[35] - Thôn trong cốc (17): Sự gợi ý của ác quỷ



Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế



.



Du Nghị ở bên kia lại không cực kỳ nguy hiểm như cậu tưởng tượng, như suy đoán của Tân Manh lúc trước, game sẽ không đẩy player vào tuyệt lộ mà vừa trúng bẫy sẽ chết, thường là do người ta sơ ý không tìm được sinh lộ giấu trong sự nguy hiểm kia, mà chỉ cần bình tĩnh quan sát, nắm lấy tia manh mối mịt mờ kia, liền có thể trong một trình độ nhất định mà tránh đi nguy hiểm, thậm chí có thể tìm ra lối thoát, chỉ là trong game này có rất ít người có thể làm được điều ấy, Tân Manh lúc thoát ra từ đập chứa nước phần lớn là nhờ vào may mắn của cậu, mà Du Nghị lại hoàn toàn không thiết sự bình tĩnh và cơ trí kia.



Mỗi lần quỷ nứt miệng bị chẻ ra, lần thứ hai khép lại sẽ hao phí một chút thời gian, mà chút thời gian này đủ để Du Nghị - một người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú quay quần trong đám quỷ, tuy rằng ngẫu nhiên vẫn sẽ bị một con quỷ nứt miệng cắn một ngụm trên cánh tay, nhưng lại không ảnh hưởng đến hành động của hắn, vết máu trên cánh tay càng ngày càng nhiều, nhưng đầu lông mày của Du Nghị lại chẳng hề nhăn dù một chút, mã tấu trong tay hắn cực kỳ linh hoạt, khi thì như bướm khi thì như hổ, ngoại trừ cái này, thân thủ của hắn cũng không hề tầm thường, cho dù tầm mắt của Tân Manh vì lo lắng mà dính chết trên người hắn, cũng sẽ thường không nhìn rõ được quỹ đạo hành động của hắn.



Nếu đặt trong lúc bình thường, Tân Manh liền nhất định sẽ nảy ra một nghi vấn, đây thật sự là trình độ mà một bộ đội đặc chủng bình thường có thể đạt đến ư ?



Nhưng hiện tại Tân Manh căn bản không rảnh để suy nghĩ những chuyện sáo rỗng đó, hai tay của cậu nắm chặy, cầu nguyện Du Nghị nhất định không xảy ra vấn đề gì !



Du Nghị lại vẫn luôn giữ vững tỉnh táo, thậm chí khi hắn phát hiện quỷ nứt miệng nếu ở gần miệng vết thương đang chảy máu của hắn sẽ nảy sinh chút biến hoá, hắn còn có thời gian để quan sát cẩn thận.



Mỗi một lần máu trào ra, đám quỷ tham ăn đó liền sẽ trở nên nhạt hơn một chút, chút thay đổi đó lẫn trong đám quỷ nhìn không quá rõ ràng, nhưng một khi phát hiện ra được, liền có thể nhìn thấy chỗ khác biệt, Du Nghị quyết định rất nhanh, thu mã tấu lại, trong tiếng kinh hô của Tân Manh mà rạch một vết đao dài trên cánh tay của hắn, máu tươi trào ra thoáng chốc đã dính đầy lưỡi dao sáng như tuyết của mã tấu, đám quỷ nứt miệng ngửi được hương vị của máu liền càng thêm hưng phấn mà vồ đến người hắn, Du Nghị phản thủ một đao, nhát đao mang theo máu tươi đó lúc chẻ đôi thân thể của quỷ nứt miệng, con quỷ nứt miệng liền bi thảm mà rống một tiếng, sau đó biến mất.



Thành công !



Tân Manh cực kỳ đau lòng nhưng cũng bắt đầu hưng phấn lên, đã tìm được cách tiêu diệt chúng nó !



Du Nghị hành động rất nhanh, sau khi tìm được cách chính xác hắn như hổ thêm cánh, hai ba chục con quỷ nứt miệng, chỉ cần mười mấy phút đồng hồ liền toàn bộ biến mất dưới đao của hắn.



