Thần thông không phải tuyệt đối, nó hoàn toàn có thể bị hủy được như thường, tựa như cách Tử Ám Hắc Vụ hủy đi Thủy Hà Giá Y của Khương Hy vậy.

Chỉ là đại đa số mọi người không nhìn thấy điểm này mà thôi.

Hắn nhìn Kế Trường Minh mỉm cười nói:

“Kế đạo hữu, thần thông không thành đại thần thông thì dù cảm ngộ có cao thì vẫn bị hủy như thường thôi”.

Nghe vậy, Kế Trường Minh đột nhiên rơi vào trầm tư rồi đáp lại:

“Khương đạo hữu từng bị hủy thần thông?”.

Khương Hy khẽ ồ một tiếng, Kế Trường Minh trừ bỏ điểm xấu là bướng bỉnh ra thì hắn vẫn còn chút thông minh.

Khương Hy cười cười nói ra:

“Đúng vậy, lần trước đánh với Thánh Nữ Ma Cung một trận, nàng hủy đi một môn thần thông của ta”.

Vũ Nhạc ở bên có chút ngạc nhiên, lão vội chen ngang vào.

“Tiểu hữu từng đấu với ma nữ rồi?”.

Khương Hy nhìn lão từ tốn đáp lại:

‘Vãn bối không dám kiêu ngạo, lần đó bị nàng đánh sợ phải bỏ chạy đi”.

“Nguyên lai là bị ma nữ đánh lui, cũng chẳng có gì mạnh lắm”, một tên đệ tử đột nhiên nói ra.

Vũ Nhạc nhàn nhạt liếc qua nhìn hắn, uy áp của lão như có như không buông ra xung quanh, thanh âm âm trầm của lão vang lên:

“Một chấp sự Kết Đan cảnh trong tông còn chết trong tay ma nữ, các ngươi lấy đâu ra tư cách để bình phẩm người khác?”.

Tên đệ tử kia đỏ mặt lên, không biết vì tức giận hay xấu hổ nhưng chung quy lại vẫn không thể phản bác được lời của Vũ Nhạc.

Quỳ Liên rất mạnh, đây là chuyện ai cũng biết, mặc dù ngoài miệng không công nhận nhưng trong lòng người nào người nấy đều thầm mong đừng có gặp nàng, nếu không lại bỏ mạng vô ích.

Khương Hy còn sống sót sau khi đánh với nàng tự nhiên đã chứng minh được thực lực của bản thân. Chỉ là vì tôn nghiêm của đại tông môn, bọn hắn mới không chịu chấp nhận thôi.

Không thấy đám đệ tử này nói gì thêm, Vũ Nhạc liền lắc đầu biểu thị thất vọng, lão quay sang nhìn Khương Hy mỉm cười nói ra:

“Tiểu hữu đấu với ma nữ từ khi nào vậy? Bần đạo chưa từng nghe thấy bao giờ”.

Khương Hy cười cười đáp lại:

“Cách đây không lâu, trước khi nàng tiến đến địa bàn của Cửu Tiêu Tông, vãn bối đã so tài với nàng một trận, nàng xác thực rất mạnh”.

Bản thân hắn đã quen sử dụng cụm từ ‘Bạch Dương sơn mạch’ rồi nên khi đổi lại thành hai chữ ‘địa bàn’ thì có một chút hơi ngượng miệng nhưng buộc phải nói thôi.

Danh tiếng của ‘Vô Cửu’ tại Cửu Tiêu Tông bây giờ không hề nhỏ, chỉ cần có người ngoài môn hộ gọi ra được hai chữ ‘Bạch Dương’ thì Cửu Tiêu Tông sẽ biết ngay đó chính là ‘Vô Cửu’.

Khương Hy không muốn dính dáng quá sâu đến chuyện này nên phải tự cải biến lại cách nói chuyện cùng dùng từ của mình.

Vũ Nhạc nghe vậy liền có chút suy nghĩ, trận chiến của Dạ Ma Vô Cửu cùng Quỳ Liên tại Bạch Dương sơn mạch rất nổi tiếng, lão đương nhiên biết rõ, cho nên ban đầu lão còn nghĩ Khương Hy là Vô Cửu cũng nên.

Nhưng khi nghe thấy hắn nói ‘trước’ và kỳ thuật của lão không phát hiện ra nói dối thì lão mới tin hắn từng đánh với nàng một trận, chỉ là không ai chứng kiến thôi.

Nếu Vũ Nhạc biết được chữ ‘trước’ kia biểu thị cho trận chiến Thiên Nhai sơn mạch thì không biết cảm tưởng của lão sẽ như thế nào nhỉ.

Chắc lão cũng không nghĩ đến trên đời này sẽ có người nào lươn lẹo như thế đi.

Lão gật nhẹ đầu nói ra:

“Tiểu hữu có thể đánh với nàng một trận cũng được xem là người có thể hiểu rõ một chút về nàng rồi. Không biết bần đạo có thể nghe qua trận chiến này một chút được không?”.

Hai mắt Khương Hy đột nhiên lướt qua một tia tinh quang, hắn mỉm cười đầy thâm ý đáp lại:

“Nếu tiền bối đã có hứng thú, vậy thì vãn bối đành phụng bồi vậy”.

Vũ Nhạc cười lên một tiếng, sau đó cả hai người đều từ tốn tiến về trạch viện, bỏ lại mấy chục ánh mắt còn đang ngơ ngác ở phía sau.

Kế Trường Minh lớn tiếng nói ra:

“Sư huynh, vậy còn thương thế của ta?”.

“Tự chữa đi”, thanh âm của Vũ Nhạc vang lên trong đầu hắn.

Kế Trường Minh có chút không biết nói gì với sư huynh của mình nhưng hắn cảm giác chuyện này có gì đó không đúng lắm.

Suy nghĩ một chút, sắc mặt của hắn liền có chút hơi đen lại rồi bước chân tiến trở về trạch viện.

Nguyên lai là tránh chiến.

Vũ Nhạc không thích phiền, Khương Hy lại lười chiến, hai người tương hỗ một, hai câu là sự việc lại bị chuyển sang một hướng khác.

Kế Trường Minh thông minh nhưng không phải người giỏi tâm kế, cho nên bản thân hắn cũng bị lôi cuốn theo câu chuyện của hai người, mặc dù cả hai chỉ nói một đến hai câu.

Mấu chốt của hai người chính là để cho những đệ tử ở đây phải rơi vào trầm tư cùng suy nghĩ huyền cơ ở trong những lời đó, từ đó sẽ quên đi mục đích đứng ở đây.

Kế Trường Minh không thể không công nhận, tâm tư của hai người này thật sự rất đen.

Kế Trường Minh đi mất, đám đệ tử còn lại quay sang nhìn nhau, đầu đầy dấu hỏi.

Chúng ta làm gì bây giờ? ...

...

Khương Hy không muốn đánh với Kế Trường Minh, cũng không muốn trực tiếp hủy đi Phong vũ Cửu Kiếm của hắn, như vậy sẽ kết thù mất.

Vũ Nhạc cũng không khác gì, lão không muốn để người ngoài thấy mặt xấu của tông môn, cho nên phải tận lực để Kế Trường Minh tránh chiến, nếu không một khi lại tiếp tục thua thì chưa chắc hắn đã có thể vực dậy lên lại.

Mặt mũi tông môn vừa mất, tương lai của một thiên kiêu lại còn bị lung lay không ít lần.

Thảm cảnh như vậy lão không muốn nhìn thấy một chút nào. Bản ý của Vũ Nhạc cũng muốn nhìn xem Khương Hy định phá hủy thần thông của Kế Trường Minh như thế nào nhưng lão biết hắn không dễ gì để cho lão biết được.

Nắm giữ thủ đoạn hủy đi thần thông của người khác tuyệt đối là sát khí nhắm vào thiên kiêu.

Vũ Nhạc có cảm giác bản thân mình nhìn thấu được Khương Hy nhưng cũng đồng thời không nhìn thấu được hắn, cảm giác này rất mông lung vô định, lão không biết nên dùng từ gì để hình dung nữa.

Suy nghĩ một chút, lão liền quay người trở về phòng của mình rồi báo cáo lại cho tông môn, chuyện này nên để cho cao tầng quyết định.

Về phần nghe trận chiến của Khương Hy với Quỳ Liên thì bỏ đi, lão chỉ tiện đường kiếm cớ thôi, Khương Hy cũng sẽ không nguyện đi kể chuyện này ra.

Bởi nó liên quan đến nội tình của bản thân hắn.

Vũ Nhạc có hứng thú thì cũng không duy trì nó lâu, bởi lão là người xuất gia, cái gì bỏ được thì bỏ được, không cần phải cưỡng cầu.

Về phần Khương Hy, sau khi trở về trạch viện của Kế Trường Minh, hắn đã được gia nhân cung cung kính kính mang đến một gian phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước.

Hẳn là từ lúc chiều đám gia nhân này đã nhận được tin tức rồi.

Phòng ở của hắn cũng không tính là lớn, tính ra cũng chỉ bằng một nửa phòng tu luyện tại trạch viện của hắn thôi nhưng bù lại thiên địa linh khí ở đây nồng đậm hơn một chút.

Có lẽ vì sự tồn tại của các vị tu sĩ Kim Đan cảnh của chính phái nên hoàng cung mới phải cấp ra một khu vực có mức độ linh khí cao như thế này.

Khương Hy nán lại đây tu hành cũng xem như chuyện tốt.

Đột nhiên, hắn nhìn ra ngoài cửa rồi mỉm cười, hai mắt đột nhiên hóa thành tử đồng rồi biến mất, hắn nói ra:

“Kế đạo hữu, lén la lén lút không phải hành vi của đệ tử chính phái đâu”.

Cạch!

Tiếng mở cửa vang lên, Kế Trường Minh nhăn mày nhìn hắn, bộ dáng đã trở lại như trước, thương thế trên người xem chừng cũng được chữa trị đôi chút rồi.

Khương Hy nói tiếp:

“Có chuyện gì sao?”.

Kế Trường Minh đóng cửa lại tiến đến lấy một cái bồ đoàn rồi ngồi xuống đối diện, ổn định được một chút, hắn nói:

“Đánh với ta một trận”.

Khương Hy: “...”

Thiên kiêu đời này bướng bỉnh đến vậy sao?

Vệ Khắc Nguyên bướng bỉnh đã đành, lần này lại còn thu thêm một đệ tử không khác gì mình.

Đúng vậy, Kế Trường Minh là đệ tử của Vệ Khắc Nguyên, hay nói đúng hơn là quan môn đệ tử.

Khương Hy sở dĩ nhận ra là vì Vũ Nhạc, bên ngoài hắn không biểu thị gì nhiều, chỉ để lộ là bộ dáng lần đầu gặp mặt thôi nhưng trong lòng hắn lại biết Vũ Nhạc.

Đây là trưởng lão của Chấp Pháp Điện, là một trong những thân tín của Vệ Khắc Nguyên. Lão đi theo Kế Trường Minh tự nhiên cũng âm thầm chứng minh luôn thân phận của hắn.

Khương Hy tại đời trước biết Vệ Khắc Nguyên có ba đệ tử nhưng đệ tử cuối cùng thì hắn không biết là ai, chỉ biết là đã được vị bằng hữu kia định ra từ trước khi hắn bế tử quan rồi.

Hôm nay gặp hắn mới nhận ra được, thì ra người đó là Kế Trường Minh.

Bản thân Vệ Khắc Nguyên năm xưa cũng thuộc hàng bướng bỉnh khó trị nhưng chí ít đầu óc cũng không ngu xuẩn đến mức không biết điều chỉnh, cho nên về sau hắn trầm ổn rất nhanh.

Nhưng có lẽ cũng vì đoạn quá khứ này nên hắn mới đi thu Kế Trường Minh làm đồ.

Thiên phú của Kế Trường Minh rất tốt, là Thiên linh căn thuộc tính Hỏa, Thái Dương Thiên Công xác thực phù hợp với hắn.

Vệ Khắc Nguyên không phải không biết bí mật của Thiên linh căn nhưng Khương Hy hiểu, hắn có dư tài nguyên để Kế Trường Minh có thể tu luyện thẳng lên Nguyên Anh cảnh.

Đường đường là đại trưởng lão của Cửu Tiêu Tông, tài nguyên trong tay của Vệ Khắc Nguyên nhiều khủng khiếp, bối dưỡng hai Thiên linh căn lên Nguyên Anh cảnh cũng không phải vấn đề.

Đến Khương Hy của đời trước cũng phải đỏ mắt với lượng tài nguyên này không thôi.

