Lưu Ngọc Ly, Hạ Vân Sương và một người nữa đã debut với nhau khi mới mười mấy tuổi, cả ba đều có tài năng khác nhau, được công ty đóng gói thành một nhóm nhạc, The Trees. Nhóm nhạc hoạt động đâu đó khoảng chừng là bốn

năm rồi giải tán, từng người trở thành ca sĩ solo.

Quan hệ của các thành viên trong nhóm nhạc vốn dĩ rất tốt, nhưng vì công ty bất chấp tiến hành lăng xê, làm Lưu Ngọc Ly và Hạ Vân Sương giả gay bán hủ nhiều lần. Vì chịu không nổi mấy lời đồn, cũng không muốn bị công ty bòn rút thêm nữa, Hạ Vân Sương rời đi, đến Kỳ gia làm nghệ sĩ. May mắn hơn là Kỳ Úc đối xử với cậu ta không tệ, tài nguyên cũng không thiếu, dù cho có flop sấp mặt vẫn không đến nổi không có cơm ăn.

Lưu Ngọc Ly không may mắn được như vậy, cậu kí loại hợp đồng lao động với công ty hơn bốn mươi năm, cống hiến hết bà thanh xuân cho công việc, tiền lương chỉ được phát một nửa, trừ đi các loại chi tiêu giữ lại cũng không nhiều, hơn nữa mỗi tháng cậu đều phải gửi một số tiền nhất định về cho trại mồ côi.

Không thể tự do tự tại được như Hạ Vân Sương, Lưu Ngọc Ly là Idol đáng thương nhất giới giải trí, đến lúc được đề cử giải Idol top 1 Việt Nam cũng không thể lấy, chết đi rồi cũng bị công ty quất xác, lợi dụng sự ra đi của cậu gom không ít tiền phúng viếng của fans.

So với phát triển ở Hàn Quốc, vùng đất thánh của biết bao Idol mơ ước, gia nhập N.L có tài nguyên giải trí toàn diện và khổng lồ, Lưu Ngọc Luy vẫn muốn về Việt Nam, quê hương của mình, cho dù nơi đó khắc khe với nghề Idol rất nhiều.

Mấy người có mặt trong phòng khách ai nấy mỗi một tâm tư.

Hạ Vân Sương lấy làm ngạc nhiên khi cậu bé này biết tên mình, mặc dù cậu ta làm Idol nhưng không được nổi danh bằng Lưu Ngọc Ly. Bây giờ cậu ta cũng không làm Idol, không còn thường xuyên xuất hiện trên các chương trình âm nhạc nữa.

"Bất ngờ ghê he, em biết tôi á? Chẳng lẽ em là..."Ánh mắt Hạ Vân Sương trở nên sắc bén, đánh giá cậu một lượt từ đầu đến chân. Tuy khuôn mặt và dáng người hoàn toàn khác với người đó, nhưng khí chất thì cậu ta không nhớ lầm được.

Idol điệu nhất giới giải trí chỉ có thể là

"Ách... Lưu Ngọc Luy đổ mồ hôi hột, vì quá kích động mà buộc miệng thốt ra tên bạn tốt. Cậu và Hạ Vân Sương đã làm bạn mấy năm, chị em tốt của nhau, ở nơi xa xứ mà gặp được người quen cũ, cậu khó nén kích động. (1)

Đang lúc cậu không biết giải thích làm sao, sợ bị phát hiện mình là Lưu Ngọc Ly, Hạ Vân Sương đã chốt hạ một câu.

"Em là fan cứng của tôi đúng không!"

Lưu Ngọc Luy: "..." May mà Hạ Vân Sương vẫn ngốc như xưa.

Cậu đành bóp mũi nhận Idol, miễn cưỡng cười vui mời cậu ta vào ngồi xơi nước: "...Dạ, em hâm mộ anh lắm á. Rõ ràng hai người bằng nhau nhưng chết đi sống lại lại nhỏ hơn thằng bạn vài tuổi, bây giờ phải xưng em gọi anh.

Hạ Vân Sương hớn hở ra mặt, lúc đầu còn lo sợ bất an, sợ Lưu Ngọc Luy không thân thiện như ở trên tivi, hơn nữa vừa rồi cậu ta không nhìn nhầm thì quản gia gọi cậu là cậu chủ.

"Vậy á hả, tốt quá rồi! Tôi tới hôm nay cũng là vì muốn tìm em thương lượng một chuyện...

Người phụ trách của N.L vẫn chưa đi, thấy cậu cho mình ăn bơ, hơn nữa còn dắt về một đối thủ cạnh tranh, ông ta mất hứng, khó chịu ra mặt: "Không có công ty giải trí nào có thể sánh được với N.L cả! Cậu mau chóng đưa ra quyết định nhanh đi, chúng tôi rất bận rộn, không thể dành hết thời gian cho cậu đâu. Một ca sĩ nhỏ nhoi như cậu...Chỉ là một thằng nhóc từ đâu chui ra tham gia chương trình trình ăn may được vào chung kết, lấy tư cách gì mà vào N.L, trong khi có không ít nam thanh nữ tú đút lót cho ông ta mong có ngày được bước chân vào tập đoàn. Lưu Ngọc Luy tính cái gì, cậu ta còn không phải người Hàn Quốc. Giới giải trí là như vậy, không phải chỉ cần tài năng, cần ý chí là phát triển được, đôi khi cũng cần tiền bạc, cần đọc, đoán lòng người.

Lưu Ngọc Luy nể tình người tới là cấp dưới của Giang Noah cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn, cậu cũng không phải mắc vào N.L lắm. Người ta đã leo lên đầu mình ị phân, cậu mới không thèm khách khí nữa.

"Tôi không có ý định sẽ vào N.L danh tiếng của ngài, mời ngài về cho."

Người phụ trách không nghĩ cậu sẽ từ chối một cơ hội tốt như thế, trừng mắt nhìn: "Cái-"

Lưu Ngọc Luy lôi ra khí thế của dân giang hồ, vung tay ra hiệu với đám Choi Kwan: "Quản gia Triệu, tiễn khách!"

Người đàn ông trung niên nhìn bảo vệ đang vây quanh, không cam lòng đứng dậy bỏ chạy: "Cậu sẽ phải hối hận!"

Cậu trề môi: "Không có chuyện đó đâu." Giang Noah đi đâu rồi không biết, lại gửi một người hống hách đến đây, muốn chọc tức cậu chứ gì.

Tập đoàn N.L bao gồm các công ty giải trí có lớn có bé nổi tiếng nhất Hàn Quốc, nghệ sĩ, ca sĩ và Idol hoạt động trong các nhóm nhạc không ở thiểu số, kể cả Việt Nam cũng có nghe qua danh. So với N.L thì công ty giải trí mới thành lập được mấy năm của nhà họ Kỳ chỉ bé bằng hạt dưa của người ta.

Hạ Vân Sương nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng, quyết tuyệt của Lưu Ngọc Luy đối với nhân viên của N.L, không khỏi nuốt nước miếng. Một giây trước còn điềm đạm, dịu ngọt mời cậu ta uống trà ăn bánh, một giây sau thì lật mặt còn nhanh hơn lật mặt 8, bảnh tỏn cực kỳ.

Tiễn xong khách không mời, Lưu Ngọc Luy mới mỉm cười với Hạ Vân Sương: "Anh muốn thương lượng chuyện gì ạ?"

Hạ Vân Sương sững sờ: "...À thì." Cậu ta rất tò mò, đâu mới là tính cách thật của Lưu Ngọc Luy đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện