Lưu Ngọc Luy trở thành cái tên hot nhất mạng xã hội dạo gần đây, không những ở diễn đàn mạng Hàn Quốc mà còn lan rộng ra các nước khác. (2)

Đặc biệt là ở Việt Nam.

Có fan cứng đã cắt các đoạn ngắn biểu diễn của cậu làm thành một tuyển tập đăng lên mạng, dù sau đó vài tiếng đã bị gỡ bỏ nhưng mà không ít người đã lưu lại. Mỗi một màn trình diễn đều có điểm sáng riêng làm mọi người ấn tượng sâu đậm với ca khúc, hoàn toàn đi ngược lại với các nghệ sĩ giải trí khác. (1)

Người khác lợi dụng bài hát để đánh bóng tên tuổi, thể hiện tài năng, phô trương thanh thế của bản thân, hoặc trực tiếp giống như Amily Amanda hát chỉ là phụ khoe thân mới là chính. Khán giả là những người có nhận thức, nghe hay thì cho điểm, hát hay thì theo dõi.

Số fans của Lưu Ngọc Luy hiện tại đã sắp vượt mặt Lưu Ý. 2

Dù không được quán quân, á quân cũng đủ để lấy làm tự hào.

Cạch.

"Kỳ tổng, anh gọi tôi?"

Thanh niên tóc tai bồm xồm, vẻ mặt ngái ngủ đẩy cửa bước vào văn phòng tổng tài nhà mình. Dù bị gọi tới bất thình lình cũng không dám mở miệng ra mắng, câu ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Ừ, đọc xong thì liên hệ người ta thử xem." Kỳ Úc ngồi chễm chệ trên ghế xoay, ném cho thanh niên một sấp tài liệu bảo người ta đọc hết.

Thanh niên lồm cồm cúi xuống cầm sấp giấy, lật từng trang một, kinh ngạc tỉnh ngủ một tí: "À, anh muốn mời Lưu Ngọc Luy tham gia show âm nhạc trong nước à. Nhưng ở Hàn Quốc phát triển tốt như vậy, có khi cậu ấy không muốn

đến Việt Nam đâu"

Thật ra cậu ta có xem chương trình Idol's Universe không bỏ sót tập nào, bản thân cậu ta cũng từng vote cho Lưu Ngọc Luy không ít lần, nói chung là có cảm tình. Hơn nữa phong cách biểu diễn của cậu khá giống người bạn đã mất của cậu ta, càng xem càng thấy cuốn. Gương mặt tuy không phải là gương mặt thân thuộc đó, nhưng cảm giác hai người mang lại rất giống nhau.

Yêu sân khấu, thích làm Idol, mang đến những màn biểu diễn dạt dào cảm xúc. Đặc biệt, người đó hát cải lương cũng rất hay.

Nếu có thể làm quen được Lưu Ngọc Luy thì tuyệt.

Kỳ Úc ngẩng đầu lên từ đống văn kiện: "Tôi chỉ bảo cậu liên hệ, còn đối phương có đồng ý hay không không tổn thất gì cả." Bởi vì nhìn trúng tiềm năng của Lưu Ngọc Luy cho nên hắn thử mời xem sao. Hơn hết là hắn chướng mắt với Dương thị, muốn hẫng tay trên.

"Dạ dạ dạ, tôi đi làm ngay" Thanh niên nghe hiểu, không nói nhảm nữa, kẹp tài liệu vào nách, tự rót cho mình một ly trà, uống cạn rồi mới lắc lư bước ra.

Quyết định từ bỏ làm Idol đi theo ông chủ kiếm tiền thật là sai lầm. Nếu không phải Lưu Ngọc Ly mất rồi, cậu ta đã tìm đến cậu bạn thân tố khổ từ lâu.

Thấy người sắp đi, Kỳ Úc cao giọng nhắc nhở: "Hạ Vân Sương, lần sau chú ý tác phong"

Lần nào cậu ta bước ra khỏi văn phòng với khuôn mặt phờ phạc, dáng vẻ mệt mỏi, tiều tụy, giống như bị hung băn yêu thương qua một đêm không ngủ. Không ít người hiểu lầm hắn và cậu là quan hệ không đứng đắn. ( 4 )

Rõ ràng là hai người bọn họ rất trong sáng.Nhà họ Lưu.

Vì chúc mừng cậu chủ nhà mình lọt vào chung kết, quản gia Triệu và anh em xã đoàn mở tiệc ăn mừng rộn ràng khắp xóm.

Bọn họ là xã hội đen, có ồn ào đang lúc ban trưa hàng xóm cũng chả dám làm gì.

Lưu Ngọc Luy vừa mới bước một chân xuống xe, đám Choi Kwan đã đốt pháo lộp độp muốn ù tai, còn hơn con dâu mới về nhà chồng nữa.

Trước cổng nhà, hai hàng người vest đen kính đen đầu đinh bên hông vắt thêm vũ khí nóng căng phồng cung kính cúi đầu hướng về phía cậu.

"Mừng cậu chủ đã về!"

Pång! Pång!

"Á!"

Tiếng chào vang dội đồng thanh đồng loạt đồng lòng của các anh em xã hội đen cùng tiếng pháo nổ như tiếng súng làm da đầu của cậu chủ bọn họ tê dại, suýt nhũn luôn tại chỗ. (2)

Chào hỏi bình thường bộ khó lắm à? Mỗi lần cậu quên mất thân phận của bản thân là y như rằng có người nhắc cho cậu nhớ.

Cậu là Lưu Ngọc Luy, năm nay 19 tuổi, năm sau tròn 20 phải kế thừa băng đảng của ông nội để lại, trở thành xã hội đen thế hệ thứ sáu. Và còn bị buộc phải kết hôn, không những không được làm chú rể mà còn phải đội khăn voan theo chồng về dinh.

Càng nghĩ càng say xe, cậu không khỏi đỡ lấy Jo Seo Yun, run run bước vào trong nhà: "Ư... Sự nghiệp làm Idol của cậu vừa mới khởi bước tốt đẹp thôi mà.

Jo Seo Yun chế cậu chậm chạp, chặn ngang bế lên: "Đói thấy mẹ còn gặp mày mò nữa."

Từ thành phố về đây mất vài tiếng, trên đường cao tốc không thể tùy tiện dừng xe. Những người khác còn khỏe chán, chỉ có Lưu Ngọc Luy không khác gì đóa hoa héo.

"Cậu chủ, mừng cậu về."

Quản gia Triệu cầm theo bó hoa, vui mừng như cháu mình đậu tốt nghiệp, cười tít mắt.

".." Bị người lớn nhìn thấy cảnh mình bị bế lên như em bé thế này...

"Chào ông ạ." May mà cậu mặt dày.

Jo Seo Yun đặt Lưu Ngọc Luy ngồi xuống ghế, bản thân ngồi xuống bên cạnh.

Quản gia Triệu tặng hoa xong, vào bếp rót cho cậu chén chè dưỡng nhan đã được nấu từ sáng sớm. Cậu chủ ốm hơn trước rất nhiều, ông phải bồi bổ cho cậu một chút.

Lưu Ngọc Luy vừa mới uống được một hớp trà, đã bị người hầu lẫn vệ sĩ bu một cục, trên tay ai cũng cầm giấy bút.

"Cậu chủ! Cho tôi xin chữ kí!"

"Cậu chủ ơi tôi là fan cứng của cậu nè!""Cậu chủ, kí cho tôi nữa...!"

"Cậu chủ hát hay quá chừng!"

"Cậu chủ...!"

Có hơn một nửa số người ở đây đã bỏ tiền mua vé xem ca nhạc của cậu, ánh mắt họ nhìn cậu như nhìn thần tượng lớn đầy hâm mộ và tín ngưỡng. Dù cậu chưa debut là Idol, cũng chưa được quán quân chương trình, nhưng bọn họ lại...

Lưu Ngọc Luy: Xã hội đen mà cũng đu Idol à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện