Được về nhà nhưng Lưu Ngọc Luy không dám thả lỏng luyện tập, đối thủ ở vòng chung kết của cậu chính là vũ công thiên tài Lee Gyul. Cậu đã đoán được trước kết quả nên không bất ngờ. Ở đây vẫn chuộng dòng nhạc Kpop hơn các thể loại khác nhiều.
Kpop nổi tiếng đến độ nhắc đến Hàn Quốc là liên tưởng đến ngay.
Vòng chung kết đã được xác định, vào cuối tháng 11 này, diễn ra ở nhà hát lớn Incheon.
Trong khi nguyên chủ còn chơi trò anh anh em với Lương Hàn Văn, Lee Gyul người ta đã xuất đạo với vị trí dancer, fans đột phá trăm ngàn. Cho dù kinh nghiệm không phong phú bằng cậu nhưng đây là sân nhà cậu ta, khán giả đều thích ủng hộ người bên mình.
Cậu không lo lắng điểm số của mình thấp hay cao, đã đi tới cuối đường rồi thì thắng thì vui thua thì buồn. Cậu chỉ sợ bốc trúng bài hát của nhóm Idol nữ thì đúng thật là khó xử.
...
Vài ngày sau.
Cổng lớn Lưu gia.
"Woa.." Đẹp quá.
Hạ Vân Sương ngẩng đầu nhìn cổng nhà hai cây cột trụ cao to cùng hai chữ Lưu gia như rồng bay phượng múa khí phách oai vệ, phía trước có một hàng bảo vệ nguyên thân đen đứng canh gác, sắc mặt hầm hầm nhìn cậu ta.
Cậu ta đi lộn nhà rồi? Đây không phải nhà Lưu Ngọc Luy mà là ổ tội phạm gì đúng không! T
Hạ Vân Sương bồi hồi ngoài cửa nhà người ta cuối cùng cũng bị réo tên, người bắt chuyện là một ông chủ đầu trọc mặt sẹo môi thâm: "Nhóc con, mày tìm ai?"Bị người giống giang hồ hỏi thăm, cậu ta không hoảng loạn mà khai hết mới lạ: "Dạ, dạ, dạ...Dạ con kiếm Lưu, Lưu Ngọc Luy!"
Mặt sẹo liếc Hạ Vân Sương từ trên xuống dưới, cảm thấy cậu ta tuổi tác cũng không lớn, sem sem cậu chủ nhà mình, quan trọng hơn là trên người không có vũ khí.
"Ra là bạn của cậu chủ, mời cậu vào trong."
Chú ta nói gì đó vào bộ đàm, một chốc sau quản gia Triệu xuất hiện dẫn cậu ta vào trong nhà.
Hạ Vân Sương nuốt nước miếng bước nhanh rời xa đám bảo vệ cửa.
Bên trong là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Đường nhỏ dẫn vào nhà được lát gạch sạch sẽ, dãy cỏ xanh cũng được cắt tỉa gọn gàng. Cái làm cậu ta kinh ngạc là chủ nhà này trồng rất nhiều hoa, đều là hoa đẹp có thể làm thành thuốc, bên này đỏ thắm bên kia vàng óng. Giống như nhà của Lưu Ngọc Ly, bạn cậu ta, người cũng thích trồng các loại cây có tác dụng làm đẹp, yêu mặt còn hơn yêu sự nghiệp.
Người đã mất lâu rồi, nhưng Hạ Vân Sương vẫn còn luyến tiếc. ( 1
Trước mắt xuất hiện ngôi nhà to năm tầng lầu, đơn giản nhưng kiến trúc phức tạp không tầm thường, một viên gạch cũng có hoa văn phức tạp.
Nhà Lưu Ngọc Luy giàu như vậy còn muốn lăn lộn giới giải trí làm gì nữa? Nếu cậu ta là Lưu Ngọc Luy, cậu ta sẽ ngoan ngoãn hưởng thụ vinh hoa quý quý để người lớn trong nhà nuôi, không muốn vất vả kiếm tiền-Choang!
"Có sát thủ!"
"Bảo vệ cậu chủ!"
"Mau lên, gọi cho Choi Kwan!"
"Cậu chủ đâu!?"
Hình, hình như cậu ta nghe thấy tiếng súng??
Quản gia Triệu không có vẻ gì là gấp gáp, giống như tình huống này xảy ra thường xuyên như cơm bữa, còn an ủi ngược lại khách đến thăm nhà.
Đột nhiên, một người đàn ông toàn thân máu me be bét chạy ra ngoài này, trên tay còn cầm một khẩu súng.
Pång!
Bịch!
Quản gia bình tĩnh nã một phát vào gã sát thủ, bảo vệ rất nhanh vây lấy gã ta đưa đi, ông mỉm cười hòa ái: "Không cần lo lắng nữa rồi ạ. Mời vào."
Hạ Vân Sương run lẩy bẩy, ôm chặt bản thân: "... Phần vinh hoa phú quý này vẫn là để dành cho Lưu Ngọc Luy hưởng thụ đi.
Cậu ta muốn về Việt Nam liền!Hôm nay nhà họ Lưu chào đón vài vị khách, náo nhiệt hơn bình thường.
Sát thủ tập kích là chuyện bình thường, không mảy may ảnh hưởng đến ai. Lưu Ngọc Luy bây giờ cũng không thèm run, nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi.
Trước khi Hạ Vân Sương đến, có người đã đến chiêu mộ Lưu Ngọc Luy vào công ty giải trí của mình.
"Tập đoàn N.L?"
Người phụ trách chiêu mộ là một ông chú trung niên rất hống hách, thái độ cũng ngạo mạn: "Đúng vậy, N.L của chúng tôi là tập đoàn dưới trướng là các công ty giải trí hàng đầu thế giới. Cậu được giám đốc nhìn trúng là phước phần của cậu, người muốn vào N.L chúng tôi nhiều như cá diếc dưới sông...
"Người như cậu có tu mấy kiếp cũng chưa chắc được N.L để mắt...
"Cậu chưa có tác phẩm tiêu biểu nào, cũng chẳng có gì nổi bật, kém xa Lee Gyul..."
Tóm lại, ông ta đến chiêu mộ cậu nhưng không quên thổi phồng tập đoàn của mình lên, ra oai phủ đầu với cậu.
Lưu Ngọc Luy cầm lấy danh thiếp, nhíu mày. N.L là tập đoàn do nhà họ Giang rót vốn đầu tư, Giang Noah hiện tại là giám đốc trong miệng người đàn ông này. Trước đó hắn cũng có đề cập qua với cậu, nếu muốn vào giới giải trí thì chọn công ty nhà mình sẽ yên tâm hơn.
Nhưng thái độ như bố thí của người này làm Lưu Ngọc Luy không thoải mái.
Ngay lúc cậu mất kiên nhẫn muốn đuổi cổ người này về, quản gia Triệu lại dẫn vào một người vô cùng quen mắt."Cậu chủ, cậu có khách."
Hạ Vân Sương đưa mắt nhìn Lưu Ngọc Luy, cảm thán, người này còn đẹp hơn trên ti vi nữa.
Cậu ta nhanh nhẹn móc ra danh thiếp: "Chào em, tôi là người đại diện của công ty giải trí Kỳ gia, tên là..."
"Hạ Vân Sương!"
Đối với Lưu Ngọc Ly mà nói, Hạ Vân Sương không phải ai xa lạ.
Hạ Vân Sương kinh ngạc: "Em biết tôi à?"
Kpop nổi tiếng đến độ nhắc đến Hàn Quốc là liên tưởng đến ngay.
Vòng chung kết đã được xác định, vào cuối tháng 11 này, diễn ra ở nhà hát lớn Incheon.
Trong khi nguyên chủ còn chơi trò anh anh em với Lương Hàn Văn, Lee Gyul người ta đã xuất đạo với vị trí dancer, fans đột phá trăm ngàn. Cho dù kinh nghiệm không phong phú bằng cậu nhưng đây là sân nhà cậu ta, khán giả đều thích ủng hộ người bên mình.
Cậu không lo lắng điểm số của mình thấp hay cao, đã đi tới cuối đường rồi thì thắng thì vui thua thì buồn. Cậu chỉ sợ bốc trúng bài hát của nhóm Idol nữ thì đúng thật là khó xử.
...
Vài ngày sau.
Cổng lớn Lưu gia.
"Woa.." Đẹp quá.
Hạ Vân Sương ngẩng đầu nhìn cổng nhà hai cây cột trụ cao to cùng hai chữ Lưu gia như rồng bay phượng múa khí phách oai vệ, phía trước có một hàng bảo vệ nguyên thân đen đứng canh gác, sắc mặt hầm hầm nhìn cậu ta.
Cậu ta đi lộn nhà rồi? Đây không phải nhà Lưu Ngọc Luy mà là ổ tội phạm gì đúng không! T
Hạ Vân Sương bồi hồi ngoài cửa nhà người ta cuối cùng cũng bị réo tên, người bắt chuyện là một ông chủ đầu trọc mặt sẹo môi thâm: "Nhóc con, mày tìm ai?"Bị người giống giang hồ hỏi thăm, cậu ta không hoảng loạn mà khai hết mới lạ: "Dạ, dạ, dạ...Dạ con kiếm Lưu, Lưu Ngọc Luy!"
Mặt sẹo liếc Hạ Vân Sương từ trên xuống dưới, cảm thấy cậu ta tuổi tác cũng không lớn, sem sem cậu chủ nhà mình, quan trọng hơn là trên người không có vũ khí.
"Ra là bạn của cậu chủ, mời cậu vào trong."
Chú ta nói gì đó vào bộ đàm, một chốc sau quản gia Triệu xuất hiện dẫn cậu ta vào trong nhà.
Hạ Vân Sương nuốt nước miếng bước nhanh rời xa đám bảo vệ cửa.
Bên trong là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Đường nhỏ dẫn vào nhà được lát gạch sạch sẽ, dãy cỏ xanh cũng được cắt tỉa gọn gàng. Cái làm cậu ta kinh ngạc là chủ nhà này trồng rất nhiều hoa, đều là hoa đẹp có thể làm thành thuốc, bên này đỏ thắm bên kia vàng óng. Giống như nhà của Lưu Ngọc Ly, bạn cậu ta, người cũng thích trồng các loại cây có tác dụng làm đẹp, yêu mặt còn hơn yêu sự nghiệp.
Người đã mất lâu rồi, nhưng Hạ Vân Sương vẫn còn luyến tiếc. ( 1
Trước mắt xuất hiện ngôi nhà to năm tầng lầu, đơn giản nhưng kiến trúc phức tạp không tầm thường, một viên gạch cũng có hoa văn phức tạp.
Nhà Lưu Ngọc Luy giàu như vậy còn muốn lăn lộn giới giải trí làm gì nữa? Nếu cậu ta là Lưu Ngọc Luy, cậu ta sẽ ngoan ngoãn hưởng thụ vinh hoa quý quý để người lớn trong nhà nuôi, không muốn vất vả kiếm tiền-Choang!
"Có sát thủ!"
"Bảo vệ cậu chủ!"
"Mau lên, gọi cho Choi Kwan!"
"Cậu chủ đâu!?"
Hình, hình như cậu ta nghe thấy tiếng súng??
Quản gia Triệu không có vẻ gì là gấp gáp, giống như tình huống này xảy ra thường xuyên như cơm bữa, còn an ủi ngược lại khách đến thăm nhà.
Đột nhiên, một người đàn ông toàn thân máu me be bét chạy ra ngoài này, trên tay còn cầm một khẩu súng.
Pång!
Bịch!
Quản gia bình tĩnh nã một phát vào gã sát thủ, bảo vệ rất nhanh vây lấy gã ta đưa đi, ông mỉm cười hòa ái: "Không cần lo lắng nữa rồi ạ. Mời vào."
Hạ Vân Sương run lẩy bẩy, ôm chặt bản thân: "... Phần vinh hoa phú quý này vẫn là để dành cho Lưu Ngọc Luy hưởng thụ đi.
Cậu ta muốn về Việt Nam liền!Hôm nay nhà họ Lưu chào đón vài vị khách, náo nhiệt hơn bình thường.
Sát thủ tập kích là chuyện bình thường, không mảy may ảnh hưởng đến ai. Lưu Ngọc Luy bây giờ cũng không thèm run, nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi.
Trước khi Hạ Vân Sương đến, có người đã đến chiêu mộ Lưu Ngọc Luy vào công ty giải trí của mình.
"Tập đoàn N.L?"
Người phụ trách chiêu mộ là một ông chú trung niên rất hống hách, thái độ cũng ngạo mạn: "Đúng vậy, N.L của chúng tôi là tập đoàn dưới trướng là các công ty giải trí hàng đầu thế giới. Cậu được giám đốc nhìn trúng là phước phần của cậu, người muốn vào N.L chúng tôi nhiều như cá diếc dưới sông...
"Người như cậu có tu mấy kiếp cũng chưa chắc được N.L để mắt...
"Cậu chưa có tác phẩm tiêu biểu nào, cũng chẳng có gì nổi bật, kém xa Lee Gyul..."
Tóm lại, ông ta đến chiêu mộ cậu nhưng không quên thổi phồng tập đoàn của mình lên, ra oai phủ đầu với cậu.
Lưu Ngọc Luy cầm lấy danh thiếp, nhíu mày. N.L là tập đoàn do nhà họ Giang rót vốn đầu tư, Giang Noah hiện tại là giám đốc trong miệng người đàn ông này. Trước đó hắn cũng có đề cập qua với cậu, nếu muốn vào giới giải trí thì chọn công ty nhà mình sẽ yên tâm hơn.
Nhưng thái độ như bố thí của người này làm Lưu Ngọc Luy không thoải mái.
Ngay lúc cậu mất kiên nhẫn muốn đuổi cổ người này về, quản gia Triệu lại dẫn vào một người vô cùng quen mắt."Cậu chủ, cậu có khách."
Hạ Vân Sương đưa mắt nhìn Lưu Ngọc Luy, cảm thán, người này còn đẹp hơn trên ti vi nữa.
Cậu ta nhanh nhẹn móc ra danh thiếp: "Chào em, tôi là người đại diện của công ty giải trí Kỳ gia, tên là..."
"Hạ Vân Sương!"
Đối với Lưu Ngọc Ly mà nói, Hạ Vân Sương không phải ai xa lạ.
Hạ Vân Sương kinh ngạc: "Em biết tôi à?"
Danh sách chương