Nhìn Kế Trường Minh, hắn lại có chút nhớ Vệ Khắc Nguyên của năm xưa rồi. Hắn thở dài ra một hơi rồi nói:

“Kế đạo hữu, tu chân giới không phải nơi dùng cứng đối cứng, sao ngươi lại phải cố chấp đi vào con đường ngươi vĩnh viễn không thể vô địch được?”.

Kế Trường Minh không phục, hắn đáp:

“Làm sao ta không vô địch được?”.

Khương Hy bình tĩnh nói:

“Ta biết ngươi kiêu ngạo, nhưng đừng để kiêu ngạo làm mờ mắt mình. Ngươi có thể đánh bại người đứng đầu thế hệ này của Cửu Tiêu Tông không?”.

“Ta đánh ngang hắn”, Kế Trường Minh đáp.

Khương Hy gật đầu, cứ xem như đó là thật nhưng hắn biết đó không phải là thật. m Dương Đạo Công cùng Thái Dương Thiên Công nhìn thì chung đẳng cấp đấy nhưng thực chất lại mạnh hơn.

Vì nó là âm dương tương hỗ và m Dương đạo cũng là một trong những đạo hàng đầu nhất của ba ngàn đại đạo.

Kế Trường Minh đi cực dương, tự nhiên thiếu khuyết mất một nửa, chiến lực không thể một mực kéo dài được nên chỉ cần vị thiên kiêu kia kéo dài thời gian thì Kế Trường Minh chết chắc.

Suy nghĩ một chút, Khương Hy nói:

“Vậy ngươi đã nghe qua La Huyền Tử cùng Hiên Minh”.

Kế Trường Minh gật đầu, hắn đương nhiên biết hai người đó, một người là Thiên Mạch Trúc Cơ, một người là Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ, đồng giai khó ai làm được đối thủ của hai người họ.

Khương Hy gật đầu nói tiếp:

“Ngươi đánh bại được hai người bọn họ chứ?”.

Kế Trường Minh trầm tư, một lúc sau, hắn đáp:

“Ta là Cửu Luân Địa Mạch Trúc Cơ, đánh thắng hai người đó thì không thể nhưng bọn hắn cũng không đánh bại được ta”.

“Từ đâu ngươi có tự tin đó?”, Khương Hy cười cười đáp.

“Ta tự tin vào thực lực của mình”, Kế Trường Minh ngạo nghễ nói.

Khương Hy: “...”

Quả nhiên là hết thuốc chữa, Vệ Khắc Nguyên về sau sẽ khổ lắm đây.

Khương Hy mỉm cười nói tiếp:

“Kế đạo hữu, ta cũng tự tin vào thực lực của mình, và ta có thể thắng ngươi”.

Kế Trường Minh nhếch miệng đáp:

“Vậy chúng ta ra ngoài đánh tiếp”.

Khương Hy nói ra:

“Nếu ngươi có thể ra ngoài được”.

Vừa dứt thời, thân hình hắn đột nhiên nứt ra rồi tan vỡ thành nhiều mảnh vỡ khác nhau. Kế Trường Minh cảm thấy không đúng, hắn vội vàng quay ngược lại mở toang cửa ra.

Bên ngoài là một vùng tinh hải vô tận, không mặt đất, cũng không trời cao, hắn có cảm tưởng như mình đang đứng ở giữ thiên không vậy.

Pháp lực của Thái Dương Thiên Công trong chốc lát liền bùng nổ ra không ngừng, thân hình của Kế Trường Minh bây giờ không khác gì một mặt trời nhỏ, nhiệt lực tỏa ra xung quanh cực kỳ mạnh.

Ý đồ của hắn chính là mượn nhiệt lực này đi hủy không gian nhưng đáng tiếc, coi như pháp lực có hùng hậu hơn thì cũng không thể phá hủy được phiến không gian này.

Bởi hắn không hiểu rõ bản chất tình huống hắn đang vướng vào.

Thanh âm nặng nề của hắn vang lên:

“Khương đạo hữu, ngươi có ý gì?”.

Hắn không biết Khương Hy đang ở đâu nhưng hẳn là ở xung quanh đây, cho nên hắn mới mở miệng nói.

Không bao lâu sau, thanh âm của Khương Hy vang lên:

“Kế đạo hữu, ta tin vào thực lực của mình, còn ngươi... chỉ tin vào vũ lực thôi”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện