Chớp mắt một cái đã đến ngày tổ chức hôn lễ. Vì có rất nhiều người tham gia vào việc chuẩn bị hôn lễ, cho nên Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư không có gì phải làm, chỉ cần tự chuẩn bị cho bản thân để lên sân khấu làm nghi thức là được.
Hôn lễ được tổ chức rất long trọng rất hoàng tráng, nghi thức sẽ được bắt đầu vào 11 giờ trưa, được tiến hành ở trên bãi cỏ rộng mênh mông trong đại trạch Lê gia, sau đó là mời cơm mời rượu. Có gần một nghìn người được mời đến tham dự hôn lễ, vô cùng náo nhiệt.
Đến mười rưỡi sáng, khách khứa trên cơ bản đều đã đến đông đủ, Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư cũng đang ở trong hai căn phòng khác nhau để chuẩn bị kỹ càng, chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái của hai người đều được tháo ra, vì đến khi làm nghi thức hôn lễ sẽ có phần trao nhẫn.
Hôm nay Tiêu Dĩ Thư mặc âu phục màu trắng bạc, Lê Cẩn thì mặc màu đen bạc, tóc của hai người đều được chải chuốt tỉ mỉ, trên người không có một chỗ nào là không tinh tế.
“Anh Dĩ Thư, có phải anh hồi hộp lắm không?” Người đang đứng bên cạnh để giúp sửa sang lại cho Tiêu Dĩ Thư chính là em họ của cậu, Ngô Kiệt, hôm nay được mời làm phù rể. Người thân bên phía Tiêu Dĩ Thư, có vẻ như ngoại trừ cả nhà Tiêu Hải, đa phần đều có mặt.
Vì là hai người đàn ông kết hôn nên đương nhiên không có phù dâu, hai bên đều mời sáu phù rể, tổng cộng là có mười hai phù rể, trong số đó có đầy đủ bạn bè đồng nghiệp người thân, nhân số đông đảo, các phù rể của Tiêu Dĩ Thư đều mặc âu phục màu trắng, còn bên phía Lê Cẩn thì cùng mặc màu đen.
“Em nhìn ra được anh rất hồi hộp hả?” Tiêu Dĩ Thư soi gương nhìn trái nhìn phải. Cái chuyện hai người đàn ông kết hôn này quả nhiên rất kỳ quặc mà, cũng không biết hôm nay khách khứa đến tham dự hôn lễ sẽ nghĩ gì về hai người nữa.
Ngô Kiệt hắc tuyến nói: “Ai cũng nhìn ra hết, anh không thấy tay anh đang run à?”
Tiêu Dĩ Thư: “…” Có rõ ràng như vậy sao? Sau khi Ngô Kiệt và mấy phù rể khác nhìn khắp một lượt thấy Tiêu Dĩ Thư không có chỗ nào bất ổn, mới nói: “Nghi thức sắp bắt đầu rồi, bọn em đi đây, anh ngồi đây chờ cũng đừng run rẩy nữa đấy. Bọn em đi trước nhá?” Thật ra mấy người họ cũng hồi hộp gần chết luôn, nhưng để Tiêu Dĩ Thư thấy yên tâm, chỉ có thể làm ra vẻ bình tĩnh.
“Ừm.” Tiêu Dĩ Thư vẫy tay với mấy người họ, trong nghi thức các phù rể phải lên sân khấu trước.
Đúng 11 giờ, hôn lễ bắt đầu. Đầu tiên, Kiều Lạc là người làm chứng phải lên sân khấu, sau khi nói mấy câu từ công thức thì đến lượt người làm chủ hôn. Người chủ hôn là ông ngoại của Tiêu Dĩ Thư, bởi vì ông có bối phận lớn nhất. Ông lão đã phải chuẩn bị từ rất nhiều ngày trước những lời sẽ nói khi làm chủ hôn, ông cũng không biết tại sao cháu ngoại mình lại kết hôn với một người đàn ông, nhưng thấy đối phương không phải người tầm thường, ông cũng không biết phải nói gì nữa.
Sau đó chính là hai đoàn phù rể lên sân khấu, vốn dĩ phải là bên phía chú rể lên trước, nhưng cả hai bên đều là đàn ông, bên nào lên trước cũng đều không ổn thỏa.
