu." Anh giận đến mức hét to lên: “Trình Diệu Tinh, đến lúc nào thì em mới có thể ngoan ngoãn chịu nghe lời nói của tôi lấy một lần đây?”.

"Tại sao anh lại phải nói những lời này?" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  Diệu Tinh vẹt cánh tay của Tiêu Lăng Phong ra."Tiêu Lăng Phong, thật sự là tôi không nghĩ muốn gây gổ với anh, nhưng mà... Chúng ta có thể không cần phải tiếp tục nói chuyện về cái đề tài này nữa, có được hay không." Diệu Tinh có chút bất đắc dĩ, đối với cái người hiếm khi giữ được bình tĩnh như vậy, cô thật sự rất muốn quý trọng,

"Trình Diệu Tinh, em đó, em có phải là một cô gái ngu ngốc hay không hả?" Tiêu Lăng Phong tức giận quát lên: "Muốn em rời khỏi cái tên xấu xa kia thật sự có nhiều khó khăn lắm hay sao?"

"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại nhạy cảm đối với Alex như vậy, anh đừng có nói với tôi rằng là anh đang ghen đó nhé!." Ngoại trừ sự tức giận, Diệu Tinh vẫn còn có chút bất đắc dĩ.

"Tôi ghen sao?". Tiêu Lăng Phong đột nhiên bật cười." Trình Diệu Tinh không phải em quá khôi hài rồi đó sao?" Anh hỏi, theo bản năng ý thức xoay chuyển nhanh hơn mấy phần, "Chỉ là tôi không muốn chia xẻ đồ của tôi với người khác mà thôi." Thái độ của anh cực kỳ coi thường, ngay cả trong giọng nói cũng tràn đầy đều là khinh miệt.

Trong nháy mắt, trái tim Diệu Tinh giống như rơi vào trong hầm băng vậy! Lạnh quá... Tại sao vừa nghe lời này của anh, trong lòng của cô lại cảm thấy khó đến như vậy. Diệu Tinh nhẹ nhàng cắn cắn môi, nhìn Tiêu Lăng Phong, sự mất mát từ từ lan tràn khắp trên mặt cô.

Nhìn thấy bộ dạng Diệu Tinh như vậy, trong nháy mắt trong lòng Tiêu Lăng Phong cảm thấy thư thái mấy phần. Trình Diệu Tinh, thì ra là em cũng sẽ đau đơn, sẽ mất mác...

"Trình Diệu Tinh, chờ khi nào em sinh cho tôi một đứa con, lúc ấy em hãy nghĩ đến chuyện yêu ai đó, hoặc sẽ ở chung một chỗ cùng người nào đó, chẳng qua em vẫn còn là thứ sản phẩm trước chỉ dành riêng cho tôi. Tốt nhất là em hãy quy củ một chút!" Anh nói tiếp. Vẻ mặt cũng càng ngày càng trở nên khinh thường. Tiêu Lăng Phong đột nhiên cay nghiệt như vậy đã làm cho Diệu Tinh sinh ra ảo giác. Rõ ràng, buổi sáng vừa mới hóa giải những mâu thuẫn và lúng túng xong, rõ ràng lúc trước Tiêu Lăng Phong còn tốt đẹp như vậy, rõ ràng anh rất dịu dàng... Nhưng mà đến bây giờ, đã có chuyện gì xảy ra vậy...

"Làm gì mà nhìn em có vẻ thất vọng như vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi."Thế nào? Diệu Tinh, hay là em đã yêu tôi rồi."Anh nâng cái cằm của Diệu Tinh lên, giễu cợt hỏi."Xem ra, phụ nữ quả nhiên là một động vật rất ngu ngốc. Tùy tiện cho một chút dịu dàng nho nhỏ thôi, mà đã có thể quên đi hết tất cả rồi." Ha ha... Tiêu Lăng Phong lại cười đầy vẻ khinh miệt." Trình Diệu Tinh, thì ra là, em cũng không hơn gì mấy người phụ nữ kia!" Anh thất vọng lắc đầu."Vốn còn đang cho là sẽ khiêu chiến nhiều hơn một chút..."

Diệu Tinh có chút kinh ngạc đến ngây người. Anh đang... Đang nói cái gì vậy. Anh nói, sự dịu dàng của anh, sự quan tâm của anh. Bất quá chung quy cũng chỉ là, anh muốn nhìn xem rốt cuộc một chút phòng bị của cô được bao nhiêu...

"Cho nên, cho nên anh làm nhiều như vậy, bất quá nhất định là anh chỉ coi tôi giống như là một thứ đồ chơi để anh làm nhục! Sau khi chà đạp tôi chán, anh lại nhìn xem tôi có thể phạm phải chuyện yêu anh như xưa nữa hay không..." Diệu Tinh nói xong, cười khổ một tiếng."Tiêu Lăng Phong, anh đùa gì thế?" Diệu Tinh chán ghét gạt tay Tiêu Lăng Phong ra. Nhưng thân thể cô lại nhanh chóng bị một tay kia của Tiêu Lăng Phong ôm vào trong ngực."Anh cảm thấy, Trình Diệu Tinh tôi đây, thật sự là người cứ như vậy mà không biết xấu hổ sao? Sẽ yêu anh dữ dội đến mức cường bạo anh nữa sao?" Trong lời nói của Diệu Tinh tràn đầy sự lạc đường lẫn tự giễu.

"Làm gì mà em nhất định phải trả lời bằng cái giọng quyết tuyệt như vậy chứ?" Tiêu Lăng Phong hỏi." Trình Diệu Tinh, có phải là em chột dạ không?"

"Tôi chột dạ sao?" Diệu Tinh cười trào phúng..."Tiêu Lăng Phong, anh hãy buông tôi ra."

"Tại sao cứ mỗi lần gặp Alex, em liền lập tức trở nên không giống em nữa vậy?" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong mang theo sự run rẩy." Trình Diệu Tinh, tại sao em luôn luôn tùy ý chà đạp những ý tốt của tôi đới với em như thế? Còn nữa, em thật sự muốn phạm tội, muốn tôi hành hạ em sao." Anh cắn răng hỏi.

"Anh có ý tốt với tôi ư?" Diệu Tinh giống như nghe được câu chuyện cười vậy."Tiêu Lăng Phong, anh còn dám nói có ý đối xử tốt với tôi nữa sao?" Diệu Tinh giễu cợt."Hai lần anh cương bạo tôi dữ dội như vậy, anh vẫn còn dám nói anh đối xử tốt với tôi."

"Trình Diệu Tinh." Tiêu Lăng Phong cắn chặc răng. Đối với mấy cái từ ngữ này, Tiêu Lăng Phong anh cực hận."Nếu đã biết mình không sạch sẽ, thì hãy giữ đúng bổn phận cho tôi. Trình Diệu Tinh, em cảm thấy một người phụ nữ như em liệu còn xứng với người nào được không?"

"Nếu cảm thấy không chịu nổi tôi nữa, vậy thì hãy chán ghét tôi đi." Diệu Tinh nói như tuyên bố."Tiêu Lăng Phong, anh có biết không, hai lần đó, tôi hận anh muốn chết, nhưng mà... thân thể lại thích loại cảm giác đụng chạm bỉ ổi đó, anh có nhớ anh đã nói rằng, bất quá tôi cũng chỉ là một cái bao thôi sao?" Diệu Tinh nhẹ giọng hỏi."Khi đó, tôi thật sự đồng ý với lời nói của anh. Có lẽ là, lúc ấy anh nói những lời này là để nâng cao tôi mà thôi. Tôi lại cảm thấy, thật sự đến ngay cả chuyện làm một cái bao thôi, tôi cũng không bằng...

"Trình Diệu Tinh."Tiêu Lăng Phong tức giận bóp mạnh nơi cổ của Diệu Tinh. Sau lưng Diệu Tinh cứng đờ, một giây kế tiếp. Tiêu Lăng Phong đã để cô nằm ngang trên chỗ ngồi của xe. Lật người để Diệu Tinh nằm ở trên ghế ngồi của xe, thuận thế đưa tay mở nút áo của cô.

"Tiêu Lăng Phong, anh làm cái gì vậy." Diệu Tinh kinh hãi."Buông tôi ra." 

"Buông em ra ư?" Tiêu Lăng Phong nhìn vào môi của Diệu Tinh."Có phải là em chỉ cho phép Alex đụng chạm vào mình, còn ta thì không được phép đụng chạm đến em, đúng không, hả..." Hơi thở lạnh lùng của Tiêu Lăng Phong phun ở trên mặt Diệu Tinh. Vì em ghê tởm tôi, cho nên em có thể không lựa lời nói cũng không tiếc làm thương tổn tới mình phải không?" Tiêu Lăng Phong chậm rãi hỏi, "Còn nữa... Em cảm thấy tôi căn bản không nên xuất hiện ở tại nơi này đúng không?" Anh cắn răng hỏi." Trình Diệu Tinh, không phải là tôi đã từng nói với em rồi đó sao! Tôi có thể dễ dàng tha thứ bất cứ chuyện gì, trừ chuyện phản bội. Em có biết, phản bội ta, thì sẽ có kết quả như thế nào hay không?"

"Tiêu Lăng Phong, anh làm cái gì vậy, anh hãy nghe tôi giải thích đã!" Diệu Tinh bất an kêu lên."Anh hãy bình tỉnh một chút."

"Tôi không cần em giải thích,  Trình Diệu Tinh, tôi chỉ muốn cho em biết, sự kiên nhẫn của tôi rất có hạn. Tôi muốn nói cho em biết, phàm đã là đồ của tôi, cho tới bây giờ đều chưa từng bao giờ cho phép người khác mơ ước... Tôi muốn nói cho em biết, cho dù là tôia yêu phụ nữ, nhưng mà tôi cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho người nào lại một lần nữa phản bội lẫn khiêu khích..."

"Tiêu Lăng Phong, anh không nên làm loạn." Diệu Tinh giùng giằng."Đây là đang ở trên xe."

"Tôi nào có làm loạn. Tôi lại không công khai hôn em, mò mẫm em ở trong bót cảnh sát!" Anh lại nân cái cằm của Diệu Tinh lên "Còn nữa. Nếu em đã biết là đang ở trên xe, thì em không nên giãy giụa như vậy! Em yêu à, xe mà đã lắc lư thành ra như vậy... Rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm."

Nghe thấy những lời nói kia của Tiêu Lăng Phong..., Diệu Tinh thật sự không dám cử động nữa, nước mắt cứ theo khóe mắt mà rơi xuống."Tiêu Lăng Phong, tại sao anh nhất định cứ phải nói ra lời như vậy." Diệu Tinh hỏi.

"Không muốn tôi làm nhục em, vậy thì em cho tôi những cử chỉ đoan chánh của mình đi!"Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh."Diệu Tinh, tôi thật sự muốn thương em thật tốt, nhưng mà... Em biết không, những hành động mà em đã làm, khiến cho tôi cảm thấy có bao nhiêu thất vọng hay không?"

"Tiêu Lăng Phong, có chuyện gì, đợi chúng ta trở về nhà rồi nói, có được hay không."

"Tại sao phải trở về nhà mới nói?" Tiêu Lăng Phong hỏi."Diệu Tinh, em không cảm thấy, thật ra thì, ở chỗ này mới cảm thấy kích thích hơn à..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện