Edit: Thủy Tích
Đi chung với Sơ Lam Phong còn có hai thiếu niên nữa, cả hai người đều có tướng mạo vô cùng xuất sắc, mặc một thân đồ đá banh hiệu Nike.
"Cậu biết thằng nhóc này à ?" Một người thiếu niên trong đó hơi tò mò, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Sơ Lam Phong để lộ ra một nụ cười mỉm mang theo thích thú.
"Biết." Sơ Lam Phong đi tới bên cạnh Lý Tân Hạo, nhìn bánh mì và sữa bò trong tay cậu, "Đã thấy ảnh của Hạo Hạo rồi, nhưng vừa rồi lại không dám nhận, nhìn bên ngoài còn rõ nét hơn trong ảnh mà Hàn Đông Lỗi gửi tới nhiều."
"Hàn Đông Lỗi gửi ảnh của tôi cho anh ?" Tên ngu ngốc Hàn Đông Lỗi kia, mỗi lần gặp mặt đều thích lấy điện thoại di động ra chụp hình cậu.
Chân mày Sơ Lam Phong khẽ nhếch lên. Trong ấn tượng vào năm năm trước của y thì đứa nhóc này vẫn luôn không thèm quan tâm tới Hàn Đông Lỗi, mà vào lúc này, khi nghe thấy có người nhắc tới Hàn Đông Lỗi thì nét mặt của cậu rõ ràng còn mang theo một chút ghét bỏ nữa. Trái lại thì Hàn Đông Lỗi vẫn cứ thích đứa nhóc này. Mỗi lần được gặp thì khi về thế nào Hàn Đông Lỗi cũng sẽ gửi ảnh của cậu qua cho y xem giống như là đang hiến vật quý vậy, rồi sẽ nhân tiện hỏi một câu : Chú, có phải Hạo Hạo càng ngày càng xinh đẹp hay không? "Ừm." Sơ Lam Phong quan sát cậu một lúc, "Một mình Hạo Hạo tới thủ đô hả?"
Lý Tân Hạo lắc đầu, lúc Sơ Lam Phong đến gần thì theo bản năng cậu lại lùi về phía sau một bước.
Sơ Lam Phong nhíu mày lại, đứa nhóc này, đang chống đối với y, "Hạo Hạo sợ cái gì ?" Y ngồi xổm xuống để hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, "Dựa theo vai vế của Đông Lỗi thì Hạo Hạo phải kêu tôi một tiếng chú đấy, chứ không phải kêu thẳng tên giống như vừa rồi đâu. Mặc dù, tôi cũng không ghét như vậy."
Hiện giờ người này mới chỉ có hai mươi tuổi nhưng đã có loại khí tràng khiến cho người khác cảm thấy áp lực giống như ở đời trước lúc ba mươi tuổi vậy.
Người thừa kế của nhà họ Sơ tiếng tăm lừng lẫy ở thủ đô, đó là loại thân phận còn tôn quý hơn nhiều so với Hàn Đông Lỗi. Nếu đặt ở cổ đại thì chính là con cháu của hoàng thân vua chúa.
Mỗi một nhất cử nhất động của người này đã nói lên rằng bối cảnh của nhà họ Sơ hùng mạnh tới nỗi không thể nào lung lay được.
Sơ Lam Phong cười, y xoa đầu Lý Tân Hạo, trong mắt cũng mang theo một chút cưng chiều mà người khác không thể nhìn ra được : "Hạo Hạo?"
"Tôi tới tham dự trại hè Olympic." Lý Tân Hạo không quen bị người xoa đầu như vậy cho nên liền đẩy tay Sơ Lam Phong ra, "Vừa rồi trong lúc đợi xe tới đón thì tôi đi WC, đến lúc đi ra thì đã không còn nhìn thấy cô giáo và các bạn nữa rồi."
Qua lời nhắn gửi của Hàn Đông Lỗi thì đương nhiên là Sơ Lam Phong đã biết chuyện Lý Tân Hạo đã được lọt vào trận chung kết của Olympic toán học rồi.
Nhưng mà, Sơ Lam Phong lại cau mày, giáo viên thờ ơ như thế nào mới bỏ lại một đứa nhóc mới mười tuổi ở chỗ này chứ. Nắm lấy tay Lý Tân Hạo : "Vậy thì cùng tôi về nhà ăn cơm tối trước đi. Lâm Ảnh, anh ở lại đây đợi." Vẫn là giọng nói êm tai kia nhưng lại mang theo khí thế không cho phép người khác kháng cự lại. Lâm Ảnh, là vệ sĩ đi theo phía sau Sơ Lam Phong.
"Tôi không..."
"Hửm ?" Sơ Lam Phong cúi đầu, "Olympic mấy giờ ngày mai sẽ bắt đầu?"
"Ngày mốt." Vừa nói ra lời này khỏi miệng thì Lý Tân Hạo đều đã có ý tưởng muốn chết rồi.
"Vậy tối nay ở lại nhà tôi đi, tối mai tôi sẽ đưa nhóc qua đó." Sơ Lam Phong cười nói.
"Tôi không muốn." Lý Tân Hạo lại giãy dụa.
"Ngoan ngoãn nghe lời." Sơ Lam Phong bắt đầu dỗ dành.
"Chuyện này không liên quan tới anh." Chính là không muốn có quan hệ với người này.
"Tôi thích đứa trẻ nghe lời."
"Tôi lại không muốn anh thích tôi."
Sơ Lam Phong không nói gì nữa mà rũ mắt nhìn Lý Tân Hạo, trêи khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay lại lộ ra vẻ vô cùng quật cường. Đôi mắt xinh đẹp trừng lên nhìn y, tựa như là đang tức giận cho bản thân vậy.
Đột nhiên, Sơ Lam Phong khom người xuống, bế Lý Tân Hạo lên.
Á... Lý Tân Hạo kêu thét một tiếng, cậu bị dọa sợ hết hồn, đồng thời bánh mì và sữa bò trêи tay cũng rơi xuống trêи mặt đất, "Hi Kiệt, cậu đưa Hàn Lăng giúp tôi, tôi đi trước đây."
"Sơ Lam Phong, anh để tôi xuống mau, tên khốn khϊế͙p͙ này, anh buông tôi ra mau." Lý Tân Hạo gào to liên tục nhưng thật đáng tiếc, vệ sĩ đi theo Sơ Lam Phong, còn có bảo an nhìn thấy vậy cũng không dám đi ra ngăn cản.
Đang ở thủ đô mà sau lưng còn có vệ sĩ đi theo thì chắc chắn là người có bối cảnh rất lớn.
"Đừng làm rộn, vất vả lắm mới được về nước một chuyến mà lại có thể gặp được Hạo Hạo ở chỗ này, tôi rất vui mừng." Sơ Lam Phong ôm Lý Tân Hạo bằng tư thế bế công chúa, y chỉ cần hơi rũ mắt xuống một xíu là có thể nhìn thấy sắc mặt của Lý Tân Hạo rồi.
Đứa nhóc này đúng là rất xinh đẹp, nhất là dáng vẻ khi đỏ mặt.
Tâm trạng của Sơ Lam Phong hiện giờ rất rất tốt.
Đi chung với Sơ Lam Phong còn có hai thiếu niên nữa, cả hai người đều có tướng mạo vô cùng xuất sắc, mặc một thân đồ đá banh hiệu Nike.
"Cậu biết thằng nhóc này à ?" Một người thiếu niên trong đó hơi tò mò, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Sơ Lam Phong để lộ ra một nụ cười mỉm mang theo thích thú.
"Biết." Sơ Lam Phong đi tới bên cạnh Lý Tân Hạo, nhìn bánh mì và sữa bò trong tay cậu, "Đã thấy ảnh của Hạo Hạo rồi, nhưng vừa rồi lại không dám nhận, nhìn bên ngoài còn rõ nét hơn trong ảnh mà Hàn Đông Lỗi gửi tới nhiều."
"Hàn Đông Lỗi gửi ảnh của tôi cho anh ?" Tên ngu ngốc Hàn Đông Lỗi kia, mỗi lần gặp mặt đều thích lấy điện thoại di động ra chụp hình cậu.
Chân mày Sơ Lam Phong khẽ nhếch lên. Trong ấn tượng vào năm năm trước của y thì đứa nhóc này vẫn luôn không thèm quan tâm tới Hàn Đông Lỗi, mà vào lúc này, khi nghe thấy có người nhắc tới Hàn Đông Lỗi thì nét mặt của cậu rõ ràng còn mang theo một chút ghét bỏ nữa. Trái lại thì Hàn Đông Lỗi vẫn cứ thích đứa nhóc này. Mỗi lần được gặp thì khi về thế nào Hàn Đông Lỗi cũng sẽ gửi ảnh của cậu qua cho y xem giống như là đang hiến vật quý vậy, rồi sẽ nhân tiện hỏi một câu : Chú, có phải Hạo Hạo càng ngày càng xinh đẹp hay không? "Ừm." Sơ Lam Phong quan sát cậu một lúc, "Một mình Hạo Hạo tới thủ đô hả?"
Lý Tân Hạo lắc đầu, lúc Sơ Lam Phong đến gần thì theo bản năng cậu lại lùi về phía sau một bước.
Sơ Lam Phong nhíu mày lại, đứa nhóc này, đang chống đối với y, "Hạo Hạo sợ cái gì ?" Y ngồi xổm xuống để hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, "Dựa theo vai vế của Đông Lỗi thì Hạo Hạo phải kêu tôi một tiếng chú đấy, chứ không phải kêu thẳng tên giống như vừa rồi đâu. Mặc dù, tôi cũng không ghét như vậy."
Hiện giờ người này mới chỉ có hai mươi tuổi nhưng đã có loại khí tràng khiến cho người khác cảm thấy áp lực giống như ở đời trước lúc ba mươi tuổi vậy.
Người thừa kế của nhà họ Sơ tiếng tăm lừng lẫy ở thủ đô, đó là loại thân phận còn tôn quý hơn nhiều so với Hàn Đông Lỗi. Nếu đặt ở cổ đại thì chính là con cháu của hoàng thân vua chúa.
Mỗi một nhất cử nhất động của người này đã nói lên rằng bối cảnh của nhà họ Sơ hùng mạnh tới nỗi không thể nào lung lay được.
Sơ Lam Phong cười, y xoa đầu Lý Tân Hạo, trong mắt cũng mang theo một chút cưng chiều mà người khác không thể nhìn ra được : "Hạo Hạo?"
"Tôi tới tham dự trại hè Olympic." Lý Tân Hạo không quen bị người xoa đầu như vậy cho nên liền đẩy tay Sơ Lam Phong ra, "Vừa rồi trong lúc đợi xe tới đón thì tôi đi WC, đến lúc đi ra thì đã không còn nhìn thấy cô giáo và các bạn nữa rồi."
Qua lời nhắn gửi của Hàn Đông Lỗi thì đương nhiên là Sơ Lam Phong đã biết chuyện Lý Tân Hạo đã được lọt vào trận chung kết của Olympic toán học rồi.
Nhưng mà, Sơ Lam Phong lại cau mày, giáo viên thờ ơ như thế nào mới bỏ lại một đứa nhóc mới mười tuổi ở chỗ này chứ. Nắm lấy tay Lý Tân Hạo : "Vậy thì cùng tôi về nhà ăn cơm tối trước đi. Lâm Ảnh, anh ở lại đây đợi." Vẫn là giọng nói êm tai kia nhưng lại mang theo khí thế không cho phép người khác kháng cự lại. Lâm Ảnh, là vệ sĩ đi theo phía sau Sơ Lam Phong.
"Tôi không..."
"Hửm ?" Sơ Lam Phong cúi đầu, "Olympic mấy giờ ngày mai sẽ bắt đầu?"
"Ngày mốt." Vừa nói ra lời này khỏi miệng thì Lý Tân Hạo đều đã có ý tưởng muốn chết rồi.
"Vậy tối nay ở lại nhà tôi đi, tối mai tôi sẽ đưa nhóc qua đó." Sơ Lam Phong cười nói.
"Tôi không muốn." Lý Tân Hạo lại giãy dụa.
"Ngoan ngoãn nghe lời." Sơ Lam Phong bắt đầu dỗ dành.
"Chuyện này không liên quan tới anh." Chính là không muốn có quan hệ với người này.
"Tôi thích đứa trẻ nghe lời."
"Tôi lại không muốn anh thích tôi."
Sơ Lam Phong không nói gì nữa mà rũ mắt nhìn Lý Tân Hạo, trêи khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay lại lộ ra vẻ vô cùng quật cường. Đôi mắt xinh đẹp trừng lên nhìn y, tựa như là đang tức giận cho bản thân vậy.
Đột nhiên, Sơ Lam Phong khom người xuống, bế Lý Tân Hạo lên.
Á... Lý Tân Hạo kêu thét một tiếng, cậu bị dọa sợ hết hồn, đồng thời bánh mì và sữa bò trêи tay cũng rơi xuống trêи mặt đất, "Hi Kiệt, cậu đưa Hàn Lăng giúp tôi, tôi đi trước đây."
"Sơ Lam Phong, anh để tôi xuống mau, tên khốn khϊế͙p͙ này, anh buông tôi ra mau." Lý Tân Hạo gào to liên tục nhưng thật đáng tiếc, vệ sĩ đi theo Sơ Lam Phong, còn có bảo an nhìn thấy vậy cũng không dám đi ra ngăn cản.
Đang ở thủ đô mà sau lưng còn có vệ sĩ đi theo thì chắc chắn là người có bối cảnh rất lớn.
"Đừng làm rộn, vất vả lắm mới được về nước một chuyến mà lại có thể gặp được Hạo Hạo ở chỗ này, tôi rất vui mừng." Sơ Lam Phong ôm Lý Tân Hạo bằng tư thế bế công chúa, y chỉ cần hơi rũ mắt xuống một xíu là có thể nhìn thấy sắc mặt của Lý Tân Hạo rồi.
Đứa nhóc này đúng là rất xinh đẹp, nhất là dáng vẻ khi đỏ mặt.
Tâm trạng của Sơ Lam Phong hiện giờ rất rất tốt.
Danh sách chương