Hai nhóm phù rể trắng đen cùng vào một lúc thật sự là làm mù mắt mọi người luôn, ngay cả chính mười mấy phù rể cũng cảm thấy là lạ thế nào ấy. Vốn dĩ nếu làm phù rể thì phải đưa phù dâu đi vào, giờ thì vui thật, người đứng bên cạnh là đàn ông, thật sự là kỳ quái khó nói thành lời.
Kiều Lạc đứng ở phía trước âm thầm thở phào một hơi, may mà mình chỉ được mời làm chứng thôi.
Tiếp đó giới đồng và hoa đồng xuất hiện làm cho tất cả mọi người có mặt đều thấy moe đến mức tan chảy cả tim, trời ơi, tìm ở đâu ra hai bé trai đáng yêu quá vậy, trông thật là xinh đẹp, một bé thì ngoan ngoãn ôm một chiếc gối cưới nhỏ, một bé thì vừa đi vừa tung hoa.
Cuối cùng chính là thời khắc xúc động lòng người nhất, đôi tân nhân vào sân.
Khi khúc nhạc quen thuộc trong hôn lễ vang lên, Lê Cẩn mặc âu phục đen cùng Lê Thiếu Văn xuất hiện ở bên trái lối đi dài, Tiêu Dĩ Thư mặc âu phục trắng cùng cậu mình xuất hiện ở bên phải, vốn dĩ vị trí này là của Tiêu Hải, nhưng đã bị chính ông ta đánh mất.
Hai người đối mặt nhau ở cửa lối đi, đều bất giác bật cười, sau đó bước trên lối đi được trải thảm đỏ thẫm trong tiếng nhạc chúc phúc.
Khách khứa hai bên đều nín thở nhìn đôi tân nhân này, vốn đang cảm thấy hai người đàn ông nhất định sẽ rất quái lạ, nhưng bây giờ trông cũng tốt đấy chứ, không phải là rất xứng đôi sao.
Cuối cùng cũng tới cuối lối đi, hai người đứng nhìn nhau. Rồi trong những tiếng kinh thán của tất cả mọi người, Lê Cẩn ôm chặt eo Tiêu Dĩ Thư hạ xuống một nụ hôn thật dài. Cũng nhờ nụ hôn này mà sự hồi hộp căng thẳng của Tiêu Dĩ Thư bỗng biến mất, hiện tại cảm thụ duy nhất của cậu chính là thẹn thùng, mặt hơi đỏ lên, trong mắt Lê Cẩn, chỉ càm thấy cậu đáng yêu cực kỳ.
“Khụ khụ!” Kiều Lạc hắng giọng mấy tiếng, khách khứa bên dưới đều cười khẽ, Lê tổng của bọn họ không thể chờ đợi được rồi kìa.
Trải qua những lời chúc của người làm chứng, người chủ hôn, cha mẹ trưởng bối là đến khoảng khắc quan trọng nhất, đôi tân nhân cùng nói lời nguyện cầu và trao nhẫn.
Lê Cẩn nắm chặt bàn tay trái của Tiêu Dĩ Thư, vừa trịnh trọng vừa thâm tình nói: “Anh lấy danh nghĩa của Chúa, trịnh trọng xin thề: chấp nhận em trở thành người bạn đời của anh, kể từ hôm nay, bất luận hạnh phúc hay tai họa, giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay khỏe mạnh, đều yêu em, trân trọng em, cho đến lúc chết.”
Tiêu Dĩ Thư cũng cầm tay trái của Lê Cẩn: “Em lấy danh nghĩa của Chúa, trịnh trọng xin thề: chấp nhận anh trở thành người bạn đời của em, kể từ hôm nay, bất luận hạnh phúc hay tai họa, giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay khỏe mạnh, đều yêu anh, trân trọng anh, cho đến lúc chết.”
Lúc hai người nói lời thề, bên dưới có không ít người rưng rưng nước mắt, hai người đàn ông có thể cử hành một hôn lễ long trọng như vậy là điều khó khăn biết chừng nào chứ.
Kế tiếp là trao nhẫn cưới. Khi hai người cầm đôi nhẫn được làm từ cùng một viên đá quý đeo cho đối phương, cảm giác hạnh phúc tràn ngập nội tâm cả hai, sau này nhất định họ sẽ luôn ở bên nhau.
Trao nhẫn xong, trong tiếng vỗ tay của khách khứa, hai người lại ôm hôn nhau lần nữa…
__Hết__
Hôn lễ được tổ chức rất long trọng rất hoàng tráng, nghi thức sẽ được bắt đầu vào 11 giờ trưa, được tiến hành ở trên bãi cỏ rộng mênh mông trong đại trạch Lê gia, sau đó là mời cơm mời rượu. Có gần một nghìn người được mời đến tham dự hôn lễ, vô cùng náo nhiệt.
Đến mười rưỡi sáng, khách khứa trên cơ bản đều đã đến đông đủ, Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư cũng đang ở trong hai căn phòng khác nhau để chuẩn bị kỹ càng, chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái của hai người đều được tháo ra, vì đến khi làm nghi thức hôn lễ sẽ có phần trao nhẫn.
Hôm nay Tiêu Dĩ Thư mặc âu phục màu trắng bạc, Lê Cẩn thì mặc màu đen bạc, tóc của hai người đều được chải chuốt tỉ mỉ, trên người không có một chỗ nào là không tinh tế.
“Anh Dĩ Thư, có phải anh hồi hộp lắm không?” Người đang đứng bên cạnh để giúp sửa sang lại cho Tiêu Dĩ Thư chính là em họ của cậu, Ngô Kiệt, hôm nay được mời làm phù rể. Người thân bên phía Tiêu Dĩ Thư, có vẻ như ngoại trừ cả nhà Tiêu Hải, đa phần đều có mặt.
Vì là hai người đàn ông kết hôn nên đương nhiên không có phù dâu, hai bên đều mời sáu phù rể, tổng cộng là có mười hai phù rể, trong số đó có đầy đủ bạn bè đồng nghiệp người thân, nhân số đông đảo, các phù rể của Tiêu Dĩ Thư đều mặc âu phục màu trắng, còn bên phía Lê Cẩn thì cùng mặc màu đen.
“Em nhìn ra được anh rất hồi hộp hả?” Tiêu Dĩ Thư soi gương nhìn trái nhìn phải. Cái chuyện hai người đàn ông kết hôn này quả nhiên rất kỳ quặc mà, cũng không biết hôm nay khách khứa đến tham dự hôn lễ sẽ nghĩ gì về hai người nữa.
Ngô Kiệt hắc tuyến nói: “Ai cũng nhìn ra hết, anh không thấy tay anh đang run à?”
Tiêu Dĩ Thư: “…” Có rõ ràng như vậy sao? Sau khi Ngô Kiệt và mấy phù rể khác nhìn khắp một lượt thấy Tiêu Dĩ Thư không có chỗ nào bất ổn, mới nói: “Nghi thức sắp bắt đầu rồi, bọn em đi đây, anh ngồi đây chờ cũng đừng run rẩy nữa đấy. Bọn em đi trước nhá?” Thật ra mấy người họ cũng hồi hộp gần chết luôn, nhưng để Tiêu Dĩ Thư thấy yên tâm, chỉ có thể làm ra vẻ bình tĩnh.
“Ừm.” Tiêu Dĩ Thư vẫy tay với mấy người họ, trong nghi thức các phù rể phải lên sân khấu trước.
Đúng 11 giờ, hôn lễ bắt đầu. Đầu tiên, Kiều Lạc là người làm chứng phải lên sân khấu, sau khi nói mấy câu từ công thức thì đến lượt người làm chủ hôn. Người chủ hôn là ông ngoại của Tiêu Dĩ Thư, bởi vì ông có bối phận lớn nhất. Ông lão đã phải chuẩn bị từ rất nhiều ngày trước những lời sẽ nói khi làm chủ hôn, ông cũng không biết tại sao cháu ngoại mình lại kết hôn với một người đàn ông, nhưng thấy đối phương không phải người tầm thường, ông cũng không biết phải nói gì nữa.
Sau đó chính là hai đoàn phù rể lên sân khấu, vốn dĩ phải là bên phía chú rể lên trước, nhưng cả hai bên đều là đàn ông, bên nào lên trước cũng đều không ổn thỏa.
Hai nhóm phù rể trắng đen cùng vào một lúc thật sự là làm mù mắt mọi người luôn, ngay cả chính mười mấy phù rể cũng cảm thấy là lạ thế nào ấy. Vốn dĩ nếu làm phù rể thì phải đưa phù dâu đi vào, giờ thì vui thật, người đứng bên cạnh là đàn ông, thật sự là kỳ quái khó nói thành lời.
Kiều Lạc đứng ở phía trước âm thầm thở phào một hơi, may mà mình chỉ được mời làm chứng thôi.
Tiếp đó giới đồng và hoa đồng xuất hiện làm cho tất cả mọi người có mặt đều thấy moe đến mức tan chảy cả tim, trời ơi, tìm ở đâu ra hai bé trai đáng yêu quá vậy, trông thật là xinh đẹp, một bé thì ngoan ngoãn ôm một chiếc gối cưới nhỏ, một bé thì vừa đi vừa tung hoa.
Cuối cùng chính là thời khắc xúc động lòng người nhất, đôi tân nhân vào sân.
Khi khúc nhạc quen thuộc trong hôn lễ vang lên, Lê Cẩn mặc âu phục đen cùng Lê Thiếu Văn xuất hiện ở bên trái lối đi dài, Tiêu Dĩ Thư mặc âu phục trắng cùng cậu mình xuất hiện ở bên phải, vốn dĩ vị trí này là của Tiêu Hải, nhưng đã bị chính ông ta đánh mất.
Hai người đối mặt nhau ở cửa lối đi, đều bất giác bật cười, sau đó bước trên lối đi được trải thảm đỏ thẫm trong tiếng nhạc chúc phúc.
Khách khứa hai bên đều nín thở nhìn đôi tân nhân này, vốn đang cảm thấy hai người đàn ông nhất định sẽ rất quái lạ, nhưng bây giờ trông cũng tốt đấy chứ, không phải là rất xứng đôi sao.
Cuối cùng cũng tới cuối lối đi, hai người đứng nhìn nhau. Rồi trong những tiếng kinh thán của tất cả mọi người, Lê Cẩn ôm chặt eo Tiêu Dĩ Thư hạ xuống một nụ hôn thật dài. Cũng nhờ nụ hôn này mà sự hồi hộp căng thẳng của Tiêu Dĩ Thư bỗng biến mất, hiện tại cảm thụ duy nhất của cậu chính là thẹn thùng, mặt hơi đỏ lên, trong mắt Lê Cẩn, chỉ càm thấy cậu đáng yêu cực kỳ.
“Khụ khụ!” Kiều Lạc hắng giọng mấy tiếng, khách khứa bên dưới đều cười khẽ, Lê tổng của bọn họ không thể chờ đợi được rồi kìa.
Trải qua những lời chúc của người làm chứng, người chủ hôn, cha mẹ trưởng bối là đến khoảng khắc quan trọng nhất, đôi tân nhân cùng nói lời nguyện cầu và trao nhẫn.
Lê Cẩn nắm chặt bàn tay trái của Tiêu Dĩ Thư, vừa trịnh trọng vừa thâm tình nói: “Anh lấy danh nghĩa của Chúa, trịnh trọng xin thề: chấp nhận em trở thành người bạn đời của anh, kể từ hôm nay, bất luận hạnh phúc hay tai họa, giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay khỏe mạnh, đều yêu em, trân trọng em, cho đến lúc chết.”
Tiêu Dĩ Thư cũng cầm tay trái của Lê Cẩn: “Em lấy danh nghĩa của Chúa, trịnh trọng xin thề: chấp nhận anh trở thành người bạn đời của em, kể từ hôm nay, bất luận hạnh phúc hay tai họa, giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay khỏe mạnh, đều yêu anh, trân trọng anh, cho đến lúc chết.”
Lúc hai người nói lời thề, bên dưới có không ít người rưng rưng nước mắt, hai người đàn ông có thể cử hành một hôn lễ long trọng như vậy là điều khó khăn biết chừng nào chứ.
Kế tiếp là trao nhẫn cưới. Khi hai người cầm đôi nhẫn được làm từ cùng một viên đá quý đeo cho đối phương, cảm giác hạnh phúc tràn ngập nội tâm cả hai, sau này nhất định họ sẽ luôn ở bên nhau.
Trao nhẫn xong, trong tiếng vỗ tay của khách khứa, hai người lại ôm hôn nhau lần nữa…
__Hết__
Danh sách chương