Mấy món Lâm Thanh nấu đều là đồ ăn gia đình, mùi vị rất ngon, nhưng lúc này Tô Lâm lại hết muốn ăn, trong đầu anh, trong lòng anh đều tràn đầy Trương Thiết Trụ, anh hận bây giờ mình không thể mọc ra một đôi cánh bay đến bên người con gấu ngốc kia, ôm hắn gặm một trận sảng khoái.

Sao lại nôn nóng muốn về nhà như vậy? Tô Lâm nghĩ, anh đã rõ ràng.

Tô Lâm ăn cơm có hơi thất thần, ngoại trừ Lâm Thanh đang nghiêm túc ăn cơm, những người khác đều đã nhận ra, bọn họ vừa vui mừng lại vừa lo lắng, vui mừng chính là con trai cuối cùng cũng tìm được người để yêu thương, lo lắng là sợ con trai sẽ bị tổn thương, dù sao thân thể anh đặc thù, không phải ai cũng có thể thản nhiên tiếp nhận.

Người của Tô gia không phải là người lương thiện gì cho cam, nếu ngày nào đó Trương Thiết Trụ bắt nạt Tô Lâm, không muốn chịu trách nhiệm, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua.

Ăn xong cơm tối, Tô Lâm liền lấy cớ muốn về nhà, nhưng ba mẹ Tô đã lâu không gặp con trai, trong lòng rất nhớ anh, đâu chịu dễ dàng cho anh trở về, hai người khuyên can mãi mới thuyết phục được Tô Lâm.

Tô Lâm nghĩ, đêm nay quay về và ngày mai quay về cũng không khác nhau lắm, hơn nữa trước đó anh vẫn còn chút hờn dỗi với Trương Thiết Trụ, quan hệ của hai người trên thực tế cũng không hòa hợp, vừa dịp tách ra này cũng nên nghĩ đối sách để ngày mai gặp lại.

Chỉ là Tô Lâm trăm triệu không nghĩ tới, ngày hôm sau chính mình trở về sẽ nhìn thấy tình cảnh như thế này.

Sô pha sạch sẽ, thảm lông chỉnh tề, phòng tắm ngăn nắp cùng với mấy túi hành lý đã biến mất.

Hơi thở của nam nhân thế nhưng trong một đêm đã biến mất hầu như không còn.

Tên kia chạy?!

Tim anh hoảng loạn đập không ngừng.

Trong nháy mắt Tô Lâm có chút không biết làm sao, trên mặt hiện vẻ lo lắng kinh hoàng cùng mất mát, nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ.

Tô Lâm lạnh mặt, trực tiếp gọi điện cho trợ lý Trương.

"Hôm nay Trương Thiết Trụ có đi làm sớm không?"

"Tan làm rồi? Anh ấy đâu?"

"Nếu gặp được thì trực tiếp chặn lại cho tôi. Đừng để cho anh ấy chạy."

Tô Lâm cúp điện thoại, sức lực toàn thân trong nháy mắt như bị rút hết, ngã vào trên giường lớn.

Sáng sớm Tô Lâm gấp gáp trở về Tô gia, đêm qua lại cứ luôn nghĩ đến chuyện Trương Thiết Trụ nên vẫn không ngủ được, bây giờ tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, nằm trên giường một lát đã ngủ.

Lần nữa tỉnh lại, Tô Lâm là bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh.

Tô Lâm có chứng tuột huyết áp, mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc choáng váng, hơn nữa trong lòng không thoải mái, ngữ khí càng thêm không kiên nhẫn.

"Có chuyện gì?"

"Cậu nói lúc chiều Trương Thiết Trụ đã qua xưởng rượu rồi sao?"

"Anh ấy đâu?"

"Tôi lập tức qua đó."

Cởi quần áo trên người ra, Tô Lâm vội vàng thay một cái áo sơ mi trắng ngắn tay và quần tây đen liền lái xe đi tới xưởng rượu.

Trong lòng Tô Lâm có chuyện, đạp ga càng dùng sức, không màng đến đèn giao thông.

May mà đường đi đến xưởng là vùng ngoại thành, cũng không có nhiều xe nên mới không gây ra tai nạn xe cộ.

Lúc Tô Lâm đến xưởng, đi thẳng đến nhà ăn của công nhân. Theo như trợ lý Trương báo cáo, tên gấu ngốc đó buổi chiều ra ngoài giao hàng, bây giờ chắc là đang ăn cơm.

Lúc Tô Lâm vào chỗ dùng cơm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy nam nhân trong một góc hẻo lánh, đôi mắt không khỏi trừng lớn, sau đó lại co chặt.

Một công nhân mắt tinh nhìn thấy xưởng trưởng đến, lập tức dừng động tác, nhanh chóng đứng lên lớn tiếng hô: "Chào xưởng trưởng!"

Mấy công nhân khác bị một tiếng rống như vậy làm giật mình, mới thấy Tô Lâm đang đứng cách đó 10m, tất cả đều lưu loát xoay người chào hỏi.

Tô Lâm không để ý đến những người khác, chỉ tùy tiện gật đầu, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi bóng dáng cao lớn của Trương Thiết Trụ, phát hiện lúc nam nhân nghe được mình đến, phần lưng có hơi cứng đờ.

Khóe môi tà khí cong lên, ánh mắt Tô Lâm giống như là đang nhìn con mồi, sắc bén cùng nhất định phải có được.

"Mọi người tiếp tục ăn cơm đi. Trương Thiết Trụ..." Tô Lâm vừa lòng mà nhìn cơ thể càng thêm cứng còng của nam nhân, chậm rì rì ra lệnh: "Tới văn phòng của tôi một lát."

Nói xong, Tô Lâm đạp giày cao gót ưu nhã mà rời khỏi nhà ăn.

Từ lúc Tô Lâm đến đây, Trương Thiết Trụ vẫn luôn cúi đầu, cho nên Tô Lâm không thấy được bi thương trên mặt nam nhân.

Thở sâu, thu hồi vẻ mặt ảm đạm, Trương Thiết Trụ dưới ánh nhìn chăm chú của các công nhân khác đi đến bồn nước rửa sạch hộp cơm, lau khô hai tay xong mới đi đến văn phòng Tô Lâm.

Rời khỏi ánh nhìn của mọi người, lông mày của Trương Thiết Trụ lại nhíu chặt, càng gần văn phòng thì hắn càng thêm thấp thỏm bất an.

Tuy rằng tính tình của Trương Thiết Trụ rất tốt, nhưng lại vừa cố chấp lại quật cường.

Ngày hôm qua từ trong miệng đầu trọc biết được Tô Lâm đã có một đối tượng thích hợp, tim Trương Thiết Trụ lập tức co chặt, ẩn ẩn đau đớn, cho dù là lúc trước bị Trần Dĩnh từ chối cũng chưa từng xuất hiện loại cảm giác này.

Tình sử của Trương Thiết Trụ trống rỗng, hắn không biết rằng cảm giác này gọi là chua xót và đau lòng.

Dưới tình trạng không biết tại sao lại đau khổ như vậy, ngay sau đó Trương Thiết Trụ đã nghĩ đến việc dọn ra khỏi ký túc xá. Trương Thiết Trụ không biết người thành phố có coi trong danh dự của phụ nữ không, nhưng trực giác nói cho hắn, về tình về lý hắn đều không thể tiếp tục ở lại, hắn không muốn làm cho bạn trai của Tô Lâm hiểu lầm rồi chia tay.

Trong lòng có tính toán như vậy, Trương Thiết Trụ liền lập tức hỏi thăm quản lý rồi quay về ký túc xá.

Hành lý của Trương Thiết Trụ không nhiều lắm, lần trước sau khi dọn vào, hắn cũng chưa kịp cẩn thận sửa sang lại, thuận tiện cho lần thu dọn này.

Trong tay xách theo túi đồ đứng trên đường cái, Trương Thiết Trụ mờ mịt, muốn trong thời gian ngắn tìm được phòng nhỏ để ở rất khó khăn, nhưng cũng không thể ăn ngủ đầu đường được, Trương Thiết Trụ vẫn quyết định quay lại cái phòng dưới tầng hầm ngầm kia nhìn xem, có lẽ may mắn còn có thể thuê lại.

Trương Thiết Trụ xách hành lý đi bộ tới trạm xe buýt.

"Đầu gỗ?"

Phía sau vang lên giọng nữ, Trương Thiết Trụ cảm thấy có chút quen thuộc liền xoay người lại, liền thấy một người phụ nữ đứng cách đó không xa, thế mà lại là Trần Dĩnh!

"Đầu gỗ, anh vẫn còn nhớ tôi sao, đã hai tháng rồi anh vẫn chưa đến thăm tôi và con."

Trần Dĩnh một tay xách đồ ăn một tay đỡ eo, kích động đi lên phía trước, gương mặt tươi cười vui sướng.

Trong lòng cả kinh, lúc này Trương Thiết Trụ mới nhớ tới nhà của Trần Dĩnh ở gần trạm xe buýt, Trương Thiết Trụ âm thầm mắng chính mình vài câu, sao mình lại quên chuyện này chứ.

Sau khi Trần Dĩnh bị nam nhân kia vứt bỏ, bạn bè bên người đều xem thường cô rồi bỏ đi, Trương Thiết Trụ thấy cô mang thai, sinh hoạt khó khăn, trong lòng mềm nhũn liền đáp ứng sẽ thường xuyên tới thăm cô, chiếu cố cô.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Trương Thiết Trụ đã quên mất chuyện này, cẩn thận nghĩ lại, chắc là sau khi Tô Lâm xuất hiện.

- --

Nghĩ đến Tô Lâm, trên mặt Trương Thiết Trụ lại cứng đờ.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Tô Lâm nhón chân, ở bên tai con gấu ngốc ái muội hà hơi.

Giật mình một cái, lúc này Trương Thiết Trụ mới bừng tỉnh từ trong hồi ức, quay đầu liền thấy Tô Lâm vẫn đang dính vào bên tai của mình, theo bản năng bước sang bên cạnh vài bước, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

Hành động của nam nhân giống như là đang trốn ôn dịch, Tô Lâm lập tức tức giận, nhìn Trương Thiết Trụ cười quỷ dị hai tiếng, sau đó xoay người quay lại chỗ ngồi của mình.

"Nói lý do đi."

Tô Lâm gác chân, thưởng thức cây bút máy trong tay, thoải mái hỏi.

Trương Thiết Trụ là một tên não ngắn, đối với câu hỏi bất thình lình như vậy của Tô Lâm, hắn không hiểu lắm nghi ngờ hỏi lại: "Nói cái gì?"

"Cách - -" Bút máy gãy thành hai nửa.

Trương Thiết Trụ có trực giác là Tô Lâm đang rất nguy hiểm, nhưng hắn lại không biết vì sao đối phương lại tức giận. Trương Thiết Trụ nghĩ, nếu Tô Lâm đã có bạn trai, chắc rằng anh sẽ muốn hắn dọn khỏi ký túc xá nên hôm qua hắn mới chủ động rời đi, Tô Lâm nên vui vẻ không tức giận mới đúng.

Không thể không nói Tô Lâm gọi nam nhân là con gấu ngốc rất chính xác, phản ứng ngu ngốc như vậy, chỉ một từ ngốc cũng không thể miêu tả hết.

Trong lòng Tô Lâm vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy phản ứng ngơ ngác kia của nam nhân, anh biết đối phương là thật sự không hiểu câu hỏi của mình.

Cây bút máy gãy thành hai nửa bị quăng vào thùng rác không chút lưu tình, Tô Lâm nhắm mắt lại, hít sâu hai cái, áp chế một bụng tức giận xuống, mới bình tĩnh mở miệng: "Tại sao lại dọn ra ngoài? Quậy như vậy cũng nên biết đủ rồi chứ?"

Bây giờ Trương Thiết Trụ mới hiểu được một nửa, thì ra Tô Lâm đang hỏi vì sao hắn rời đi, nhưng đối với nửa câu sau của Tô Lâm,Trương Thiết Trụ vẫn không hiểu được.

Trương Thiết Trụ cẩn thận mà nhìn sắc mặt Tô Lâm, châm chước xem nên đáp như thế nào.

Trương Thiết Trụ đang chần chờ, Tô Lâm xem như là hắn đang vụng về tổ chức lại ngôn ngữ, không quấy rầy hắn.

"Cô...cô có bạn trai rồi, tôi...tôi nếu còn ở lại, không...không thích hợp."

Trương Thiết Trụ giả vờ bình tĩnh nói, nhưng chỉ cần nghĩ đến bạn trai của Tô Lâm, lòng hắn lại không thể nào bình tĩnh nổi.

"Có bạn trai?" Tô Lâm híp mắt phượng, một đạo ánh sáng lướt qua.

Con gấu ngốc là đang ghen?

Tưởng tượng như vậy, trái tim Tô Lâm có chút nhảy nhót, tâm trạng tối tăm tản đi không ít.

"Ừm, tôi, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến danh dự của cô." Trương Thiết Trụ tiếp tục mở miệng giải thích.

Tô Lâm đỡ góc bàn đứng lên, dọc theo cạnh bàn đi đến phía sau Trương Thiết Trụ, thổi một hơi lại một hơi bên gáy nam nhân.

"Ai nói với anh là tôi có bạn trai rồi, hửm?"

Giọng nói của Tô Lâm không tục tằng như nam nhân, cũng không sắc nhọn giống nữ nhân, là loại âm thanh trong trẻo; nếu cố tình đè thấp giọng, tốc độ nói chậm lại, cùng với sự ái muội cố tình của Tô Lâm, sẽ trở nên vô cùng quyến rũ.

Khi nghe đến từ "hửm" cuối cùng, gương mặt Trương Thiết Trụ không tự giác đỏ lên, hắn muốn né tránh, lại bị Tô Lâm nhanh tay lẹ mắt mà ôm từ phía sau lưng.

Thân thể Trương Thiết Trụ cứng ngắc, hắn muốn tránh thoát ôm ấp của Tô Lâm, nhưng mới vừa phủ tay lên bàn tay trắng nõn mềm mại của anh, tim hắn giống như là bị điện giật, nhanh chóng rút tay lại.

Tô Lâm dựa vào tấm lưng hữu lực rắn chắc của nam nhân, anh nhắm mắt lại hưởng thụ ấm áp khó có được.

"Tôi không có bạn trai, đó là anh trai của tôi, là anh ruột." Tô Lâm không muốn tra tấn làm khó dễ nam nhân nên nói thẳng ra.

"Anh trai cô?"

Trương Thiết Trụ cả kinh, vội vàng xoay người, trong mắt tràn đầy vui sướng, Tô Lâm thấy được rõ ràng.

"Ừm, là anh của tôi, Tô Hào. Tôi không có ham mê loạn luân, huống chi anh tôi đã kết hôn rồi."

Tô Lâm liếc xéo hắn một cái, đáy mắt mang theo ý cười mà giải thích.

Người đàn ông có tiền kia thế nhưng lại là anh trai của Tô Lâm!

Trương Thiết Trụ xấu hổ sờ sờ cái đầu đinh của mình, hiểu lầm này đúng là có hơi lớn.

Tuy là như vậy, Trương Thiết Trụ lại cảm thấy thả lỏng và vui sướng chưa từng có, hắn không thể giải thích rõ nguyên nhân, nhưng chính là rất sảng khoái, giống như là trong ngày hè nóng bức được xối một thùng nước lạnh, hoặc là uống mấy chén bia lạnh.

Tô Lâm nhìn nam nhân đang ngây ngốc, tươi cười nhón chân hôn lên môi hắn.

Trương Thiết Trụ vẫn còn đang trong cơn vui sướng liền không muốn đẩy Tô Lâm đang ở trước ngực ra, khó được chủ động mà ôm lại vòng eo của đối phương.

- --

Editor: Đã nghiện mà còn ngại, tức á =)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện