[34] - Thôn trong cốc (16): Quỷ áp thạch



Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế



.



"Nơi bắt đầu, cũng chính là nơi chấm dứt ?" Tân Manh đọc xong liền cực kỳ vui mừng, "Khu rừng cấm kia chính là gợi ý để vượt màn !"



Chỉ cần có thể nhắc đến hai chữ 'Chấm dứt', Tân Manh liền cực kỳ cao hứng, cậu rất muốn game này mau chóng chấm dứt, bọn họ không chỉ an toàn, với cả, những thôn dân thuần phác trong thôn rất đáng thương, mỗi lần nhìn thấy nước mắt của bọn họ, lòng Tân Manh đều rất khó chịu.



Hơn nữa mãi đến hiện tại, các thôn dân đều không hề xua đuổi đám ngoại nhân mang đến 'tai nạn' như bọn họ, vẫn nói chuyện bình thường với bọn họ, còn chấp nhận giúp chăm sóc Hùng Gia Bảo, điều này khiến Tân Manh vừa xúc động lại áy náy, càng muốn mau chấm dứt trận 'tai nạn' này, tuy rằng bọn họ chỉ là NPC, nhưng hỉ nộ ái ố của những người này đều chân thật như thế, Tân Manh thật sự không thể nào không để ý đến bọn họ.



Mang Hùng Gia Bảo nửa tàn phế gửi ở nhà thôn trưởng, những người sống trên núi này rất ít ra ngoài, trong nhà cũng không có thuốc giảm nhiệt, cậu đành phải trước dùng nước sạch mà sát trùng miệng vết thương, sau đó đơn giản cầm máu, vốn dĩ không thể phòng ngừa việc bị nhiễm trùng, nếu ở trong thế giới thực, chỉ sợ hắn ta cũng chỉ có thể ngồi chờ chết thôi, nhưng đây là trong cái rủi có cái may, đang ở thế giới game, chỉ cần vượt màn, thì trong game kế tiếp Hùng Gia Bảo lại sẽ khôi phục thành một người bình thường vô thương.



Hùng Gia Bảo nắm chặt tay Tân Manh, nước mắt chảy xuống, "Chú em Tân, tôi chỉ có thể nhờ vào cậu thôi !"



"Yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ tìm cách vượt màn sớm chút." Tân Manh nhẹ giọng an ủi, vỗ vỗ mu bàn tay hắn ta.



Nói xong, Tân Manh và Du Nghị liền tạm biệt thôn trưởng, hai người lên núi, đi đến... khu rừng nhỏ khiến tất cả biến cố bắt đầu kia.



Khu rừng nhỏ vẫn lẳng lặng nằm đó, có gió núi thổi đến, lá cây và hoa lung lay, vài miếng lá rụng đung đưa theo gió rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, không hề phát ra thanh âm.



Sáu tảng đá ngã trên mặt đất, ở trên vẫn con dấu chân to mà Hùng Gia Bảo để lại, cùng vài miếng lá vàng khô.



Tân Manh bị kích động đang muốn bước vào khu rừng nhỏ, lại bị Du Nghị giữ chặt lại, Tân Manh nghi hoặc mà nhìn qua, Du Nghị thấp giọng nói, "Cẩn thận, không dễ dàng vậy đâu."



Tân Manh đang bị sự vui sướng vì sắp được vượt màn làm thần trí hồ đồ như bị tạt một gáo nước lạnh, đầu đang nóng lên nhất thời tỉnh táo lại, "Ý anh là ở trong còn có nguy hiểm ?"



Du Nghị nhìn sáu tảng đá ngã ở bên trong kia, ánh mắt ngưng trọng, môi mỏng khẽ nhếch, "Đừng sơ suất, càng đến gần lúc vượt màn, lại càng nguy hiểm. Em đến nâng hai tảng đá kia, còn bốn tảng đá còn lại thì giao cho tôi."



Hai tảng đá hắn chỉ cho Tân Manh là hai tảng đá gần lối ra nhất, bốn tảng đá còn lại đều ở bên trong, nếu có nguy hiểm gì, cũng không dễ đến dễ lùi, Tân Manh có hơi do dự, "Đều xa quá, tôi nâng ba cái đi."



"Thời gian em nâng hai tảng đá này đã đủ để tôi nâng xong bốn tảng đá rồi." Du Nghị liếc mắt nhìn cậu, lạnh lùng vô tình mà đả kích nói.



Tân Manh nhất thời như bị vạn tiễn xuyên tim, tuy rằng biết người nọ đang nói sự thật, nhưng tim cậu đều vỡ nát rồi có được không !



Cậu ôm ngực làm vẻ Tây Thi rơi lệ, lại không phát hiện ý cười trong mắt Du Nghị.



Trêu một câu như vậy, tâm tình Tân Manh rất nhanh liền được điều chỉnh lại, vừa muốn cẩn thận lại không thể quá căng thẳng, nhất định phải bảo trì sự bình tĩnh và thả lỏng mọi lúc, mới có thể ứng đối với sự nguy hiểm không thể lường được sắp đến.



Vẫn là từ Du Nghị đi đầu, người thứ nhất bước vào phạm vi của khu rừng nhỏ, Tân Manh đi theo phía sau, sau đó hai người liền chia nhau ra, bước về hướng tảng đá mà hai người đã chọn.



Mãi cho đến lúc bọn họ đứng trước tảng đá, đều không có chuyện gì xảy ra, Tân Manh cẩn thận đánh giá tảng đá dưới chân một chút, lại kinh ngạc phát hiện, chữ viết vốn được khắc lên trên đột nhiên không còn nữa !



Nhớ lại tên của sáu người bọn cậu trên tảng đá lúc ấy, vậy tảng đá này vốn dĩ phải có tên Đổng Tu, hiện tại đã không còn chữ, không lẽ...



Cậu quay đầu hỏi Du Nghị: "Tảng đá của anh còn tên ở trên không ?"



Ngón tay Du Nghị nhẹ nhàng vuốt phẳng mặt đá một chút, khoé miệng mịt mờ câu lên ý cười: "Còn, em vẫn còn ở đây."



Bọn họ cách nhau không quá xa, Tân Manh cũng có thể mơ hồ nhìn thấy tảng đá trước mặt Du Nghị có một tia màu đỏ hơi chói mắt, thì ra là tên của cậu à ?



Vốn là thoạt nhìn máu chảy đầm đìa khiến người ta hận không thể lau đi, hiện tại lại trở thành sự tượng trưng cho sự sống của bọn họ, cực kỳ châm chọc.



Hai người đã bàn bạc trước, để Tân Manh đếm ba tiếng, sau đó cùng nhau nâng tảng đá thứ nhất lên.



"Ba, hai một !"



Tân Manh chuyên chú nhìn tảng đá trước mặt, tay dùng sức một chút, định một lần nâng lên là xong, lại không nghĩ tảng đá đó rất nặng, giống như mọc rễ dưới đất, Tân Manh lần đầu tiên thế mà lại không nâng lên nổi !



Cậu lại dùng thêm sức lực, lần thứ hai dùng sức nâng lên, nhưng tảng đá vẫn không hề sứt mẻ, như rễ đã đâm sâu lắm rồi, dùng sức như thế nào cũng không muốn rời khỏi mặt đất một chút.



Loại trọng lượng này chắc chắn không tương xứng với thể tích của tảng đá !



Quả nhiên không dễ vượt màn như vậy...



Tân Manh nâng đến mặt đều nghẹn đỏ, đột nhiên, bên tai cậu nghe được một tiếng cười kỳ quái, tiếng cười đó chợt gần chợt xa...



Hình như được truyền từ trên tảng đá trước mặt cậu !



Cậu bị doạ lập tức bỏ tay ra, lảo đảo lui về sau vài bước, nhìn chăm chú tảng đá trước mặt, vốn dĩ bên trên tảng đá trống rỗng, không biết từ khi nào đã xuất hiện quỷ trắng bệch mặt nứt, thân thể chúng nó trần truồng, tụ thành một đội mà ngồi trên tảng đá, diện tích tảng đá không lớn, ở dưới cùng chỉ có bảy tám con ngồi, đám còn lại thì ngồi chồng lên, từng tốp từng tốp mà chồng cao lên, chúng nó mở miệng, mắt đen cong cong, cười tủm tỉm nhìn Tân Manh.



Là do bọn nó đang tác quái ! Thì ra trên tảng đá đó không phải cái gì cũng không có, mà là đang chất đầy quỷ, chỉ là cậu không nhìn thấy !



Nghĩ đến vừa nãy cậu cách mấy thứ đó gần như vậy, lại không hề nhận ra, không chừng còn có thứ gì dán bên cạnh mặt cậu, Tân Manh không rét mà run, da gà đều nổi lên !



Đám quỷ mặt nứt cười không ngừng, đôi mắt không có mí mắt vẫn không chuyển mắt mà nhìn Tân Manh, may là không có con nào vồ lên, chỉ là dùng các loại tư thế mà ngồi tại chỗ, cười tủm tỉm, đương nhiên, cũng không hề có ý định rời đi.



Từ khi có kinh nghiệm lúc chìm trong nước bị đám quỷ nhiều không đếm hết bao vây lại, Tân Manh cảm thấy sức chịu đựng của cậu đã lên một tầm cao mới, cho dù hiện tại đám quỷ nứt miệng đó cách cậu chỉ có ba bốn mét, cậu cũng không có bị doạ đến hét ầm lên hoặc ngất xỉu, thậm chí chuyện đầu tiên cậu nghĩ đến cũng không phải chạy trốn, cậu còn có thể bình tĩnh mà nghĩ: A, đây hẳn là trở ngại cuối cùng trước khi vượt màn đi.



Nhưng trở ngại này cũng thật khó qua, dù Tân Manh không bị doạ đến chạy trốn, nhưng cũng không đại biểu là cậu dám chủ động đến gần đám quỹ đó, hoặc là nói, cho dù cậu đến gần, nhưng có trọng lượng hai ba chục người dè lên, cậu nâng nổi tảng đá mới là lạ !



Cậu nhìn đám quỷ nứt miệng, thăm dò hô một tiếng: "Tề, Tề Tiểu Quỳ ?"



Đám quỷ đó không chút sứt mẻ, vẫn nhìn chằm chằm cậu, nhưng tiếng cười kinh tủng bên tai lại biến mất, cậu lại hô thêm một lần, lần này đám quỷ không còn phản ứng gì.



Cậu xoay người, quả nhiên, Tề Tiểu Quỳ lần thứ hai được cậu gọi đến, xuất hiện phía sau cậu, tầm mắt của đám quỷ nứt miệng đó từ người Tân Manh dời đi, chỉnh tề mà cùng nhau phóng đến trên người Tề Tiểu Quỳ.



Sắc mặt Tề Tiểu Quỳ không thay đổi, nhẹ nhàng bay qua một bên, tầm mắt của đám quỷ nứt miệng đó cũng theo đó mà dời đi, áp lực trên người Tân Manh nhất thời được giảm xuống rất nhiều, cậu hỏi Tề Tiểu Quỳ: "Có thể khiến chúng nó rời khỏi tảng đá không ?"



Tề Tiểu Quỳ lắc đầu.



Tân Manh: "..."



"Nếu tôi đi nâng tảng đá vậy chúng nó có thể công kích tôi không ?" Tân Manh lại hỏi.



Tề Tiểu Quỳ lắc đầu lần thứ hai, chỉ chỉ chính mình.



"Nếu có cô ở đây vậy chúng nó liền không tấn công tôi ?" Tân Manh đoán ý của Tề Tiểu Quỳ.



Tề Tiểu Quỳ gật đầu.



Tân Manh không biết rõ nguyên lý bên trong, nhưng sau khi nghe được đám quỷ đó sẽ không tấn công bọn họ, trong lòng cậu nhẹ nhàng thở ra, cậu quay đầu nhìn sang bên Du Nghị, chỉ thấy nơi Du Nghị vốn đang đứng đã được một tảng đá dựng đứng thế chỗ.



Tân Manh: "..." Đều đã nói cùng là con người mà ?! Anh ăn rau chân vịt à ?!



Phỏng chừng do Du Nghị dùng tốc độ nhanh nhất để nâng một tảng đá dậy nên đám quỷ nứt miệng không kịp xuất hiện ở bên trên, nhưng đợi đến khi hắn bước đến trước mặt tảng đá thứ hai, đám quỷ nứt miệng đều xuất hiện, ngoại trừ một tảng đá đã được nâng dậy thì trên năm tảng đá còn lại đều chất đầy quỷ nứt miệng, Du Nghị cũng không mạo hiểm mà đi qua, cho nên đợi khi Tân Manh nói chuyện với Tề Tiểu Quỳ, hắn cũng chỉ đứng tại chỗ nhìn mà chờ đợi kết quả.



Nghe được cuộc đối thoại của hai người họ, Du Nghị liếc mắt nhìn Tân Mnah một cái, bước đến trước mặt tảng đá, bước chân của hắn cực kỳ kiên định và trầm ổn, ánh mắt cũng không hề dao động, như không hề nhìn thấy thứ đáng sợ trên những tảng đá đó, lập tức liền đến bên cạnh tảng đá, sau đó một tay nâng tảng đá lên, đám quỷ nứt mặt ở bên trên hô một tiếng, sau đó bị ngã xuống đất, quay cuồng một cái liền biến mất.



Tân Manh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.



Vì thế đợi đến lúc Du Nghị tìm ra đúng cách mà nâng xong ba tảng đá còn lại sau đó bước đến trước mặt cậu, Tân Manh mới lấy lại tinh thần, trong lòng cực kỳ bội phục nam nhân này, căng thẳng nhìn hắn bước đến tảng đá cuối cùng.



Cũng bởi vì quá quan tâm đến nam nhân, mà cậu không hề nhìn thấy Tề Tiểu Quỳ ở phía sau đang lo lắng mà khoa tay múa chân gì đó với cậu, cũng không hề phát hiện thân thể của Tề Tiểu Quỳ đang dần dần biến mất.



Đợi đến khi Du Nghị chạm tay vào tảng đá, Tề Tiểu Quỳ đã triệt để không còn.



Tân Manh đang đợi hắn nâng dậy tảng đá cuối cùng, sau đó trận ác mộng này sẽ kết thúc, thật ra lòng cậu đã thả lỏng một nửa, nhanh thôi, nhanh thôi bọn họ liền sẽ rời khỏi nơi này...



Dị biến lại bất ngờ không kịp đề phòng mà xảy ra, đám quỷ nứt miệng đó đột nhiên cười rộ lên lần thứ hai, thân thể chúng mấp máy, sau đó đánh mạnh về phía Du Nghị !



"A !" Tân Manh bị doạ hét to một tiếng, Du Nghị cách đám quỷ này quá gần, rất nhanh liền sẽ bị cắn !



Du Nghị vẫn không hề bối rối, mã tấu không biết từ lúc nào đã nắm chắc trong tay, hung hăng bổ về hướng quỷ nứt miệng ở trước mặt, quỷ nứt miệng bị đâm trúng, thân thê từ hai bên tách ra, bị chẻ thành hai nửa, nhưng rất nhanh liền dung hợp lại, lần nữa trở về như cũ, lần thứ hao nhắm về phía Du Nghị !



"Chạy mau !" Tân Manh nhịn không được mà hô to, cậu nhìn về phía Tề Tiểu Quỳ vừa đứng, rốt cuộc phát hiện cô đã biến mất, hắn gọi to lần thứ hai: "Tề Tiểu Quỳ ! Tề Tiểu Quỳ !"



Nhưng lần này, Tề Tiểu Quỳ lại không hề xuất hiện.



Cậu nắm chặt nắm tay, nhìn về hướng Du Nghị đang lâm vào khốn cảnh bên kia, mấy chục tên quỷ nứt miệng bao vây hắn, tuy rằng thân thủ của Du Nghị tốt, đánh vỡ ra mấy tên quỷ nứt miệng xung qianh, nắm lấy thời gian khôi phục lành lặn của chúng nó mà chậm rãi di chuyển, tạm thời vẫn không để bất cứ con nào có thể lại gần hắn, nhưng quỷ nứt miệng không biết mệt mỏi, càng ngày càng nhiều, bị cắn là chuyện sớm hay muộn.



Tân Manh không thể bình tĩnh tự hỏi như lúc nhìn Đổng Tu hoặc Hùng Giả Bảo lâm vào nguy hiểm, mắt thấy cánh tay Du Nghị sắp bị một con quỷ nứt miệng cắn lên, đầu óc cậu trống rỗng, đột nhiên cảm giác quen thuộc đoạt lấy tất cả lý trí của cậu... cậu hình như đã từng... đã từng nhìn thấy một cảnh tưởng như vậy...



Người nam nhân này bị quái vật bao vây, sau đó... sau đó...



Đầu Tân Manh tê trần, một trận choáng váng hoa mắt, như sắp nôn mửa, nhưng cậu vẫn chống đỡ không khép mắt lại bởi vì trong mắt cậu vẫn còn thân ảnh nam nhân lâm vào nguy hiểm, móng tay ấn vào da mạnh đến mức chảy máu, Tân Manh loại bỏ những cảm giác kỳ quái đó, từ trong túi lấy ra mã tấu mà trước đó nam nhân đã đứa cho cậu để phòng thân, hô to một tiếng liền muốn đến giúp đỡ.



Du Nghị lại quát chói tai một tiếng: "Đừng đến đây !"



Bước chân vừa bước hơn nửa lần thứ hai dừng lại, Tân Manh sợ chính mình sẽ thành trở ngại chứ không giúp được gì, không dám bước thêm về phía trước, nhưng trong lòng cậu vừa lo sợ nghi hoặc lại sợ hãi, nước mắt đều chảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện