Edit: Thủy Tích

Lý Tân Hạo bị nghẹn họng, bắt đầu từ lúc lên xe thì cậu đã chẳng nói quá một câu.

Sơ Lam Phong là một người bá đạo, Lý Tân Hạo không cho rằng bản thân mình có thể thuyết phục y để mình xuống xe. Huống chi, cậu vẫn cảm thấy sợ hãi Sơ Lam Phong. Sợ người này trong lúc vô tình sẽ phát hiện ra mình đang ngụy trang.

Đôi môi đang mím chặt của Sơ Lam Phong dần cong lên thành một độ cung, tạo thành một nụ cười dịu dàng. Y trời sinh đã là một người có khí chất cao quý, kể cả lời nói việc làm hay là trong sinh hoạt. Vào lúc này, ánh mắt hứng thú nhìn đứa nhóc bên cạnh.

"Hạo Hạo giận sao ?" Giọng nói mang theo ý tứ lấy lòng, lại hơi có một chút xấu xa.

Lý Tân Hạo vẫn không nói lời nào, ở cùng với Sơ Lam Phong trong một buồng xe khiến cậu cảm thấy rất căng thẳng.

Đột nhiên, Sơ Lam Phong lại duỗi cánh tay ra, kéo đứa nhóc ngồi bên cạnh vào trong lòng : "Đúng là con nít thích tác oai tác quái. Tôi không có đủ nhẫn nại để dung túng nhóc như Đông Lỗi đâu."

"Anh muốn là cái gì ?" Lý Tân Hạo căng thẳng, lập tức vươn tay ra che giữa hai người.

Sơ Lam Phong nhếch chân mày lên: "Có người không biết còn tưởng rằng tôi muốn làm gì nhóc đó. Nhóc nói thử xem, tôi có thể làm gì nhóc đây?" Y một tay ôm lấy eo của Lý Tân Hạo, một tay khác thì tóm chặt lấy hai tay Lý Tân Hạo.

Sơ Lam Phong nhìn như mảnh khảnh gầy yếu nhưng lại có sức lực rất lớn.

"Chẳng thể làm gì được tôi cả." Lý Tân Hạo trả lời, nhưng trái tim lại đập thình thịch, không thể khống chế được sự khẩn trương đang dâng lên trong lòng.

Đôi mắt trong suốt không lẫn tạp chất, nhìn chằm chằm vào mình, nhìn thì nhóc có vẻ là một đứa con nít kiên cường nhưng thực sự lại rất yếu ớt. Năm năm trước ở nhà của Hàn Đông Lỗi, đứa nhóc này cũng dùng ánh mắt phòng bị này nhìn mình, Sơ Lam Phong hơi nghi ngờ, cậu nhóc này đang phòng bị y cái gì chứ.

Nhưng y vẫn không thể nghĩ ra câu trả lời.

Sơ Lam Phong cũng không phải cố ý muốn đặt đứa nhóc này ở trong lòng, nhưng cuối cùng chẳng hiểu tại sao lại nhớ rất rõ ràng, thậm chí còn rõ hơn cả Hàn Đông Lỗi, hơn cả bất kỳ người nào khác.

Có lẽ là bởi vì Hàn Đông Lỗi cứ thường thường sẽ nhắc tới hai chữ "Hạo Hạo" trước mặt y, nói Hạo Hạo xinh đẹp ra sao, còn nói thành tích học tập của Hạo Hạo tốt như thế nào.

"Nếu thật sự làm gì nhóc thì sao? Nhóc có thể làm cái gì?" Sơ Lam Phong sinh lòng trêu ghẹo.

Lý Tân Hạo liếc mắt nhìn y, nhưng vẫn tiếp tục không nói lời nào.

Sơ Lam Phong cười buông lỏng cậu ra, "Thích Olympic hả?"

Hửm? Không hiểu tại sao y lại đột nhiên chuyển đề tài, nhưng Lý Tân Hạo vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Tàm tạm thôi. Ban đầu là dùng để giết thời gian, nhưng càng nghiên cứu thì càng cảm thấy suy luận bên trong đó rất thú vị."

"Cẩn thận không thì sau này sẽ biến thành con mọt sách đấy." Sơ Lam Phong tựa vào cửa kính xe, tay nâng cằm, rũ mắt nhìn Lý Tân Hạo.

"Sao có thể?" Lý Tân Hạo không cho là đúng, trong giọng nói cũng mang theo sự khinh thường.

À...

"Tại sao lại không thể ?"

"Anh hỏi nhiều như vậy làm gì ?" Lý Tân Hạo trả lời theo bản năng.

Sơ Lam Phong nheo mắt lại.

"Ý tôi không phải vậy." Lý Tân Hạo hoàn hồn lại ngay lập tức.

"Đúng là tôi hỏi nhiều quá rồi." Sơ Lam Phong dời tầm mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Kỳ quái. Lần này ngược lại còn khiến cho Lý Tân Hạo cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cậu lại không nhận ra rằng cảm giác đè nén mới vừa nãy đã biến mất rồi. Cậu lén nhìn sườn gò má của y. Đời trước trong đám cưới của anh trai cùng Hàn Vân Phỉ, mình đứng ở bên cạnh Hàn Đông Lỗi, rõ ràng là người này luôn treo một nụ cười bên miệng nhưng mà ánh mắt vừa đảo qua một cái đã khiến cho cậu cảm thấy lạnh thấu xương.

Cho nên đời này, cậu không muốn tiếp xúc với Sơ Lam Phong.

Nhưng cậu cảm thấy bản thân đã đa nghi quá rồi, bởi vì bây giờ Sơ Lam Phong chỉ mới là một thiếu niên hai mươi tuổi mà thôi.

Xe chậm rãi chạy vào con đường nhỏ có nhiều bóng râm, tuy đã là mùa hè nhưng phong cảnh hai bên đường rất đẹp. Cửa kính xe vốn đang đóng kín lại đột nhiên dần hạ xuống, một bầu khí nóng ập vào trong xe, Lý Tân Hạo giật mình quay đầu nhìn về phía Sơ Lam Phong.

"Thủ đô vào tháng bảy rất nóng, không hề mát mẻ như Hạ Giang." Sơ Lam Phong giải thích, "Nhưng mà phong cảnh nơi này lại rất đẹp."

Xe lại chạy vào thêm một lúc nữa, Lý Tân Hạo liền nhìn thấy dọc theo hai bên đường có binh lính đang đứng canh gác.

Mười phút sau, xe dừng lại trước một căn tứ hợp viện. (*)

(*) Tứ hợp viện là kiểu kiến trúc nhà ở truyền thống của người Trung Quốc. Nó nổi tiếng với kiểu cấu trúc nhà cửa theo nguyên lý âm dương của trường phái Đạo gia, ngũ hành, cân bằng lâu dài, luân lý đạo đức và phong thủy.

"Thiếu gia." Binh lính mặc quân phục đi tới bên cạnh cửa xe.

Sơ Lam Phong xuống xe rồi sau đó lại đưa tay về phía Lý Tân Hạo đang ngồi ở bên trong xe. Vào giờ phút này, Lý Tân Hạo không hề từ chối mà ngoan ngoãn đưa tay mình cho Sơ Lam Phong. Ở một nơi xa lạ khiến cậu khó thở như thế này, lại làm cho cậu sinh ra ý niệm muốn tựa sát vào Sơ Lam Phong hơn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thật sự tôi rất thích tứ hợp viện  ლ(¯ロ¯ლ)Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc - Chương 31Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc - Chương 31
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện