Lúc rời khỏi nhà xưởng Tô Lâm vẫn đang mặc tây trang nữ, Tô Hào trước tiên chở anh đến trung tâm thương mại mua một bộ quần áo nam đơn giản.
Đứng ở trước gương nhìn bộ dáng quen thuộc, Tô Lâm rất là thư thái, trước giờ anh vẫn là thiên về đồ nam hơn, nếu không phải vì để mau chóng đánh gục được tên ngốc kia thì anh tội gì miễn cưỡng mình như vậy.
Nói là miễn cưỡng cũng không đúng lắm, tuy rằng Tô Lâm thích làm đàn ông hơn, nhưng cũng không phải là chán ghét bộ dáng phụ nữ, chỉ là anh không quen, cứ cảm thấy không được tự nhiên.
Chờ lúc Tô Lâm và Tô Hào quay về Tô gia đã sắp đến bảy giờ.
Vào nhà, mùi đồ ăn bốn phía, mấy ngày này Tô Lâm vẫn luôn tức giận Trương Thiết Trụ, ăn uống cũng không ngon, nhưng bây giờ trong phòng khách truyền đến hương thơm đồ ăn lại làm cho anh cảm thấy thèm thuồng.
Tô Lâm là ăn cơm dì Trần nấu lớn lên, anh đương nhiên phân biệt được mùi đồ ăn hôm nay không phải là do dì Trần nấu, mẹ anh xuất thân cao quý, ngày thường rất hiếm khi tự mình xuống bếp, suy nghĩ chợt lóe, Tô Lâm đoán rằng bữa cơm này chắc là do chị dâu mới tới làm.
"Anh hai, thơm quá đi, đồ ăn này là do chị dâu nấu ạ?"
Từ nhỏ Tô Lâm đã thông minh nhanh nhạy, Tô Hào đối với việc Tô Lâm có thể ngay lập tức đoán đúng cũng không ngạc nhiên, y chỉ gật đầu, cưng chiều nói: "Nếu thích thì lát nữa ăn nhiều một chút, mấy nay ở bên ngoài chịu khổ cũng đủ rồi, có thời gian thì về thăm nhà, ba mẹ đều nhớ em."
Tô Lâm cũng biết mấy ngày này chính mình có phần bỏ bê người nhà, trong lòng có chút áy náy.
"Anh về rồi à, đồ ăn đã nấu xong rồi, bây giờ em sẽ bưng canh lên."
Là một trận tiếng nói trong trẻo dễ nghe, tuy rằng có hơi trung tính nhưng Tô Lâm vẫn nghe ra đây không phải là giọng nữ mềm mại, ngược lại càng giống là giọng nói của thiếu niên hơn.
Trong lòng hoảng hốt, Tô Lâm không thể tin được mà quay mặt nhìn anh trai vẻ mặt bình tĩnh bên cạnh, chẳng lẽ người anh hai cưới là nam sao? Nhưng mà không thể nào, đừng nói anh trai có phải đồng tính hay không, ba mẹ chắc chắn sẽ không dễ dàng cho phép anh ấy kết hôn với đàn ông, nói gì đến chuyện dẫn "chị dâu" công khai về Tô gia.
Thắc mắc của Tô Lâm còn chưa được giải đáp, một thân ảnh nhỏ gầy từ trong bếp đi ra.
Người tới mặt mày vô cùng thanh tú, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, trên gương mặt trái xoan chỉ to bằng bàn tay khảm một đôi mắt tròn vo sáng ngời đen như mực, vừa đáng yêu lại đơn thuần, chỉ có một điểm không được hoàn mỹ chính là làn da hơi vàng vọt, thoạt nhìn có chút suy dinh dưỡng.
Vẻ mặt Tô Lâm bình tĩnh mà nhìn người ở cửa phòng bếp, nhưng trong lòng đã sớm mưa to gió lớn, thiếu niên tóc ngắn mặc một thân đồ nam này "chị dâu" của mình sao?
Lâm Thanh vừa ra khỏi cửa phòng bếp liền thấy bên cạnh ông chủ có một nam nhân tuấn tú xinh đẹp, cậu đã nghe ông chủ nói qua rằng hôm nay sẽ mang em trai về nhà ăn cơm, Lâm Thanh nghĩ nam nhân này chắc là Tô Lâm mà ông chủ thường hay nhắc đến.
"Chào, chào anh, tôi, tôi là Lâm Thanh."
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh gặp Tô Lâm, trong lòng không khỏi lo lắng, xưa nay cậu không giỏi nói chuyện, lại dễ ngại ngùng, cũng không am hiểu giao lưu cùng với người khác, lúc nói chuyện có hơi kích động, canh gà nóng rực trong tô liền văng ra ngoài, có một ít bắn tung tóe trên tay cậu.
Lâm Thanh giật mình một cái, đau đến kêu ra tiếng, suýt nữa đã làm rơi tô canh gà.
Thấy thế Tô Lâm vừa định lên trước nhìn xem thế nào đã bị Tô Hào giành trước, y vội vàng đi tới bưng lấy tô canh trong tay Lâm Thanh đặt lên trên tủ gỗ, cầm tay đối phương qua cẩn thận xem xét, phát hiện mu bàn tay thế nhưng đã nổi lên bọt nước, lông mày y nhíu càng chặt hơn.
Trong lòng Lâm Thanh áy náy, cậu lại chọc cho ông chủ không vui rồi, cậu run run lắp bắp nói: "Xin, xin lỗi, em không cố ý. Vết bỏng này không nghiêm trọng lắm, em thoa chút kem đánh răng lên là tốt lên thôi."
Tô Lâm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh hai và "chị dâu", bầu không khí giữa hai người rất kì lạ, không giống như là vợ chồng, ngược lại giống sếp và nhân viên hơn.
Tô Hào lạnh mặt không để ý tới Lâm Thanh đang giãy giụa, cầm lấy mu bàn tay bị thương của đối phương, trực tiếp ôm eo cậu dẫn ra phòng khách. Tô Lâm biết, hòm thuốc trong nhà đặt trong phòng khách.
Tô Lâm như có điều suy nghĩ mà nhìn anh hai, cho dù trên mặt y không biểu hiện ra vẻ mặt quan tâm nhưng Tô Lâm biết anh trai anh là đang lo lắng cho "chị dâu", từ trước đến nay, Tô Hào luôn mặt lạnh bất cần, cho dù là đứng trước việc bị bạn bè hãm lại làm cho công ty gặp nguy thì y vẫn chưa từng nhíu mày một cái.
Không biết vì sao, Tô Lâm đột nhiên lại nhớ đến hai tuần trước anh bị phỏng, con gấu ngốc kia sốt ruột xối nước thoa kem đánh răng cho mình, vẻ mặt kia vô cùng giống với anh hai bây giờ.
Giật mình, trong lòng Tô Lâm đột nhiên thông suốt, nhớ nhung luôn đè ép dưới đáy lòng trong khoảnh khắc đã trào dâng.
Đứng ở trước gương nhìn bộ dáng quen thuộc, Tô Lâm rất là thư thái, trước giờ anh vẫn là thiên về đồ nam hơn, nếu không phải vì để mau chóng đánh gục được tên ngốc kia thì anh tội gì miễn cưỡng mình như vậy.
Nói là miễn cưỡng cũng không đúng lắm, tuy rằng Tô Lâm thích làm đàn ông hơn, nhưng cũng không phải là chán ghét bộ dáng phụ nữ, chỉ là anh không quen, cứ cảm thấy không được tự nhiên.
Chờ lúc Tô Lâm và Tô Hào quay về Tô gia đã sắp đến bảy giờ.
Vào nhà, mùi đồ ăn bốn phía, mấy ngày này Tô Lâm vẫn luôn tức giận Trương Thiết Trụ, ăn uống cũng không ngon, nhưng bây giờ trong phòng khách truyền đến hương thơm đồ ăn lại làm cho anh cảm thấy thèm thuồng.
Tô Lâm là ăn cơm dì Trần nấu lớn lên, anh đương nhiên phân biệt được mùi đồ ăn hôm nay không phải là do dì Trần nấu, mẹ anh xuất thân cao quý, ngày thường rất hiếm khi tự mình xuống bếp, suy nghĩ chợt lóe, Tô Lâm đoán rằng bữa cơm này chắc là do chị dâu mới tới làm.
"Anh hai, thơm quá đi, đồ ăn này là do chị dâu nấu ạ?"
Từ nhỏ Tô Lâm đã thông minh nhanh nhạy, Tô Hào đối với việc Tô Lâm có thể ngay lập tức đoán đúng cũng không ngạc nhiên, y chỉ gật đầu, cưng chiều nói: "Nếu thích thì lát nữa ăn nhiều một chút, mấy nay ở bên ngoài chịu khổ cũng đủ rồi, có thời gian thì về thăm nhà, ba mẹ đều nhớ em."
Tô Lâm cũng biết mấy ngày này chính mình có phần bỏ bê người nhà, trong lòng có chút áy náy.
"Anh về rồi à, đồ ăn đã nấu xong rồi, bây giờ em sẽ bưng canh lên."
Là một trận tiếng nói trong trẻo dễ nghe, tuy rằng có hơi trung tính nhưng Tô Lâm vẫn nghe ra đây không phải là giọng nữ mềm mại, ngược lại càng giống là giọng nói của thiếu niên hơn.
Trong lòng hoảng hốt, Tô Lâm không thể tin được mà quay mặt nhìn anh trai vẻ mặt bình tĩnh bên cạnh, chẳng lẽ người anh hai cưới là nam sao? Nhưng mà không thể nào, đừng nói anh trai có phải đồng tính hay không, ba mẹ chắc chắn sẽ không dễ dàng cho phép anh ấy kết hôn với đàn ông, nói gì đến chuyện dẫn "chị dâu" công khai về Tô gia.
Thắc mắc của Tô Lâm còn chưa được giải đáp, một thân ảnh nhỏ gầy từ trong bếp đi ra.
Người tới mặt mày vô cùng thanh tú, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, trên gương mặt trái xoan chỉ to bằng bàn tay khảm một đôi mắt tròn vo sáng ngời đen như mực, vừa đáng yêu lại đơn thuần, chỉ có một điểm không được hoàn mỹ chính là làn da hơi vàng vọt, thoạt nhìn có chút suy dinh dưỡng.
Vẻ mặt Tô Lâm bình tĩnh mà nhìn người ở cửa phòng bếp, nhưng trong lòng đã sớm mưa to gió lớn, thiếu niên tóc ngắn mặc một thân đồ nam này "chị dâu" của mình sao?
Lâm Thanh vừa ra khỏi cửa phòng bếp liền thấy bên cạnh ông chủ có một nam nhân tuấn tú xinh đẹp, cậu đã nghe ông chủ nói qua rằng hôm nay sẽ mang em trai về nhà ăn cơm, Lâm Thanh nghĩ nam nhân này chắc là Tô Lâm mà ông chủ thường hay nhắc đến.
"Chào, chào anh, tôi, tôi là Lâm Thanh."
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh gặp Tô Lâm, trong lòng không khỏi lo lắng, xưa nay cậu không giỏi nói chuyện, lại dễ ngại ngùng, cũng không am hiểu giao lưu cùng với người khác, lúc nói chuyện có hơi kích động, canh gà nóng rực trong tô liền văng ra ngoài, có một ít bắn tung tóe trên tay cậu.
Lâm Thanh giật mình một cái, đau đến kêu ra tiếng, suýt nữa đã làm rơi tô canh gà.
Thấy thế Tô Lâm vừa định lên trước nhìn xem thế nào đã bị Tô Hào giành trước, y vội vàng đi tới bưng lấy tô canh trong tay Lâm Thanh đặt lên trên tủ gỗ, cầm tay đối phương qua cẩn thận xem xét, phát hiện mu bàn tay thế nhưng đã nổi lên bọt nước, lông mày y nhíu càng chặt hơn.
Trong lòng Lâm Thanh áy náy, cậu lại chọc cho ông chủ không vui rồi, cậu run run lắp bắp nói: "Xin, xin lỗi, em không cố ý. Vết bỏng này không nghiêm trọng lắm, em thoa chút kem đánh răng lên là tốt lên thôi."
Tô Lâm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh hai và "chị dâu", bầu không khí giữa hai người rất kì lạ, không giống như là vợ chồng, ngược lại giống sếp và nhân viên hơn.
Tô Hào lạnh mặt không để ý tới Lâm Thanh đang giãy giụa, cầm lấy mu bàn tay bị thương của đối phương, trực tiếp ôm eo cậu dẫn ra phòng khách. Tô Lâm biết, hòm thuốc trong nhà đặt trong phòng khách.
Tô Lâm như có điều suy nghĩ mà nhìn anh hai, cho dù trên mặt y không biểu hiện ra vẻ mặt quan tâm nhưng Tô Lâm biết anh trai anh là đang lo lắng cho "chị dâu", từ trước đến nay, Tô Hào luôn mặt lạnh bất cần, cho dù là đứng trước việc bị bạn bè hãm lại làm cho công ty gặp nguy thì y vẫn chưa từng nhíu mày một cái.
Không biết vì sao, Tô Lâm đột nhiên lại nhớ đến hai tuần trước anh bị phỏng, con gấu ngốc kia sốt ruột xối nước thoa kem đánh răng cho mình, vẻ mặt kia vô cùng giống với anh hai bây giờ.
Giật mình, trong lòng Tô Lâm đột nhiên thông suốt, nhớ nhung luôn đè ép dưới đáy lòng trong khoảnh khắc đã trào dâng.
Danh sách chương