Chân Tân Manh mềm nhũn, kém chút nữa là quỳ trên mặt đất.



Cậu nhìn Du Nghị nâng tảng đá cuối cùng lên, tảng đá đè nặng trong lòng cậu cũng rơi xuống đất, cậu đỡ thân cây bên cạnh đứng lên, đang muốn nói chuyện với Du Nghị, lại đột nhiên phát hiện bên cạnh khu rừng nhỏ lại xuất hiện đám quỷ nứt miệng lần thứ hai.



Chúng nó chỉnh chỉnh tề tề mà đứng thành một hàng bên cạnh khu rừng nhỏ, đem hai người bên trong bao vây lại, số lượng rậm rạp khiến người ta nhìn đến da đầu run lên, có con mới vừa nãy bị Du Nghị chém mà biến mất, cũng có con trong đám tập kích Tân Manh trong đập chứa nước, còn có con chưa từng lộ mặt, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, có năm sáu con với hình hài trẻ nhỏ quỳ trên mặt đất, đôi con ngươi thuần đen nhìn chằm chằm hai người bọn họ.



Vẫn chưa chấm dứt ư ?!



Tân Manh nhất thời nảy ra một cảm giác vô lực, dù nâng tảng đá dậy cũng không có tác dụng, chẳng lẽ lại phải dùng đao dính máu để giết sạch chúng nó ư ? Với số lượng hàng trăm hàng ngàn này, chỉ sợ trước khi bọn họ bị quỷ nứt miệng cắn chết, thì đã chết vì mất máu quá nhiều...



Nhưng mà, đám quỷ nứt miệng đó không di chuyển, chỉ đứng tại chỗ nhìn bọn họ, con ngươi không có tròng trắng tuy rất doạ người, nhưng lại không mang theo sự tham lam ác dục lúc trước, Tân Manh bình tâm nghĩ, thậm chí cậu còn cảm thấy chúng nó đang muốn nói gì với bọn cậu.



Chỉ là không có sự giúp đỡ của ngôn ngữ cơ thể, Tân Manh cũng không thể lý giải hết được ý đồ của bọn họ, giằng co một lát, làn da của đám quỷ nứt miệng đó đột nhiên từng lớp từng lớp mà rớt xuống, trên làn da trắng bệcnh xuất hiện từng vệt từng vệt dấu răng, khiến chúng nó bị gặm cắn đến không còn lại gì, chỉ với thời gian mấy phút đồng hồ, cả đám quỷ liền biến mất lần nữa.



Khu rừng nhỏ lập tức liền sáng lên, cái loại cảm giác âm trầm trước kia cũng dần được sự ấm áp thay thế, bên tai lại vang lên tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót, bọn họ như vừa từ địa ngục trở về trần gian.



Lần này... thật sự đã thoát khỏi nguy hiểm. ( Nhiều khi mình nghĩ Tân Manh ngây thơ thiệt :)))))) Vẫn còn manh mối chưa được xâu chuỗi mà kết luận sớm quá.)



Hiện tại nghĩ lại, trách không được nhóm tổ tiên của thôn Tú Sắc đột nhiên mang mộ phần cách xa khu rừng này như vậy, còn không cho con cháu bước vào, xuất hiện nhiều quái vật đáng sợ như vậy, không dời thôn đi đã tốt lắm rồi !



Tân Manh thoát lực ngồi dưới đất nghỉ ngơi, đợi đến khi Du Nghị bước đến bên cạnh cậu, cậu lại nhanh chóng đứng lên, lấy ra chai nước sạch trong balo mà Du Nghị ném bừa dưới đất, đổ lên cánh tay hắn để rửa máu ở trên, xử lý đơn giản miệng vết thương một chút.



"Có đau không ?" Lòng Tân Manh khó hiểu không có chút tư vị gì.



"Không sao." Du Nghị sờ sờ đầu của cậu, "Chúng ta vẫn chưa rời khỏi game đâu."



Tân Manh lúc này mới nhớ đến, bọn họ đã nâng tảng đá lên, quỷ nứt miệng biến mất, nhưng bọn họ vẫn còn ở lại game này ?



Chẳng lẽ tảng đá không phải điều kiện để vượt màn ?



Cậu lấy tấm card Tề Tiểu Quỳ đã đưa cho cậu ra, cẩn thận nhìn nhìn, lại không phát hiện điều gì, nơi bắt đầu tất cả mọi chuyện không phải khu rừng nhỏ này à ? Biểu hiện của đám quỷ nứt miệng vừa rồi cũng chứng minh nơi này đích thực rất đặc biệt, hẳn cũng là nơi chấm dứt chứ ?



Chẳng lẽ bọn họ đã bỏ sót điều gì ư ?



Cậu lại đi hai vòng quanh khu rừng nhỏ, lại không phát hiện chỗ nào khả nghi, nơi này ngoại trừ tảng đá, thì chính là cây và lá rụng đầy đất, ngoài ra thứ gì cũng không có.



Không còn cách nào, cậu quyết định mang Du Nghị xuống núi trước, nghĩ cách băng bó cho hắn một chút, sau đó gọi Hùng Gia Bảo cùng bàn bạc hành động tiếp theo.



Hai người vừa trở lại thôn, lại nghe được một tin tức đáng sợ, Ngô Lai Lợi lúc nãy kém chút nữa liền bị quỷ nứt miệng lặng lẽ tha đi ăn luôn, nhưng không biết làm sao, quỷ nứt miệng này vừa định cắn hắn ta lại đột nhiên biến mất, Ngô Lai Lợi vẫn chưa hoàn hồn lớn tiếng kêu cứu, được các thôn dân ở bên bờ đập chứa nước cứu lên, lúc này đã được nâng vào nghỉ ngơi ở nhà thôn trưởng, Ngô Tuyết Hoa ở bên cạnh chăm sóc hắn ta.



Thôn trưởng Ngô Đại Thành nhìn thấy vết cắn trên cánh tay Du Nghị, thiếu chút nữa đã nói không nên lời: "Đây, đây là..."



Tân Manh giải thích: "Là bị đám quỷ đó cắn, thôn trưởng yên tâm đi, anh ấy đã khiến đám quỷ đó biến mất cả rồi, trong thôn sẽ không còn người chết nữa."



Vẻ mặt Ngô Đại Thành đầy vui mừng, lại có chút không dám tin, run rẩy hỏi, "Thật, thật ư ? Hậu bối à cậu không gạt tôi chứ ?"



Nói xong, hai mắt Ngô Đại Thành đẫm lệ mơ hồi, nhớ đến một nhà người em trai chết thảm cùng hàng xóm láng giềng, nhịn không được mà lệ rơi đầy mặt, nhìn Tân Manh cũng đầy xót xa trong lòng, "Thật sự, đã qua cả rồi."



"Hậu bối, cậu... các cậu chính là ân nhân của thôn Tú Sắc đó !" Thôn trưởng vốn muốn nắm lấy tay Du Nghị, lại bị vẻ mặt lạnh của hắn doạ đến không dám tiến lên, lâm thời liền đổi phương hướng, cầm tay Tân Manh ở bên cạnh, nói lời cảm ơn không ngừng, nhìn Tân Manh vừa thẹn vừa buồn cười.



Ngô Lai Lợi trên giường cũng vội vàng ngồi dậy, liên thanh nói lời cảm tạ với hai người: "Bởi vậy tôi mới nói tại sao con quỷ đó đột nhiên liền biến mất ! Nếu không có hai cậu, không chừng tôi cũng khó thoát khỏi cái chết !"



Nhìn các thôn dân hoan hô rơi lệ xung quanh, Tân Manh cũng rất xúc động, nhưng cậu vẫn chưa quên Hùng Gia Bảo, không biết miệng vết thương của hắn ta có bị nhiễm trùng không, cậu hỏi Ngô Đại Thành đau lau nước mắt, "Thôn trưởng, người bạn kia của tôi đâu ?"



"Cậu ta vẫn còn nằm trong phòng đó, hơi phát sốt, cậu mau đi xem cậu ta sao rồi."



"Được." Tân Manh liền cùng Du Nghị đi xem Hùng Gia Bảo trước, Hùng Gia Bảo nằm trên giường, trên người được đắp chăn, mặt rất đỏ, phỏng chừng sốt không thấp, nhưng ý thức xem như thanh tỉnh.



"Các cậu trở lại rồi ?" Hùng Gia Bảo bị sốt đến nói cà lăm, cảm xúc rất kích động, "Sao vẫn chưa vượt màn ?"



Tân Manh trấn an nói: "Đừng vội, chúng tôi đã hoàn thành điều kiện vượt màn trên tấm card nhưng không biết tại sao lại vẫn chưa vượt màn nên trở lại bàn bạc một chút, nhưng mà nguy hiểm đã không còn, đám quỷ đó sẽ không xuất hiện nữa."



"Tôi không cần biết quỷ quái gì !" Hùng Gia Bảo thống khổ rên rỉ, tay đặt ở bên ngoài không ngừng nắm chặt: "Tôi chỉ muốn vượt màn, tại sao các cậu vẫn chưa tìm được cách hả ! Tôi đau quá... chân tôi đau quá..."



Nhìn bộ dạng này của hắn ta, trong lòng Tân Manh cũng không chịu nổi, nhưng bọn cậu đi khu rừng nhỏ cũng gặp nguy hiểm, Du Nghị còn bị thương, Hùng Gia Bảo không hỏi một câu thì thôi đi, vậy mà còn dùng ngữ khí chất vấn chỉ trích bọn cậu tại sao chưa vượt màn, Tân Manh có chút tức giận, nhưng cậu nhớ đến lúc này Hùng Gia Bảo đang bị cảm giác đau đớn tả tấn, cũng không thể bắt hắn ta phải quan tâm đến người khác được, nên cậu nhịn không phát tác.



Chỉ là nhìn cánh tay đầy băng gạc của Du Nghị, trong lòng cậu vẫn rất khó chịu, cuối cùng huỷ bỏ kế hoạch hỏi han ân cần với Hùng Gia Bảo, kéo Du Nghị ra ngoài.



"Nhìn anh ta như vậy hẳn cũng không phân tích được cái gì, hai người chúng ta tự mình đến vậy !" Tân Manh tức giận nói, chính cậu cũng không phát hiện miệng cậu đã trề đến chảy nước.



Du Nghị cười ra tiếng, nâng ngón trỏ chọt chọt bờ môi của cậu, mặt Tân Manh đỏ lên, cảm thấy động tác này hình như có chút thân mật, nhưng cậu một chút cũng không chán ghét, đây là sap chứ... QAQ



Bọn cậu tìm một căn phòng yên tĩnh, Tân Manh lấy sáu tấm card ra, đặt lên bàn, bắt đầu nghiên cứu.



Sáu tấm card lần lượt là:



[Nơi này không hẳn là thiên đường của người ăn chay. Nhưng nhất định là địa ngục của người ăn thịt.]



[Đừng tìm, không được nhắc đến. Phải gây ra điều kiện đặc biệt mới có thể rời khỏi sơn cốc.]



[Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.]



[Chú ý chi tiết.]



[Cấm địa có lý do mà các người nhất định phải tìm đến. Xem như không thấy hay đẩy ngã nó là sự lựa chọn của chính các người.]



[Nơi bắt đầu, thường cũng chính là nơi chấm dứt.]



Nhìn lại một lượt, Tân Manh mới phát hiện, có rất nhiều chuyện, thật ra tấm card đã sớm nhắc nhở bọn họ, nhưng bọn họ tuy rằng ngoài miệng bảo coi trọng, lại bởi vì các nguyên nhân khác mà cũng không thật sự để trong lòng, mà điều kiện vượt màn, vốn là được viết ra trắng trợn.



"Gây ra điều kiện đặc biệt mới có thể rời khỏi sơn cốc." Tân Manh cầm tấm card này nói, "Thật ra trọng điểm để vượt màn không phải ở chỗ 'Gây ra điều kiện đặc biệt', mà chỗ 'Rời đi sơn cốc', đây mới chính là điều kiện chân chính để vượt màn, nói cách khác, chính là do hiện tại chúng ta còn ở trong sơn cốc cho nên game mới không được vượt màn. Nếu tôi đoán không lầm, hiện tại chúng ta theo sơn đạo mà đi ra ngoài, liền có thể rời đi."



Du Nghị tiêu sái ngồi trên cửa sổ, chân sau gấp khúc, tay đặt trên đầu gối, ngoài cửa sổ mơ hồ có thể thấy núi xanh, ánh mắt thản nhiên, nghe vậy chỉ "Ừm." một tiếng.



Tân Manh dịch dịch, dịch đến bên cạnh hắn rồi tiếp tục nhìn card. "Những tấm khác cũng rất có thú vị, 'Chú ý chi tiết' khiến chúng ta tìm được Tề Tiểu Quỳ, biết cách chạy trốn, mà còn phát hiện dây chuyền trên người Hùng Gia Bảo có vấn đề."



"Sau đó là tấm card của tôi, 'Địa ngục của người ăn thịt'." Tân Manh nói, "Lúc đó tôi không hiểu được cái này có ý gì, nhưng bây giờ nhớ lại một chút, liền có thể phát hiện người đã chết phần lớn đều là những người ăn thịt nhiều nhất ở ngày đầu tiên chúng ta đến, trong team chúng ta, Lý Hữu Căn chết đầu tiên, theo tính cách của gã, dù tôi không phát hiện, cũng có thể biết gã nhất định đã ăn lấy ăn để, Đổng Tu cũng ăn không ít, tiếp theo đó là Hùng Gia Bảo, anh ta có thể ăn ít một chút, hơn nữa chúng ta đuổi đến kịp lúc, cho nên mới miễn cưỡng bảo vệ một cái mạng, thậm chí tôi còn hoài nghi, ngoại trừ một lần bị ném vào đập chứa nước đó, chúng ta đã gặp đám quỷ này mấy lần, nhưng chúng đều ưu tiên tấn công người khác mà buông tha cho chúng ta, cũng là do hai người chúng ta không ăn thịt."



Du Nghị xoay đầy lại, nhìn Tân Manh đang phân tích trật tự rõ ràng, trong mắt hắn có tán thưởng, nhưng Tân Manh lại bởi vì cúi đầu nhìn mấy tấm card mà bỏ lỡ... Đợi Tân Manh ngẩng đầu, Du Nghị đã quay đầu về, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.



"Về phần tấm card của Tề Tiểu Quỳ lại càng rõ ràng, chỉ là còn hai tấm card tôi vẫn không thể chắc chắn." Tân Manh từ sáu tấm card lấy ra hai tấm trong đó, "'Xem như không thấy hay đẩy ngã nó là sự lựa chọn của chính các người', đây rõ ràng là hai sự lựa chọn khác nhau, Hùng Gia Bảo lỗ mãng chọn đẩy ngã, kết quả đã tạo thành nhiều sự kiện tử vong, thậm chí dẫn đến cái chết của Đổng Tu và Lý Hữu Căn, nhưng bởi vậy mới khiến chúng ta tìm được điều kiện vượt màn, đây liệu có phải 'Gây ra điều kiện đặc biệt' mà tấm card đó nói hay không ? Tôi cứ cảm thấy không ăn khớp lắm, nếu đẩy ngã tảng đá mới có thể gây ra điều kiện vậy tấm card đó tại sao lại cho chúng ta một sự lựa chọn khác ? Nếu chúng ta lúc ấy chọn không đẩy ngã thì sao ? Có phải sẽ không phải trải qua những nguy hiểm đó ? Nhưng đây dù sao cũng là game kinh dị, tôi cảm thấy ngay từ đầu cũng sẽ không cho chúng ta một đống manh mối dễ dàng nối thẳng một đường như vậy..."



"Nhưng chúng ta đã lựa chọn đẩy ngã tảng đá, nên một tuyến khác có thể xảy ra vấn đề gì, chúng ta mãi mãi cũng không biết được..."



"Còn lại là tấm card cuối cùng, 'Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận', những lời này rốt cuộc có ý gì ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện