Khương Hy nghe xong liền suy nghĩ một chút rồi đáp lại:
“Vãn bối tu hành vào ban ngày, họa phù vào ban đêm, liên tục như vậy suốt hai mươi năm tự nhiên thành”.
Nghe vậy, cả ba người có chút mộng, ban ngày tu hành, ban đêm họa phù đúng là bình thường nhưng khoảng thời gian hai mươi năm sao lại có thể tấn thăng lên Phù đạo tông sư nhanh được.
Nghe không có chút hợp lý nào nhưng cũng không thể bắt bẻ được.
Khương Hy trả lời rất thành thật, nội tâm cũng bình lặng như mặt hồ không có nửa câu nói dối. Bộ dáng này lại khiến bọn hắn cảm thấy là bọn hắn đề cao Phù đạo hơi quá rồi.
Nhưng xác thực Phù đạo cực kỳ khó nhập môn, càng lên cao lại càng khó hơn nữa, bọn hắn cảm thấy khó tin nhưng không tin cũng phải tin.
Vũ Nhạc trầm mặc một chút rồi nói ra:
“Khương tiểu hữu xác thực là kỳ tài, trong hai ngàn năm qua ngươi là người thứ ba đạt đến Phù đạo tông sư ở Trúc Cơ cảnh ngoại trừ Phu Tử đại nhân cùng đại tiên sinh”.
Liễu sư thái cùng Quan Mộng Hân đồng loạt gật đầu biểu thị đồng tình, coi như không thích Phù đạo cũng phải đồng tình.
Liễu sư thái đột nhiên nói ra:
“Khương thí chủ, bần ni là Liễu Thuận của Huyền Thủy Am, không biết thí chủ có thể giải đáp cho bần ni một chút nghi vấn được không?”.
Khương Hy di chuyển ánh mắt sang nhìn nàng một chút, đồng dạng như Thủy Hương, nàng cũng đã xuất gia, bề ngoài của nàng là một phụ nhân với dung mạo bình thường bất quá khí tức tỏa ra từ nàng rất nhu hòa, người khác nhìn vào đều dễ sinh thiện cảm.
Đấy là do nàng tu luyện công pháp Phật Môn của Huyền Thủy Am, cảm giác này được sinh ra chính là từ đấy.
Liễu Thuận là tu sĩ, trên tay nàng dính không ít máu người đâu, đừng để bộ dạng hiền hòa này của nàng đánh lừa.
Hắn mỉm cười chắp tay đáp lại:
“Mời Liễu sư thái”.
Liễu Thuận mỉm cười hô một tiếng A di đà phật tựa như lời cảm ơn rồi nói tiếp:
“Bần ni tu đạo hơn bốn trăm năm nhưng chưa từng nghe đến Thiên Nguyệt Tông bao giờ, thí chủ có thể giảng cứu một chút giúp bần ni được không?”.
Khương Hy gật nhẹ đầu đáp lại:
“Liễu sư thái, Vũ tiền bối, kỳ thực Thiên Nguyệt Tông vốn ẩn thế mấy ngàn năm qua nên không người biết cũng là chuyện bình thường”.
Nghe vậy, Liễu Thuận cùng Vũ Nhạc liền hơi mở to mắt, tựa hồ biểu thị đã hiểu. Nguyên lai là tông môn ẩn thế mấy ngàn năm, chẳng trách không ai nghe qua tên tuổi.
Nhưng cả hai người cũng không phải như Quan Mộng Hân cùng Kế Trường Minh, bởi hai người bọn hắn để tâm đến ‘mấy ngàn năm’ này.
Điều kiện để được gọi là tông môn ẩn thế hai người đương nhiên biết, hơn nữa biết còn rõ hơn hai hậu bối kia.
Các tông môn ẩn thế vẫn sẽ được tiếp tục ẩn thế nếu các đời có thể sinh ra được lão tổ Nguyên Anh cảnh tọa trấn.
Chuyện này tính ra thì không hề dễ một chút nào, xem như thiên tài lắm thì những tông môn ẩn thế này cũng chỉ có thể sinh ra được một hoặc hai đời lão tổ Nguyên Anh liền mà thôi.
Sau đó tự nhiên sẽ tồn tại một giai đoạn cách biệt không có Nguyên Anh cảnh, lúc đó bắt buộc phải xuất thế trở lại, cho đến khi nào sinh ra tiếp lão tổ Nguyên Anh cảnh thì mới được phép ẩn thế.
Khương Hy cáo tri Thiên Nguyệt Tông là tông môn ẩn thế mấy ngàn năm, đồng thời cũng đang nói Thiên Nguyệt Tông có đủ lực sánh ngang với các thế lực Nguyên Anh cảnh đỉnh tiêm dưới Thập Đại Chính Phái.
Trong tông chắc chắn có thể sinh ra được Nguyên Anh cảnh ở mỗi đời, chưa bao giờ trong tông không có lão tổ Nguyên Anh cảnh cả.
Chuyện này nói ra liền khiến Vũ Nhạc cùng Liễu Thuận cẩn thận không thôi. Bởi trong đầu bọn hắn xém chút đã nảy ra ý định... tìm Dạ Ma.
Khương Hy sở hữu thiên phú Phù đạo quá kinh khủng, bọn hắn e sợ con đường sau này của hắn sẽ không thua đại tiên sinh một chút nào.
Mặt khác, sự tồn tại hiện giờ của Khương Hy hoàn toàn đủ sức để ép hết toàn bộ thiên kiêu xuống phía dưới.
Vũ Nhạc lẫn Liễu Thuận là cường giả Kim Đan cảnh đỉnh phong, hai người đương nhiên đánh giá được thực lực chính xác của thiên kiêu Bắc Nguyên.
Khương Hy hoàn toàn mạnh hơn hẳn tất cả bọn hắn.
Đông Vực cùng Nam Vực đã bị Hiên Minh cùng La Huyền Tử đè xuống phía dưới rồi, Bắc Nguyên không thể nào bị một người còn không phải là người Bắc Nguyên đè lên đầu được.
Cho nên hai người mới tính đến chuyện tìm Dạ Ma nhưng bây giờ thì phải cẩn thận hơn một chút.
Bởi Thiên Nguyệt Tông có lẽ không đơn giản như những gì bọn hắn tưởng. Bọn hắn có kỳ thuật để kiểm nghiệm thật giả, đúng sai nên bọn hắn có thể xác định được Khương Hy đang nói thật.
Thiên Nguyệt Tông đã ẩn thế mấy ngàn năm qua.
Sau đó, hai người bọn hắn được nước nên liền hỏi thêm mấy câu nữa, ngữ khí nhu hòa mười phần.
Đáng tiếc, Khương Hy phát hiện ra. Hắn tốt xấu gì thì cũng từng là ngũ trưởng lão của Cửu Tiêu Tông, chuyện hai người bọn hắn nghĩ đến sao hắn lại không nghĩ đến được.
Thậm chí hắn còn hiểu được kỳ thuật kiểm chứng thật giả, đúng sai của hai người như thế nào.
Tại tu chân giới, các loại kỳ thuật mang tính huyền cơ nhiều như thế này tự nhiên ít ỏi vô cùng cho nên hắn có thể gọi thẳng tên từng loại một.
Cửu Tiêu Tông có một môn và Huyền Thủy Am cũng có một môn, các đại tông môn khác đương nhiên không kém, chỉ có điều xác suất phát hiện thật giả không phải lúc nào cũng cao.
Một câu nói chỉ cần có một phần là giả thôi thì các loại kỳ thuật này sẽ không phát hiện ra, Khương Hy hiểu rõ nên cố tình lợi dụng chính những điểm này để qua mắt được cả hai người.
Vũ Nhạc cùng Liễu Thuận hỏi rất nhiều vấn đề, đồng thời cũng khôn khéo hơn quá nhiều so với Kế Trường Minh nên chí ít vẫn rút ra được một số kết luận nhất định.
Khương Hy biết hai người bọn hắn thể nào cũng sẽ đi báo Dạ Ma nên đã cố tình để lộ thông tin sau đợt yến hội này sẽ trở về tông môn ở Đại Nguyệt để tu hành.
Chỉ cần hắn không còn ở đây thì các thiên kiêu kia vẫn còn có đất để diễn.
Hắn còn muốn dùng dung mạo này để tham gia bí cảnh năm tới nên không thể để Dạ Ma nắm được.
Lấy địa vị hiện tại của Khương Hy, hắn hoàn toàn có thể chặn đứng cái nhiệm vụ này từ đầu nhưng khó tránh được khỏi tai mắt của người khác, từ đó thân phận rất dễ bị lộ ra ngoài.
Các lão tổ Nguyên Anh cảnh biết thì không sao, dù gì hắn cũng có thể âm thầm đánh cờ được nhưng nếu để dưới Nguyên Anh cảnh biết thì đích xác rất phiền phức.
Những người này không có đủ độ kiên nhẫn cùng tính toán bố cục rộng như lão tổ Nguyên Anh cảnh đâu.
Nói chung người thông minh không làm chuyện thừa, còn kẻ ngu ngốc vạn sự đều thừa.
...
Trò chuyện khoảng độ được ba mươi phút, Liễu Thuận liền hướng Vũ Nhạc hỏi han vài câu rồi mang Quan Mộng Hân trở về.
Còn Vũ Nhạc thì nhanh chóng giúp Kế Trường Minh giải khai Định Thân Phù rồi mang hắn về chữa trị.
Kế Trường Minh hướng lão nói ra:
“Sư huynh, Khương đạo hữu mới đến Hoàng Thành chưa có phòng ở nên ta đã cho hắn mượn một phòng, ngươi không phiền chứ?”.
Vũ Nhạc có chút ngạc nhiên, đệ tử của Cửu Tiêu Tông lần này đến có chút hơi đông nên để đủ chỗ, lão đành phải ở cùng trạch viện với Kế Trường Minh, nay lại đột ngột thêm một người không báo trước thế này thì có chút hơi bất ngờ.
Lấy thực lực kinh hồn đó, hắn thể nào cũng dư sức đoạt được cho mình một phòng ở riêng. Bất quá Khương Hy ở cùng một trạch viện thì lão còn có thể âm thầm quan sát được.
Nghĩ vậy, lão liền mỉm cười nói ra:
“Vậy mời Khương tiểu hữu đi cùng với bần đạo”.
Khương Hy gật đầu, sau đó liền đi bộ trở về khu vực của Cửu Tiêu Tông. Ở nơi đó, các đệ tử đã đứng đợi sẵn rồi.
Bọn hắn vội vàng ôm quyền hành lễ.
“Tham kiến Vũ Nhạc trưởng lão”.
Vũ Nhạc có chút cau mày lại, chất giọng uy nghiêm của lão vang lên:
“Sao các ngươi lại tu tập ở đây?”.
Một tên đệ tử trong đó nhịn không được liếc mắt nhìn qua Khương Hy một chút rồi ôm quyền nói ra:
“Bẩm trưởng lão, một số đệ tử cảm thấy không phục trận vừa rồi nên muốn trưởng lão làm chủ”.
Kế Trường Minh nghe vậy liền lạnh nhạt nói:
“Từ bao giờ các ngươi lại quản đến cả trận đấu của ta rồi?”.
Tên đệ tử kia có chút hơi lùi bước lại nhưng vẫn cố gắng kiên trì nói tiếp:
“Kế sư thúc, trong trận vừa rồi Nhật Quang Lạc Kiếm bị phá có chút quái dị, các đệ tử cảm thấy có chút không thích hợp.
Mặt khác, sư thúc vẫn chưa chịu thua nhưng các đệ tử môn phái khác vẫn nhất quyết bảo sư thúc thua trận. Chúng ta không muốn đôi co nên bản ý muốn nhờ trưởng lão làm chủ lại trận đấu này”.
Kế Trường Minh gật đầu đáp:
“Tinh thần các ngươi như vậy rất tốt, ta đúng là chưa thua”.
Những đệ tử khác nghe xong liền có chút vui mừng. Quả nhiên Kế Trường Minh chưa thua nhưng đáng tiếc, giữa lúc này, Vũ Nhạc cắt ngang lời bọn hắn.
“Trường Minh đã thua, các ngươi không cần phải dị nghị gì thêm”.
Kế Trường Minh quay sang nói:
“Sư huynh, ta chưa thua”.
Vũ Nhạc nhàn nhạt đáp:
“Trường Minh, không cần bướng bỉnh”.
“Ta không bướng bỉnh”, Kế Trường Minh cứng rắn nói, bộ dáng ta đây không sợ ai, thấy chết cũng không sợ.
Vũ Nhạc thấy vậy liền có chút đau đầu, lão âm thầm truyền âm cho Khương Hy:
“Tiểu hữu thứ lỗi cho, bản tính của Trường Minh vốn bướng bỉnh không bao giờ chịu dưới ai cho nên hắn nhất quyết sẽ không chịu thua. Không biết tiểu hữu có cách gì không?”.
Ngụ ý câu này là hôm nay không giải quyết được chuyện này thì đường về trạch viện còn xa lắm.
Vũ Nhạc sở hữu tu vi cao tuyệt nhưng đây không phải chuyện có thể dùng tu vi là trấn tràng được, bởi nó liên lụy đến tình cảm của đệ tử đối với tông môn.
Nếu lão cường thế ép chuyện này xuống thì trong tâm đám đệ tử này ít nhiều sẽ có chỗ không vừa lòng với lão, thậm chí là không vừa lòng với tông môn.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi hướng Kế Trường Minh nói ra:
“Kế đạo hữu, như thế nào thì ngươi mới chịu thua?”.
Kế Trường Minh nhìn qua hắn nghiêm túc đáp lại:
“Nếu ngươi đối cứng thắng qua thần thông Phong Vũ Cửu Kiếm thì ta nguyện chịu thua”.
Ngụ ý là không được dùng môn thần thông chuyên trốn tránh lúc trước.
Nghe vậy, Khương Hy liền hiểu, nguyên lai Kế Trường Minh không phục ở điểm này, quả nhiên là một ý nghĩ ngây thơ.
Đấu pháp giữa tu sĩ với nhau là nhìn ở thủ đoạn, mỗi người đều sẽ phát triển thế mạnh của mình lên đến tận cùng.
Người nào giỏi ẩn nấp thì tận dụng khả năng này rồi đánh lén, người nào thiên về quần chiến thì nhập vào đoàn chiến rồi đấu, còn đơn chiến thì trực tiếp quay đầu chạy, đỡ phải tốn sức đánh.
Chứ nếu suốt ngày cứ một mực đối cứng như thế này thì Hiên Minh đã sớm vô địch cùng thế hệ rồi, hơi đâu đi phân định Thập Đại Thiên Kiêu làm gì cho tốn thời gian.
Khương Hy thở dài nói ra:
“Đối cứng thì bỏ đi, ta không phải người giỏi đấu trực tiếp”.
Kế Trường Minh liền hơi ngẩng đầu lên cao, thần sắc hơi chút kiêu ngạo đáp lại:
“Cho nên, ta không thua”.
Những đệ tử khác cũng gật đầu đồng tình, Kế Trường Minh không thua, những tông môn khác nói bậy. Từng thanh âm yêu cầu đấu lại dần dần vang lên không ít, trong chốc lát thôi đã có chút hơi loạn rồi.
Đối diện với một bầy thái độ này, Khương Hy liền biết tại sao Vũ Nhạc lại đau đầu rồi, đám đệ tử này về cơ bản còn cứng đầu không hiểu chuyện hơn thời đại của hắn.
Cái bóng của Thương Nguyên cùng Vệ Khắc Nguyên quá lớn nên Cửu Tiêu Tông tựa hồ an nhàn hơi lâu, đám đệ tử này cũng quên luôn tu chân giới hiểm ác ra sao.
Bây giờ Khương Hy đột nhiên cảm thấy có lỗi khi khuyên nhủ những câu trước kia với Vũ Nhạc, những lời kia xác thực không phù hợp với tình huống hiện giờ.
Đột nhiên, khóe miệng của hắn khẽ cong lên đầy yêu dị, ma âm của hắn hòa lẫn với nhân tức lập tức vang lên:
“Nhưng ta có thể phá hủy thần thông Phong Vũ Cửu Kiếm”.
Lời vừa ra, toàn trường liền tĩnh mịch lại, tựa hồ không tin nổi lời của hắn vậy.
Kế Trường Minh nói ra:
“Khương đạo hữu, thần thông dựa vào cảm ngộ, làm sao có thể phá hủy được?”.
Vũ Nhạc nghĩ đến chuyện gì đó, thần sắc của lão nhìn về phía Khương Hy liền có chút đầy nghi vấn.
Chuyện đó cũng làm được sao?
“Vãn bối tu hành vào ban ngày, họa phù vào ban đêm, liên tục như vậy suốt hai mươi năm tự nhiên thành”.
Nghe vậy, cả ba người có chút mộng, ban ngày tu hành, ban đêm họa phù đúng là bình thường nhưng khoảng thời gian hai mươi năm sao lại có thể tấn thăng lên Phù đạo tông sư nhanh được.
Nghe không có chút hợp lý nào nhưng cũng không thể bắt bẻ được.
Khương Hy trả lời rất thành thật, nội tâm cũng bình lặng như mặt hồ không có nửa câu nói dối. Bộ dáng này lại khiến bọn hắn cảm thấy là bọn hắn đề cao Phù đạo hơi quá rồi.
Nhưng xác thực Phù đạo cực kỳ khó nhập môn, càng lên cao lại càng khó hơn nữa, bọn hắn cảm thấy khó tin nhưng không tin cũng phải tin.
Vũ Nhạc trầm mặc một chút rồi nói ra:
“Khương tiểu hữu xác thực là kỳ tài, trong hai ngàn năm qua ngươi là người thứ ba đạt đến Phù đạo tông sư ở Trúc Cơ cảnh ngoại trừ Phu Tử đại nhân cùng đại tiên sinh”.
Liễu sư thái cùng Quan Mộng Hân đồng loạt gật đầu biểu thị đồng tình, coi như không thích Phù đạo cũng phải đồng tình.
Liễu sư thái đột nhiên nói ra:
“Khương thí chủ, bần ni là Liễu Thuận của Huyền Thủy Am, không biết thí chủ có thể giải đáp cho bần ni một chút nghi vấn được không?”.
Khương Hy di chuyển ánh mắt sang nhìn nàng một chút, đồng dạng như Thủy Hương, nàng cũng đã xuất gia, bề ngoài của nàng là một phụ nhân với dung mạo bình thường bất quá khí tức tỏa ra từ nàng rất nhu hòa, người khác nhìn vào đều dễ sinh thiện cảm.
Đấy là do nàng tu luyện công pháp Phật Môn của Huyền Thủy Am, cảm giác này được sinh ra chính là từ đấy.
Liễu Thuận là tu sĩ, trên tay nàng dính không ít máu người đâu, đừng để bộ dạng hiền hòa này của nàng đánh lừa.
Hắn mỉm cười chắp tay đáp lại:
“Mời Liễu sư thái”.
Liễu Thuận mỉm cười hô một tiếng A di đà phật tựa như lời cảm ơn rồi nói tiếp:
“Bần ni tu đạo hơn bốn trăm năm nhưng chưa từng nghe đến Thiên Nguyệt Tông bao giờ, thí chủ có thể giảng cứu một chút giúp bần ni được không?”.
Khương Hy gật nhẹ đầu đáp lại:
“Liễu sư thái, Vũ tiền bối, kỳ thực Thiên Nguyệt Tông vốn ẩn thế mấy ngàn năm qua nên không người biết cũng là chuyện bình thường”.
Nghe vậy, Liễu Thuận cùng Vũ Nhạc liền hơi mở to mắt, tựa hồ biểu thị đã hiểu. Nguyên lai là tông môn ẩn thế mấy ngàn năm, chẳng trách không ai nghe qua tên tuổi.
Nhưng cả hai người cũng không phải như Quan Mộng Hân cùng Kế Trường Minh, bởi hai người bọn hắn để tâm đến ‘mấy ngàn năm’ này.
Điều kiện để được gọi là tông môn ẩn thế hai người đương nhiên biết, hơn nữa biết còn rõ hơn hai hậu bối kia.
Các tông môn ẩn thế vẫn sẽ được tiếp tục ẩn thế nếu các đời có thể sinh ra được lão tổ Nguyên Anh cảnh tọa trấn.
Chuyện này tính ra thì không hề dễ một chút nào, xem như thiên tài lắm thì những tông môn ẩn thế này cũng chỉ có thể sinh ra được một hoặc hai đời lão tổ Nguyên Anh liền mà thôi.
Sau đó tự nhiên sẽ tồn tại một giai đoạn cách biệt không có Nguyên Anh cảnh, lúc đó bắt buộc phải xuất thế trở lại, cho đến khi nào sinh ra tiếp lão tổ Nguyên Anh cảnh thì mới được phép ẩn thế.
Khương Hy cáo tri Thiên Nguyệt Tông là tông môn ẩn thế mấy ngàn năm, đồng thời cũng đang nói Thiên Nguyệt Tông có đủ lực sánh ngang với các thế lực Nguyên Anh cảnh đỉnh tiêm dưới Thập Đại Chính Phái.
Trong tông chắc chắn có thể sinh ra được Nguyên Anh cảnh ở mỗi đời, chưa bao giờ trong tông không có lão tổ Nguyên Anh cảnh cả.
Chuyện này nói ra liền khiến Vũ Nhạc cùng Liễu Thuận cẩn thận không thôi. Bởi trong đầu bọn hắn xém chút đã nảy ra ý định... tìm Dạ Ma.
Khương Hy sở hữu thiên phú Phù đạo quá kinh khủng, bọn hắn e sợ con đường sau này của hắn sẽ không thua đại tiên sinh một chút nào.
Mặt khác, sự tồn tại hiện giờ của Khương Hy hoàn toàn đủ sức để ép hết toàn bộ thiên kiêu xuống phía dưới.
Vũ Nhạc lẫn Liễu Thuận là cường giả Kim Đan cảnh đỉnh phong, hai người đương nhiên đánh giá được thực lực chính xác của thiên kiêu Bắc Nguyên.
Khương Hy hoàn toàn mạnh hơn hẳn tất cả bọn hắn.
Đông Vực cùng Nam Vực đã bị Hiên Minh cùng La Huyền Tử đè xuống phía dưới rồi, Bắc Nguyên không thể nào bị một người còn không phải là người Bắc Nguyên đè lên đầu được.
Cho nên hai người mới tính đến chuyện tìm Dạ Ma nhưng bây giờ thì phải cẩn thận hơn một chút.
Bởi Thiên Nguyệt Tông có lẽ không đơn giản như những gì bọn hắn tưởng. Bọn hắn có kỳ thuật để kiểm nghiệm thật giả, đúng sai nên bọn hắn có thể xác định được Khương Hy đang nói thật.
Thiên Nguyệt Tông đã ẩn thế mấy ngàn năm qua.
Sau đó, hai người bọn hắn được nước nên liền hỏi thêm mấy câu nữa, ngữ khí nhu hòa mười phần.
Đáng tiếc, Khương Hy phát hiện ra. Hắn tốt xấu gì thì cũng từng là ngũ trưởng lão của Cửu Tiêu Tông, chuyện hai người bọn hắn nghĩ đến sao hắn lại không nghĩ đến được.
Thậm chí hắn còn hiểu được kỳ thuật kiểm chứng thật giả, đúng sai của hai người như thế nào.
Tại tu chân giới, các loại kỳ thuật mang tính huyền cơ nhiều như thế này tự nhiên ít ỏi vô cùng cho nên hắn có thể gọi thẳng tên từng loại một.
Cửu Tiêu Tông có một môn và Huyền Thủy Am cũng có một môn, các đại tông môn khác đương nhiên không kém, chỉ có điều xác suất phát hiện thật giả không phải lúc nào cũng cao.
Một câu nói chỉ cần có một phần là giả thôi thì các loại kỳ thuật này sẽ không phát hiện ra, Khương Hy hiểu rõ nên cố tình lợi dụng chính những điểm này để qua mắt được cả hai người.
Vũ Nhạc cùng Liễu Thuận hỏi rất nhiều vấn đề, đồng thời cũng khôn khéo hơn quá nhiều so với Kế Trường Minh nên chí ít vẫn rút ra được một số kết luận nhất định.
Khương Hy biết hai người bọn hắn thể nào cũng sẽ đi báo Dạ Ma nên đã cố tình để lộ thông tin sau đợt yến hội này sẽ trở về tông môn ở Đại Nguyệt để tu hành.
Chỉ cần hắn không còn ở đây thì các thiên kiêu kia vẫn còn có đất để diễn.
Hắn còn muốn dùng dung mạo này để tham gia bí cảnh năm tới nên không thể để Dạ Ma nắm được.
Lấy địa vị hiện tại của Khương Hy, hắn hoàn toàn có thể chặn đứng cái nhiệm vụ này từ đầu nhưng khó tránh được khỏi tai mắt của người khác, từ đó thân phận rất dễ bị lộ ra ngoài.
Các lão tổ Nguyên Anh cảnh biết thì không sao, dù gì hắn cũng có thể âm thầm đánh cờ được nhưng nếu để dưới Nguyên Anh cảnh biết thì đích xác rất phiền phức.
Những người này không có đủ độ kiên nhẫn cùng tính toán bố cục rộng như lão tổ Nguyên Anh cảnh đâu.
Nói chung người thông minh không làm chuyện thừa, còn kẻ ngu ngốc vạn sự đều thừa.
...
Trò chuyện khoảng độ được ba mươi phút, Liễu Thuận liền hướng Vũ Nhạc hỏi han vài câu rồi mang Quan Mộng Hân trở về.
Còn Vũ Nhạc thì nhanh chóng giúp Kế Trường Minh giải khai Định Thân Phù rồi mang hắn về chữa trị.
Kế Trường Minh hướng lão nói ra:
“Sư huynh, Khương đạo hữu mới đến Hoàng Thành chưa có phòng ở nên ta đã cho hắn mượn một phòng, ngươi không phiền chứ?”.
Vũ Nhạc có chút ngạc nhiên, đệ tử của Cửu Tiêu Tông lần này đến có chút hơi đông nên để đủ chỗ, lão đành phải ở cùng trạch viện với Kế Trường Minh, nay lại đột ngột thêm một người không báo trước thế này thì có chút hơi bất ngờ.
Lấy thực lực kinh hồn đó, hắn thể nào cũng dư sức đoạt được cho mình một phòng ở riêng. Bất quá Khương Hy ở cùng một trạch viện thì lão còn có thể âm thầm quan sát được.
Nghĩ vậy, lão liền mỉm cười nói ra:
“Vậy mời Khương tiểu hữu đi cùng với bần đạo”.
Khương Hy gật đầu, sau đó liền đi bộ trở về khu vực của Cửu Tiêu Tông. Ở nơi đó, các đệ tử đã đứng đợi sẵn rồi.
Bọn hắn vội vàng ôm quyền hành lễ.
“Tham kiến Vũ Nhạc trưởng lão”.
Vũ Nhạc có chút cau mày lại, chất giọng uy nghiêm của lão vang lên:
“Sao các ngươi lại tu tập ở đây?”.
Một tên đệ tử trong đó nhịn không được liếc mắt nhìn qua Khương Hy một chút rồi ôm quyền nói ra:
“Bẩm trưởng lão, một số đệ tử cảm thấy không phục trận vừa rồi nên muốn trưởng lão làm chủ”.
Kế Trường Minh nghe vậy liền lạnh nhạt nói:
“Từ bao giờ các ngươi lại quản đến cả trận đấu của ta rồi?”.
Tên đệ tử kia có chút hơi lùi bước lại nhưng vẫn cố gắng kiên trì nói tiếp:
“Kế sư thúc, trong trận vừa rồi Nhật Quang Lạc Kiếm bị phá có chút quái dị, các đệ tử cảm thấy có chút không thích hợp.
Mặt khác, sư thúc vẫn chưa chịu thua nhưng các đệ tử môn phái khác vẫn nhất quyết bảo sư thúc thua trận. Chúng ta không muốn đôi co nên bản ý muốn nhờ trưởng lão làm chủ lại trận đấu này”.
Kế Trường Minh gật đầu đáp:
“Tinh thần các ngươi như vậy rất tốt, ta đúng là chưa thua”.
Những đệ tử khác nghe xong liền có chút vui mừng. Quả nhiên Kế Trường Minh chưa thua nhưng đáng tiếc, giữa lúc này, Vũ Nhạc cắt ngang lời bọn hắn.
“Trường Minh đã thua, các ngươi không cần phải dị nghị gì thêm”.
Kế Trường Minh quay sang nói:
“Sư huynh, ta chưa thua”.
Vũ Nhạc nhàn nhạt đáp:
“Trường Minh, không cần bướng bỉnh”.
“Ta không bướng bỉnh”, Kế Trường Minh cứng rắn nói, bộ dáng ta đây không sợ ai, thấy chết cũng không sợ.
Vũ Nhạc thấy vậy liền có chút đau đầu, lão âm thầm truyền âm cho Khương Hy:
“Tiểu hữu thứ lỗi cho, bản tính của Trường Minh vốn bướng bỉnh không bao giờ chịu dưới ai cho nên hắn nhất quyết sẽ không chịu thua. Không biết tiểu hữu có cách gì không?”.
Ngụ ý câu này là hôm nay không giải quyết được chuyện này thì đường về trạch viện còn xa lắm.
Vũ Nhạc sở hữu tu vi cao tuyệt nhưng đây không phải chuyện có thể dùng tu vi là trấn tràng được, bởi nó liên lụy đến tình cảm của đệ tử đối với tông môn.
Nếu lão cường thế ép chuyện này xuống thì trong tâm đám đệ tử này ít nhiều sẽ có chỗ không vừa lòng với lão, thậm chí là không vừa lòng với tông môn.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi hướng Kế Trường Minh nói ra:
“Kế đạo hữu, như thế nào thì ngươi mới chịu thua?”.
Kế Trường Minh nhìn qua hắn nghiêm túc đáp lại:
“Nếu ngươi đối cứng thắng qua thần thông Phong Vũ Cửu Kiếm thì ta nguyện chịu thua”.
Ngụ ý là không được dùng môn thần thông chuyên trốn tránh lúc trước.
Nghe vậy, Khương Hy liền hiểu, nguyên lai Kế Trường Minh không phục ở điểm này, quả nhiên là một ý nghĩ ngây thơ.
Đấu pháp giữa tu sĩ với nhau là nhìn ở thủ đoạn, mỗi người đều sẽ phát triển thế mạnh của mình lên đến tận cùng.
Người nào giỏi ẩn nấp thì tận dụng khả năng này rồi đánh lén, người nào thiên về quần chiến thì nhập vào đoàn chiến rồi đấu, còn đơn chiến thì trực tiếp quay đầu chạy, đỡ phải tốn sức đánh.
Chứ nếu suốt ngày cứ một mực đối cứng như thế này thì Hiên Minh đã sớm vô địch cùng thế hệ rồi, hơi đâu đi phân định Thập Đại Thiên Kiêu làm gì cho tốn thời gian.
Khương Hy thở dài nói ra:
“Đối cứng thì bỏ đi, ta không phải người giỏi đấu trực tiếp”.
Kế Trường Minh liền hơi ngẩng đầu lên cao, thần sắc hơi chút kiêu ngạo đáp lại:
“Cho nên, ta không thua”.
Những đệ tử khác cũng gật đầu đồng tình, Kế Trường Minh không thua, những tông môn khác nói bậy. Từng thanh âm yêu cầu đấu lại dần dần vang lên không ít, trong chốc lát thôi đã có chút hơi loạn rồi.
Đối diện với một bầy thái độ này, Khương Hy liền biết tại sao Vũ Nhạc lại đau đầu rồi, đám đệ tử này về cơ bản còn cứng đầu không hiểu chuyện hơn thời đại của hắn.
Cái bóng của Thương Nguyên cùng Vệ Khắc Nguyên quá lớn nên Cửu Tiêu Tông tựa hồ an nhàn hơi lâu, đám đệ tử này cũng quên luôn tu chân giới hiểm ác ra sao.
Bây giờ Khương Hy đột nhiên cảm thấy có lỗi khi khuyên nhủ những câu trước kia với Vũ Nhạc, những lời kia xác thực không phù hợp với tình huống hiện giờ.
Đột nhiên, khóe miệng của hắn khẽ cong lên đầy yêu dị, ma âm của hắn hòa lẫn với nhân tức lập tức vang lên:
“Nhưng ta có thể phá hủy thần thông Phong Vũ Cửu Kiếm”.
Lời vừa ra, toàn trường liền tĩnh mịch lại, tựa hồ không tin nổi lời của hắn vậy.
Kế Trường Minh nói ra:
“Khương đạo hữu, thần thông dựa vào cảm ngộ, làm sao có thể phá hủy được?”.
Vũ Nhạc nghĩ đến chuyện gì đó, thần sắc của lão nhìn về phía Khương Hy liền có chút đầy nghi vấn.
Chuyện đó cũng làm được sao?
Danh sách chương