Con trai mình không biết xấu hổ đến mức này, cũng là nằm ngoài dự kiến của Lê Thiếu Văn, ông thấy câu chuyện được đăng kín cả trang báo, cảm thấy 囧囧, toàn viết cái gì thế này, rõ ràng là con lừa người ta về! Thế nhưng bất luận lúc bắt đầu và quá trình như thế nào, cứ có kết quả tốt là được rồi, kể ra đây cũng là một tâm sự của ông, trước đây không tổ chức hôn lễ lại còn thêm cả kỳ hạn ba năm cho nên luôn cảm thấy không chân thực, giờ thì tốt rồi.

Lúc này Lê Thiếu Văn mới có cảm giác con trai mình thực sự sắp cưới vợ.

Dưới bầu không khí hài hòa êm dịu này, cuối cùng hôn lễ cũng được chuẩn bị chu đáo vẹn toàn. Lê Cẩn còn mời Kiều Lạc làm chứng trong đám cưới, Kiều Lạc cảm thấy đau khổ cực kỳ, vừa muốn anh làm trâu lại vừa muốn anh làm ngựa, dù có cho tiền thưởng gấp mười lần cũng cực khổ quá! Thật sự không phải là cuộc sống của con người mà!

Càng quá đáng hơn là, Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư kết hôn xong còn định đi hưởng tuần trăng mật trong một thời gian dài, Kiều Lạc đã có thể đoán trước được tương lai mình sẽ thê thảm đến mức nào.



“Ngày mai là kết hôn rồi, hồi hộp không?” Một đêm trước ngày kết hôn, Lê Cẩn nằm trên giường vươn tay trái kéo bàn tay trái của Tiêu Dĩ Thư, để nhẫn của hai người được kề sát nhau. “Đôi nhẫn này được làm từ cùng một viên đá quý, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, đúng không?”

“Vâng.” Trả lời Lê Cẩn đó là Tiêu Dĩ Thư cũng nắm chặt tay lại…

__Hết__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện