Tác giả : Phôi Tiếu Quân.

Editor : Ayukami.



Diêu Lệ Trân cười gắp đồ ăn đặt vào trong bát chồng mình, “Ba mẹ là vì Thắng Nam mới ngồi ăn cơm cùng nhau, đây cũng là tay nghề của Thắng Nam, anh nếm thử…” Gần đây thái độ Diêu Lệ Trân đối với tôi khiến tôi thật sự… rất bất an sao đó.

Sắc mặt Miêu Hiển Lệnh rốt cục nhu hòa xuống, mỉm cười nói với tôi: “Quen biết lão Tam đã bao lâu rồi?”

“Không, không lâu…” Không biết vì sao tôi lại có chút lắp bắp.

Miêu Hiển Lệnh ý cười chưa giảm, “Chú và lão Tam bình thường đều bề bộn nhiều việc, cháu nếu không có việc gì, thường xuyên đến đây theo giúp bọn họ đi…”

“Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ …” Tôi vội gật đầu nói.

Miêu Tam dường như cả người nhẹ nhõm thở ra, tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, vừa vặn thấy anh ta mỉm cười nhìn tôi.

Thật không ngờ cha của Miêu Tam là người thân thiện như vậy, nếu không phải bởi vì chuyện ba tôi, có thể bây giờ tôi tâm tình không tồi, nhưng hiện tại, tôi thật sự không vui nổi.

Bà nội Miêu và Diêu Lệ Trân càng không ngừng gắp rau cho Miêu Hiển Lệnh, ông nội Miêu ở bên cạnh có chút nín lặng, tôi gắp rau xanh vào trong bát ông, ông nội Miêu mỉm cười cúi đầu ăn cơm.



*********************



Trong phòng Miêu Tam lầu ba, tôi nghiêm túc biểu đạt ý nguyện muốn quay về ở nhà mình với Miêu Tam, không nghĩ tới Miêu Tam từ chối thẳng thừng.

Tôi thở dài, xoay người ra ghế nằm trên ban công ngồi xuống. Miêu Tam cùng lại đây tựa vào lan can nghiêm túc nhìn tôi, “Giận hả?”

“Không có, tôi chỉ là lo lắng nhỡ ba tôi về nhà, tôi lại không ở đó làm sao bây giờ?” Tôi ăn ngay nói thật.

Miêu Tam nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, mở miệng nói: “Vậy ngày mai tôi đi nói với ông nội bà nội.”

Tôi gật gật đầu rồi cũng không nói nữa.

Miêu Tam đi đến bên tôi nhẹ nhàng ôm tôi trong lòng, “Dư Thắng Nam, về sau mặc kệ gặp phải chuyện gì, đều đã có tôi thay em giải quyết, chỉ cần em nói cho tôi biết, cho nên đứng nén ở trong lòng khiến lòng tôi đau…”

Tôi vươn tay vòng trên lưng anh ta, nghiêm túc gật đầu.

Vào ban đêm, tôi càng không ngừng gặp đủ loại ác mộng.

Có mộng ba tôi cả người là máu cũng không để tôi tới gần ông, thậm chí tôi còn mộng mẹ tôi cầm dao không ngừng đâm vào người ba tôi, chị tôi ôm chân bà ta liều mạng cầu xin bà buông tha ba, nhưng bà ta không làm, vẫn như cũ từng nhát từng nhát đâm ba tôi. Tôi lớn tiếng kêu “Đừng đừng “, nhưng thế nào cũng không phát ra tiếng gì…

Khi tôi giật mình mở hai mắt, lại phát hiện Miêu Tam đang  khẩn trương nhìn tôi.

Tôi hai tay bụm mặt, vùi mặt vào đầu gối. Miêu Tam nhẹ vỗ về lưng tôi không nói gì.

“Tôi vẫn nghĩ rằng bản thân sẽ không bị chuyện gì đánh ngã, bởi vì tôi cảm thấy cuộc đời mình cũng không thể phát sinh chuyên tệ hơn, nhưng vì sao chuyện như vậy luôn không có chấm dứt, rốt cuộc muốn thế nào mới xem như kết thúc? Rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện không tốt muốn phát sinh?” Sau khi ba tôi bị lạc, rốt cục ở giờ khắc này, sụp đổ ở trước mắt Miêu Tam.

Tôi không biết đêm đó tôi làm thế nào ngủ được, trong mơ hồ đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi cũng rất khốn khổ, đúng lúc vòng ôm bên người lại thực ấm áp.

Ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại, Miêu Tam không biết đã dời đi lúc nào.

Tôi mơ hồ xuống lầu, nghiêm túc suy tư về làm thế nào từ biệt bà nội Miêu, lại gặp cha của Miêu Tam. Tôi căng thẳng đang muốn mở miệng, ông lạnh lùng nghiêm mặt nói với tôi: “Dư tiểu thư, đến thư phòng tôi một lát…”

Khác với ngày hôm qua ôn hòa, hôm nay giọng Miêu Hiển Lệnh dường như hơn vài phần nghiêm túc cùng lạnh nhạt. Tôi cúi đầu nghĩ, nhất định là tôi ở tại phòng Miêu Tam làm cho ông ấy không vui?

Tôi không kịp nghĩ nhiều liền đi theo ông ấy vào thư phòng.

Miêu Hiển Lệnh nhìn tôi nói: “Ngồi đi…”

Tôi “A” một tiếng có chút bứt rứt ngồi ở đối diện bàn học.

“Dư tiểu thư, cháu có biết tôi tìm cháu muốn nói gì không?” Miêu Hiển Lệnh tháo kính mắt nhẹ nhàng nhéo nhéo sống mũi.

Tôi lắc lắc đầu im lặng.

Miêu Hiển Lệnh một lần nữa đeo kính mắt, “Lão Tam từ nhỏ đã tùy hứng, hơn nữa càng là không chiếm được gì đó ngược lại càng có dục vọng nắm giữ mãnh liệt, cháu hiểu ý của tôi chứ?”

Tôi nhất thời cảm giác được một cơn lạnh lẽo thấu tim, bộ mặt lại tận lực vẫn duy trì bình tĩnh, “Miêu tiên sinh, có chuyện xin nói thẳng, ngài quanh co lòng vòng như vậy, cháu thật sự nghe không hiểu.”

Miêu Hiển Lệnh cúi đầu cười cười, “Nó đối với cháu cũng chẳng qua nhất thời mới mẻ mà thôi, cô gái như cháu, nó chưa bao giờ tiếp xúc, cho nên có chút không biết rõ ràng rốt cuộc là thích hay là cảm thấy hứng thú…”

“Sau đó?” Tôi nhướng mày hỏi.

“Rời khỏi nhà tôi, lão Tam không phù hợp với cháu, cháu cũng không phù hợp nó…” Miêu Hiển Lệnh quả nhiên có chuyện nói thẳng .

Tôi gật đầu, “Được, cháu đi từ biệt ông nội bà nội…”

“Không cần, tôi sẽ nói cho họ.” Miêu Hiển Lệnh nhìn tôi, đôi mắt phía sau cặp kính tôi nhìn không ra biểu cảm gì.

Tôi lại gật đầu, “Được…”

Nói xong, tôi xoay người lên lầu đem đồ đạc của mình nhét lung tung vào trong túi rồi đi xuống lầu, tôi không thấy bà nội Miêu, cũng không nhìn thấy Diêu Lệ Trân. Đi đến cửa nhà ông nội, tôi cũng không có dũng khí gõ cửa.

Tôi mang theo hành lý đi gần nửa giờ, rốt cục thấy được trạm xe. Tôi buông hành lý ngồi trên ghế dài chờ xe, thật vất vả chờ xe đến, không chỉ không dừng ngược lại còn bắn nước bẩn tung tóe toàn thân tôi.

Tôi nhịn không được theo phía sau chửi to vài câu, chửi xong trong lòng vẫn khó chịu, càng nghĩ càng tức giận, vì thế, tôi ngồi trên mặt đất khóc lên. Thẳng đến chiếc xe tiếp theo đến tôi mới lau nước mắt lên xe.

Về nhà, tôi quăng đồ đi ra cửa tìm ba tôi, giữa lúc đó Miêu Tam gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, tôi đều không tiếp. Một giấc mộng thôi, tỉnh rồi thì chớ hoài niệm, ngay cả dư vị tốt nhất cũng không cần, bởi vì còn có hiện thực tàn khốc chờ mình đối mặt.

Ban đêm, mệt mỏi cực kỳ tôi thả mình trên sô pha, lần đầu tiên cảm thấy trong nhà yên tĩnh đáng sợ, hễ nhắm mắt tất cả đều là tình cảnh ác mộng cả ngày lẫn đêm. Tôi rất sợ, sợ người thân duy nhất còn sót lại cũng rời tôi đi xa, nói vậy, thế giới này, tôi có còn lại gì?

Nằm ở trên sô pha, dạ dày như bị co giật đau đớn khiến cho tôi nhớ ra mình từ sáng đến giờ ngay cả một giọt nước cũng chưa uống, tôi cuộn thân thể rất muốn ngủ một giấc tỉnh dậy tất cả đều là một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng, ba tôi có thể trở lại bên tôi, nếu ông thích, có thể dùng vũ khí gì đánh tôi cũng được, tôi cam đoan không né tránh một chút.

Tôi bị một tràng tiếng đập cửa bừng tỉnh, tôi lảo đảo đi mở cửa, khi gương mặt Lương Sâm xuất hiện ở trong tầm mắt tôi, tôi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi cũng không biết cái gì nữa.



**************************



Chờ đến khi tôi lại mở hai mắt, mắt toàn màu trắng. Mu bàn tay tôi đang cắm ống truyền dịch, mà Lương Sâm ngồi ở ghế trên đầu giường hai mắt khép hờ.

Đây là mộng sao? Không phải mộng vậy cũng là ảo giác đi?

Dư Thắng Nam, mày mau mau tỉnh lại đi!

Nhưng ngay lúc tôi còn chưa tỉnh táo, Lương Sâm đã tỉnh.

Lương Sâm vội đứng lên, “Tiểu Nam, vì sao xảy ra chuyện lớn như vậy em không gọi điện báo cho anh?”

Tôi kéo kéo khóe miệng, “Anh bận rộn như vậy, em nghĩ chuyện tự mình có thể giải quyết, sẽ không làm phiền anh rể. Có phải Tần Hương Liên kia bà già lắm miệng nói cho anh phải không ? Em còn cố ý dặn dò không cho phép cậu ta báo cho anh, anh xem con người cậu ta sao lại như thế chứ?”

Lương Sâm cau mày, “Không phải anh đã nói em, cho dù em gặp phải chuyện gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em …”

Đúng vậy, những lời này Lương Sâm quả thật từng nói qua, chỉ là mỗi lần nói, anh đều mở đầu là bày đặt ‘Anh rể’, anh rể sẽ giúp em, anh rể này anh rể kia, vì sao hôm nay anh không có nói hai chữ ‘Anh rể’? Đây thực dễ dàng làm cho người ta loạn tâm, anh có biết hay không?

“Anh rể, kỳ thật em thật sự không muốn gây thêm phiền phức cho anh…” Tôi nhìn Lương Sâm tận lực để giọng nói bình thản.

Lương Sâm nhíu mày dường như rất chú trọng, qua hồi lâu, anh nhìn tôi nghiêm túc nói: “Tiểu Nam, có lẽ sau này em đừng gọi anh là ‘Anh rể’ …”

Tôi nhìn Lương Sâm, tựa như hết thảy quanh mình đều ngưng đọng lại, im hơi lặng tiếng, mà Lương Sâm cũng lần đầu tiên không trốn tránh dưới cái nhìn chăm chú của tôi, ngược lại còn thật sự đón ánh mắt của tôi…

Đột nhiên có người đẩy cửa mà vào, Miêu Tam sắc mặt tối tăm hai bước liền đi tới trước mắt tôi, “Dư Thắng Nam, rốt cuộc em đang giày vò cái gì? Tôi gọi cho em cả ngày vì sao em không tiếp? Lại còn làm mình vào bệnh viện …” Tôi sững sờ nhìn Miêu Tam đột nhiên bị dì Quỳnh Dao nhập thể, trong chốc lát không tìm được lời đối đáp.

Không ngờ, sau khi Miêu Tam phát tiết xong lại đột nhiên như kẻ điên ấn tôi vào trong lòng mình, “Em nếu lần sau còn dám như vậy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua …”

Tôi bị Miêu Tam gắt gao ôm vào lòng, không dám nhìn vẻ mặt Lương Sâm, chỉ xấu hổ vạn phần muốn đẩy Miêu Tam ra. Nhưng ý đồ như thế rõ ràng Miêu Tam làm sao có thể ở trước mặt Lương Sâm buông tôi ra? Đây là một loại bản lĩnh vô lại khác của anh ta. Mắng, là thật mắng cho tôi nghe, mà ôm, thì đúng là ôm cho Lương Sâm xem .

Chờ đến khi tôi giãy dụa từ trong lòng Miêu Tam nâng mặt lên, Lương Sâm đã sắp ra đến cửa, tôi vội hỏi: “Anh đi đâu?”

Lương Sâm quay đầu, hơi hơi giật giật khóe môi, “Anh rể… Lát nữa sẽ quay lại…” Nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.

Tôi lập tức đẩy Miêu Tam ra, trong lòng quay cuồng dậy sóng, “Sao anh đến đây?”

Miêu Tam buông tôi ra, thanh âm có chút lạnh lùng, “Vì sao tôi không đến? Em chớ quên quan hệ của chúng ta?”

“Chúng ta không có quan hệ gì…” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi mới phát giác giọng điệu mình vậy mà lạnh lùng đến thế.

Ánh mắt Miêu Tam cũng trở nên rét lạnh theo, “Thế nào? Anh rể em trở về em liền trở mặt sao?”

“Tùy anh nghĩ như thế nào, tôi chỉ là nhắc nhở anh đừng lãng phí thời gian ở người như tôi, không đáng…” Tôi cực trấn tĩnh đón nhận hai tròng mắt tóe lửa của anh ta, không tự ti cũng không kiêu ngạo.

Miêu Tam nhất thời mềm giọng xuống, “Em nói cho tôi biết, rốt cuộc là em gặp chuyện gì ? Làm sao trong một ngày biến thành như vậy?”

Tôi xoay mặt qua hướng khác, “Tôi chỉ là cảm thấy có chút phiền chán…”

Miêu Tam nói: “Em cho tôi là đứa nhóc ba tuổi sao? Từ tối hôm qua đến bây giờ, hơn hai mươi mấy tiếng, em thấy chán?”

Tôi quay đầu nhìn anh ta, “Loại người tính tình gàn dở như anh, tôi thật sự ứng phó không lại, tôi vô cùng mệt mỏi, anh để cho tôi yên tĩnh một thời gian đi…”

Miêu Tam nhăn mặt nhíu mày, “Dư Thắng Nam, có gan… Em nói lại lần nữa xem…”



——— ————–



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tôi làm sao không đợi gặp anh rể chứ? Thổ lộ cũng  bị ngắt lời, các loại gián đoạn, các loại tiếc nuối, các loại nghẹn khuất ~~ Lương Sâm a, tôi rất xin lỗi anh a a a! ! !

Các cô nương xem đến đây, hẳn là có thể nhìn ra Lương Sâm kỳ thật đã thích Nam Nam của chúng ta đi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện