Tác giả : Phôi Tiếu Quân.

Editor : Ayukami.



“Nói hay không đều giống nhau, anh đi đi…” Tôi quay mặt qua một bên.

Miêu Tam không lên tiếng, ôm cánh tay nghiêm túc nhìn tôi, không phát hỏa cũng không tức giận. Tôi bất giác có hơi chột dạ, nhịn không được cúi thấp đầu xuống.

Miêu Tam đột nhiên cười lạnh, “Dư Thắng Nam, có phải em nghĩ rằng tùy tiện nói hai câu tôi sẽ tin em ?”

Loại người vô lại này, hóa ra tống khứ anh ta cũng là một dạng việc gian khổ ấy nhỉ.

Tôi cười lạnh tanh hướng Miêu Tam, “Chơi một chút mà thôi, mọi người không cần nghiêm túc như vậy…”

Vẻ mặt Miêu Tam có chút nghiêm túc, đôi mắt khẽ chớp mang theo một tia không vui, “Dư Thắng Nam, thái độ biểu hiện của tôi rất giống như đang đùa sao?”

Tôi gục đầu xuống im lặng, Miêu Tam đến gần tôi nhẹ nhàng ôm tôi vào trong lòng, “Tôi biết có lẽ tôi không khiến em nhanh chóng tin tưởng tôi, nhưng em không khỏi cũng suy nghĩ nhiều quá, em xem, ông nội bà nội của tôi, mẹ tôi, bao gồm ba tôi đều đối với em tốt như vậy, cô gái à, tôi thật sự vì em mà cảm thấy rất kiêu hãnh …”

Trong sự vui đùa của Miêu Tam, tâm tình tôi đột nhiên thả lỏng, có lẽ tôi thật sự nghĩ quá xa, chỉ là yêu đương thôi, chưa nói nhất định phải như thế nào? Cho dù ba của anh ta không nói vậy với tôi, chúng tôi cũng nói không chừng sẽ vào một ngày nào đó bởi vì vụ nho nhỏ nào đó không thoải mái mà tranh cãi ầm ĩ chia tay.

Cứ như vậy, thuận theo tự nhiên đi, qua một ngày tính một ngày, như Tần Hương Liên nói, vui vẻ thế nào trải qua như thế, có lẽ, tôi thật sự không cần suy nghĩ quá nhiều.

Nghĩ đến đây, tôi vươn tay ôm Miêu Tam, “Vậy nếu người trong nhà anh tất cả đều chán ghét tôi, anh sẽ thế nào?”

Miêu Tam cúi đầu mỉm cười, “Cô gái, em cần phải làm là, lấy lòng tôi cho tốt, về phần người khác có thích em hay không, em căn bản không cần để ý…”

Nghe xong lời Miêu Tam, tôi không nhịn được há mồm cắn một nhát ngay tại cánh tay Miêu Tam.

Miêu Tam hô nhỏ một tiếng, “Đau, em làm gì?”

“Yêu nghiệt phương nào, rốt cuộc là ai? Mi không phải Miêu Tam, Miêu Tam chưa bao giờ nói tiếng người. Đưa trả anh ấy trở về…”

Miêu Tam cũng nở nụ cười, “Trong lúc vô tình lộ ra một mặt bản thân không muốn người biết, khiến em chê cười.”

Tôi dở khóc dở cười ỷ lại ở trong lòng Miêu Tam, đột nhiên thật may mắn có thể có một người ở bên mình như vậy.



**********************



Buổi tối Miêu Tam đưa tôi trở về nhà, trước kia mỗi lần đều trú tại nhà của Lương Sâm, dưới sự quản chế của Miêu Tam mặt dày mày dạn, đương nhiên, vẫn là vẻ mặt ôn hòa vào ở nhà của tôi.

Vì thế, tôi ở trong phòng nhỏ giọng cùng Miêu Tam thương lượng, “Nếu không, anh đi qua lão Tần tạm một đêm đi…”

Miêu Tam nhíu mày, “Em… Thật sự yên tâm giao tôi cho cậu ta?”

Tôi thấp giọng cười nói: “Anh còn sợ cậu ta ăn anh hay sao?”

Miêu Tam lắc đầu như trống bỏi, “Không được… Trừ phi em theo giúp tôi ngủ…” Khi nói chuyện có ý đồ động tay động chân.

Tôi đẩy anh ta một phen, “Anh đừng như vậy, để cho anh rể tôi nhìn không tốt…”

Nói xong, tôi cảm thấy vừa mới nói một câu thật sự là vô nghĩa, lấy hiểu biết của tôi về Miêu Tam, kẻ này hẳn là ước gì để cho Lương Sâm thấy đấy.

Sau một lúc lâu, tôi ngẩng đầu hỏi Miêu Tam, “Anh không tin tưởng tôi có phải hay không?”

Miêu Tam ngồi xuống bên giường, “Không có, hoàn toàn không có.”

Tôi nghiêm túc nói: “Được rồi, tôi nói thật với anh, tôi thích Lương Sâm, hơn nữa nhiều năm như vậy vẫn thích, nhưng mà mấy năm nay, anh ấy vẫn luôn coi tôi là em gái mà chăm nom, cho nên, anh có thể yên tâm, tôi và anh ấy từ bắt đầu đến tương lai đều không có khả năng, hơn nữa hiện tại… Tôi muốn đổi người để thích …”

Miêu Tam tức khắc đôi mắt sáng lên, “Tôi đây xin hỏi hiện tại người trong lòng em là ai?”

Tôi làm bộ tự hỏi, sau đó còn thật sự nói: “Họ Dương tên Quá, tôi rất yêu anh ấy…”

Trong ánh mắt Miêu Tam nhất thời thay sát khí, “Khẩu thị tâm phi…”

Tôi cúi đầu cười cười, không lên tiếng. Bất tình lình, Miêu Tam vòng quanh eo tôi nhấn tôi ngồi xuống trên đùi mình, tôi nhất thời hai má bắt đầu nóng lên, nói ngủ đều ngủ cùng nhau, như thế nào đổi tư thế cái mặt già tôi đây lại đỏ chứ?

Miêu Tam cười nói: “Muốn bảo tôi đi chỗ Tần Tường cũng có thể, có điều xem biểu hiện của em…”

Tôi giả chết.

Miêu Tam bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó nghiêng người đem tôi đặt ở trên giường, cúi đầu nói: “Dư Thắng Nam, kỳ thật em chỉ cần phối hợp tôi làm một việc, tôi cam đoan cái gì cũng có thể theo ý em…”

“Anh bỉ ổi!” Tôi nhịn không được muốn đẩy anh ta ra.

Miêu Tam cười nói: “Tôi chỉ là muốn bảo em thừa nhận với Lương Sâm quan hệ của chúng ta mà thôi, em nghĩ đi đâu thế? Cô nàng này sao tư tưởng không thuần khiết vậy?”

Nói không qua anh ta, tôi trầm mặc.

Miêu Tam còn nói: “Có điều đề nghị của em cũng tốt lắm, nếu làm chuyện em nghĩ kia, tôi sẽ không ép em đi nói chuyện của chúng ta với Lương Sâm, em cân nhắc thử xem?”

“Anh nói đi?” Tôi mất hứng hỏi lại.

Miêu Tam tận tình khuyên bảo nói: “Nhưng mà hai người bên nhau nhất định sẽ làm cái chuyện này, sớm cũng là làm, muộn cũng là làm, sớm muộn gì đều là làm, vậy chọn ngày không bằng gặp ngày nhỉ?”

“Anh cút đi!” Tôi dùng sức đẩy anh ta một phen.

Miêu Tam một tay chống trán nhìn tôi, “Vậy em cho kỳ hạn được phép đi?

Tôi tức giận đến thở hổn hển, sau một hồi bình tĩnh lại, có chút không kiên nhẫn nói: “Đợi tôi tìm được ba tôi rồi nói sau…”

Vốn chỉ là một lời nói lúc khẩn cấp, nhưng làm cho tôi không ngờ là, buổi chiều ngày hôm sau ba tôi được bạn bè của Miêu Tam dẫn về nhà.

Tôi sững sờ nửa giây mới bật khóc, “Ba, ba đi đâu vậy? Con sốt ruột sắp chết rồi.”

Ba tôi thay tôi lau nước mắt, “Tiểu Nam, ba không muốn liên lụy con…”

Không đợi tôi mở miệng, Miêu Tam bèn mở lời trước: “Đúng vậy, chú nghĩ rằng như thế là vì tốt cho cô ấy, nhưng mà, cháu cảm thấy chú vẫn ích kỷ. Chú có nghĩ tới hay không, Dư Thắng Nam trên thế giới này chỉ có chú là người thân duy nhất, chú vì sao không thể tử tế suy nghĩ thay cô ấy một chút? Nếu cô ấy cảm thấy chú liên lụy, vậy cô ấy đã sớm bỏ mặc chú.” Khi Miêu Tam nói những lời này biểu cảm dị thường nghiêm túc lạnh lùng, nhưng mà nghe vào trong lòng tôi lại là ấm áp.

Lúc này, ba tôi cũng nhịn không được rớt nước mắt. Miêu Tam còn nói: “Kỳ thật cháu cảm thấy chú ở lại cùng cô ấy… Tốt hơn bất cứ thứ gì…”

Ba tôi rưng rưng nhìn tôi, “Tiểu Nam, ba không bao giờ đi nữa, đâu cũng không đi, ba muốn giúp con, thay con gánh vác…”

Tôi nhịn không được nhào vào trong lòng ba tôi ra sức gật đầu.

Ba tôi nói: “Ba về sau không bao giờ uống rượu nữa, ba đi tìm việc làm, cam đoan không liên lụy con nữa.”

Tôi vội vã lắc đầu, “Ba, chỉ cần ba theo bên con là tốt rồi, chỉ như thế này là tốt rồi…”

Ba tôi gật gật đầu, cố sức nén nước mắt.



**************************



Lương Sâm, Tần Hương Liên, ba tôi còn có tôi và Miêu Tam, chúng tôi năm người ngồi cùng nhau ăn cơm tối.

Ba tôi dường như thật sự tỉnh táo không ít, chuyện này với tôi mà nói thật là trong họa được phúc. Hơn nữa Tần Hương Liên vì dỗ ba tôi vui vẻ, còn cố ý nói mời ba tôi đến chỗ cậu ta làm việc, ba tôi lại vui vẻ gật đầu ngay. Tôi có chút lo lắng, lấy nhân phẩm Tần Hương Liên cậu ta nhất định sẽ thực vô đạo đức cũng đóng gói ba tôi kéo đi thành hôn.

Lương Sâm toàn bộ quá trình không nói gì, chỉ mỉm cười ngẫu nhiên nhìn về người nói chuyện.

Dưới bầu không khí vui vẻ như thế, Miêu Tam lại đưa ánh mắt ra hiệu cho tôi, tôi đương nhiên biết anh ta muốn làm gì, vì thế, tôi giả đò không thấy.

Không nghĩ tới Miêu Tam duỗi chân còn thật sự đá một cái, tôi như cũ giả ngu.

Miêu Tam thấy tôi một bộ lợn chết không sợ nước sôi, lại có thể chủ động mở miệng, “Dư Thắng Nam có chuyện tuyên bố với mọi người…”

Tôi: “…”

Tôi tức giận đến ở dưới bàn đá Miêu Tam vài phát, anh ta như trước bình tĩnh nhìn tôi.

Tần Hương Liên ngoái đầu nhìn tôi, “Có chuyện cứ việc nói thẳng, đây là làm sao?”

Tôi hắng giọng, “Tôi quyết định trở lại công ty cũ đi làm…”

Miêu Tam theo sau khụ khụ, có chút không vui nhắc nhở tôi.

Tôi gãi gãi đầu, vẻ mặt sầu khổ.

Tần Hương Liên liếc xéo tôi một cái, “Chỉ việc này?”

Tôi nhìn Miêu Tam, “Kỳ thật… Không phải…”

“Vậy cậu nói đi?” Tần Hương Liên có chút không kiên nhẫn .

Hồi lâu, tôi như không đếm xỉa gì với mọi người: “Tôi đang yêu đương, cùng anh ta…” Nói xong trỏ Miêu Tam, trỏ xong tôi liền tức mình trở về phòng.

Phía sau là Tần Hương Liên cười xấu xa, mà tôi lại trước sau không có dũng khí nhìn biểu cảm của Lương Sâm, anh ấy hẳn là sẽ cao hứng vì tôi chứ? Cao hứng rốt cục thoát khỏi tôi.

Không đến hai phút, Miêu Tam theo vào, tôi không vui nhìn anh ta, “Đùa vui lắm sao?”

Miêu Tam nhướng mày, “Còn được…”

Tôi nhìn phía ngoài cửa sổ, “Cuối cùng có thể trở lại đi làm ?”

Miêu Tam hỏi: “Em thật sự mặc kệ ông nội bà nội tôi?”

“Theo bên họ rất vui vẻ, nhưng đó không thuộc cuộc sống của tôi…” Đột nhiên nghĩ đến lời Miêu Hiển Lệnh nói với tôi, tâm tình tôi lập tức trở nên suy sụp.

“Có phải ba tôi nói cái gì với em không?” Miêu Tam đột nhiên hỏi.

Trong lòng tôi “Lộp bộp” một tiếng, sau đó gục đầu xuống không lên tiếng.

Miêu Tam nghiêm túc nói: “Tuy rằng hiện tại tôi còn chưa biết ông ấy là nguyên nhân gì, hoặc là nói gì đó, có điều, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Nhưng Dư Thắng Nam, tôi cũng muốn nghiêm túc nói cho em, ít xem mất thứ phim truyện linh tinh, cái gì cha mẹ can thiệp hôn nhân con cái mấy tình tiết phim thị trường rách nát, tôi là tôi, người nhà tôi là người nhà tôi, bọn họ thích em là tốt nhất, không thích, cũng không can hệ gì tới tôi, cho nên, mấu chốt ở tôi. Tôi thích, ai cướp cũng không được, tôi không thích, lấy súng chỉa vào người tôi cũng không ích gì, em hiểu chưa?”

Miêu Tam trong khoảng thời gian này luôn thường thường nói một ít tiếng người không giống phong cách của anh ta, chỉ là những lời này lại có thể làm cho người ta nở hốc mắt, thân thể lơ mơ…

Tôi gắng sức gật gật đầu, “Có lẽ tôi nên dành thời gian đi thăm ông nội bà nội, dù sao rời đi quá vội vàng…”

“Yên tâm, tôi đã giải thích qua với họ.” Miêu Tam nhíu mày nhìn tôi, “Chỉ là có một chuyện rất quan trọng, tôi phải nhắc nhở em…”

“Chuyện gì?” Tôi nghi hoặc hỏi.

Miêu Tam nhìn chằm chằm tôi nói: “Về đêm qua có người đáp ứng tôi nói chờ ba trở về thì…”

“Tôi đi ra xem bọn họ ăn xong cơm chưa…” Nói xong, tôi vội xông ra khỏi phòng.

——— —————



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: các bạn hữu, ta lại đến đây.

Mọi người trước đó bày tỏ vội vã mắng Miêu Hiển Lệnh, Miêu Hiển Lệnh ngày đầu tiên đối với Nam Nam là thật vừa lòng , nhưng vì sao sáng sớm hôm sau lại đổi ý, kỳ thật là có nguyên nhân, chính là hiện tại ta còn không thể nói, hắc, thừa nước đục thả câu cảm giác thật tốt ~~~

Cuối cùng, mọi người không cần lo lắng Tiểu Nam sẽ ở giữa Miêu Tam và Lương Sâm đứng núi này trông núi nọ, Phôi Tiếu cùng mọi người đều cùng không thích người như vậy, cho nên một chương này mọi người hẳn là có thể nhìn ra được, thái độ Tiểu Nam đối với Miêu Tam là chuyên nhất, chỉ cần Tiểu Miêu không buông tay, Tiểu Nam cũng sẽ không chút buông tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện