TOBY MORTIMER vờ như không quen Lawrence Davenport khi gã này đi qua mặt. Spencer Craig đã nhắc nhở họ không được đứng cùng nhau ở nơi công cộng cho tới khi phiên tòa kết thúc. Đêm đó, gã đã gọi điện cho cả ba ngay sau khi về nhà để thông báo rằng hạ sĩ Fuller sẽ liên hệ vào sáng hôm sau để làm rõ vài vấn đề. Chuyện xảy ra đã khiến cho buổi mừng sinh nhật Gerald kết thúc như cơn ác mộng với tất cả.
Mortimer cúi đầu lúc Davenport đi qua. Gã sợ hãi việc tuyên thệ ở bục nhân chứng cả mấy tuần, bất chấp Spencer luôn miệng bảo đảm nếu Redmayne phát hiện ra chuyện gã dùng ma túy thì anh ta cũng không nhắc đến làm gì.
Các thành viên Những người lính ngự lâm vẫn giữ được lòng trung thành, nhưng không ai trong số họ buồn giả vờ rằng mối quan hệ bạn bè sẽ còn được như xưa. Và những gì xảy ra tối hôm đó chỉ làm cơn nghiện của Mortimer nặng lên. Trước ngày sinh nhật của Gerald, đám con buôn biết rõ gã chỉ xài ma túy tuần một lần, giờ đây, khi phiên xử càng lúc càng gần hơn, gã đã xài đến hai liều một ngày - ngày nào cũng vậy.
“Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện... cho tới khi anh bước lên bục nhân chứng,” Spencer đã cảnh cáo gã. Nhưng làm sao Spencer có thể hiểu những gì gã đã trải qua khi chưa bao giờ biết tới mùi vị nghiện ngập: sự sung sướng chỉ kéo dài có vài tiếng, sau đó là thèm khát, đổ mồ hôi, run rẩy, cuối cung là một trình tự khiến hắn có thể một lần nữa rời khỏi thế giới này - cắm kim vào tĩnh mạch, bơm chất lỏng vào để chúng tìm đường tới máu, nhanh chóng chạy lên não, và cuối cùng, hạnh phúc, thỏa mãn - cho tới khi cái vòng tròn đó lại bắt đầu. Mortimer đã đổ mồ hôi. Bao lâu nữa thì run rẩy? Cửa phòng xử án lại mở ra, người gác tòa xuất hện. Mortimer đứng phắt dậy. Gã bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay, quyết không thả ra.
“Reginald Jackson!”, người gác tòa hô lớn, mặc kệ gã đàn ông cao, gầy đã đứng lên ngay lúc ông ta bước ra.
Tay phục vụ ở Dunlop Arms theo người gác tòa đi vào phòng xử. Người Mortimer đã không nói chuyện suốt sáu tháng qua.
Mortimer ngồi lại xuống ghế dài, nắm chặt thành ghế, cảm thấy người bắt đầu run rẩy. Gã không chắc mình có thể chịu đựng bao lâu - nỗi sợ Spencer Craig nhanh chóng bị cơn nghiện che lấp. Cho tới khi viên quản lý từ phòng xử án bước ra, quần, áo, tất của Mortimer đã ướt đầm mồ hôi, cho dù đang là một buổi sáng tháng Ba lạnh giá. Cố gắng tập trung, Mortimer có thể nghe thấy Spencer nói, dù gã đang ở cách đó cả dặm đường, trong văn phòng, có thể đang nói chuyện với Lawrence về việc phiên xử đã diễn ra tốt đẹp thế nào. Họ đang đợi gã. Miếng ghép cuối của trò chơi ghép hình.
Mortimer đứng dậy và bắt đâu bước đi dọc hành lang, chờ người gác tòa xuất hiện. Gã xem đồng hồ, thâm cầu nguyện một nhân chứng nữa sẽ được gọi trước bữa trưa. Và gã mỉm cười hi vọng khi thấy người gác tòa bước ra hành lang.
“Hạ sĩ cảnh sát Fuller!” ông ta hô to. Mortimer lại sụp xuống ghế.
Giờ đây, gã đã không thể kiểm soát cơn run rẩy. Gã cần liều ma túy như trẻ con thèm sữa từ bầu vú mẹ. Gã đứng dậy, loạng choạng đi về phía phòng rửa mặt, và nhận ra căn phòng ốp gạch men trắng toát này trống không. Gã chui vào ngăn ở xa nhất và chốt cửa lại. Khe hở ở phía trên và phía dưới cửa làm gã lo lắng, ai đó tình cờ có thể dễ dàng thấy gã đang phạm luật - ngay trong Tòa Hình sự Trung tâm. Nhưng cơn nghiện của gã đã ở mức cao nhất, nơi mọi ý thức bình thường đều bị thay thế bởi sự thèm khát cần được thỏa mãn, cho dù có phải mạo hiểm.
Mortimer cởi khuy áo khoác và lôi ra một gói vải nhỏ từ túi trong: bộ dụng cụ. Gã mở ra và đặt nó lên nắp bồn cầu. Một phần của sự kích thích nằm ở lúc pha chế. Gã nhặt cái lọ nhỏ 1mg chứa chất lỏng giá 250 bảng lên. Trong vắt, đúng là hàng cao cấp. Gã tự nhủ không biết mình còn có thể mua thứ hàng đắt tiền này bao lâu trước khi cái khoản thừa kế nho nhỏ ông bố để lại đội nón ra đi hết. Gã đâm kim tiêm vào lọ và kéo pít-tông lên cho tới khi cái xi-lanh nhỏ bằng nhựa đầy ự. Gã dám kiểm tra xem xi-lanh có tắc không, bởi không dám lãng phí dù chỉ một giọt thứ chất lỏng quý giá này.
Mortimer dừng lại một lát, quệt mồ hôi trên trán khi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra từ phía xa. Gã không cử động, đợi đến khi người ngoài đó làm xong phận sự.
Khi nghe thấy tiếng cửa đóng vào, Mortimer tháo chiếc cà-vạt kiểu cũ ra, vén một bên ống quần lên và bắt đầu tìm tĩnh mạch - việc đã trở nên ngày càng khó hơn. Gã quấn cà-vạt quanh chân trái và siết chặt, chặt hơn, cho tới lúc đường tĩnh mạch màu xanh hiện ra. Một tay giữ chặt cà-vạt, tay kia cầm xi-lanh, gã chọc kim vào tĩnh mạch trước khi chầm chậm ấn pít-tông, cho từng giọt chất lỏng chảy vào mạch máu. Gã thở dài thỏa mãi và trôi nổi sang một thế giới khác - nơi không có sự hiện diện của Spencer Craig.
***
“Bố không muốn nói về chuyện này nữa,” bố của Beth đã nói vào sớm hôm đó, khi ông ngồi vào bàn với đĩa trứng gà và thịt xông khói của trước mặt. Vẫn là bữa sáng vợ ông chuẩn bị mỗi ngày kể từ khi hai người lấy nhau.
“Nhưng bố, bố không thể tin Danny có thể giết Bernie như thế. Họ là bạn thân kể từ ngày đầu tiên ở Clem Attle.”
“Bố đã thấy Danny mất bình tĩnh.”
“Khi nào ạ?” Beth gặng hỏi.
“Trên võ đài quyền anh, đối thủ là Bernie.”
“Đó là lý do vì sao Bernie luôn chiến thắng anh ấy.”
“Có thể lần này Danny thắng vì nó cầm dao.” Beth sững người trước lời buộc tội của bố, nàng không đáp lại. “Và con đã quên,” ông tiếp tục, “chuyện gì xảy ra trên sân thể thao mấy năm trước rồi sao?”
“Không, con không quên,” Beth nói. “Nhưng Danny đã đến giải cứu kịp thời cho Bernie mà.”
“Khi thầy hiệu trưởng đến thì thấy tay nó đang cầm dao.”
“Con quên rồi sao,” mẹ Beth lên tiếng, “rằng Bernie đã xác nhận vấn đề của Danny khi nó bị cảnh sát thẩm vấn sau này?”
“Một lần nữa, trong tay Danny lại có dao. Tình cờ quá hả?”
“Nhưng con đã nói hàng trăm lần...”
“Rằng một người lạ đâm chết anh con.”
“Đúng vậy,” Beth trả lời.
“Và Danny không chọc tức hắn, không làm hắn nổi khùng lên.”
“Anh ấy không làm thế,” Beth nói, cố giữ bình tĩnh.
“Và tôi tin con bé,” bà Wilson vừa nói vừa rót cho Beth một ly cà phê.
“Bà thì lúc nào chả vậy.”
“Vì tôi chưa bao giờ thấy Beth nói dối,” bà Wilson đáp lại.
Ông Wilson im lặng, bữa sáng chưa động tới giờ đã nguội ngắt. “Và con vẫn mong chờ bố tin những người khác đang nói dối?” Cuối cùng ông cũng lên tiếng.
“Vâng ạ,” Beth nói. “Bố quên rằng con cũng ở đó, nên con biết Danny vô tội.”
“Bốn chống một đấy con ạ,” ông Wilson nói.
“Bố, chúng ta đừng hơn thua với nhau nữa. Đây là chuyện cuộc đời của Danny.”
“Không, chúng ta đang nói chuyện cuộc đời con trai,” ông Wilson nói, cao giọng lên theo từng từ.
“Danny cũng là con trai của chúng ta,” mẹ Beth lên tiếng, “trừ khi ông đã quên điều đó.”
“Bố quên thật sao,” Beth nói, “Danny là người bố tha thiết muốn con lấy làm chồng, và ai là người bố để tiếp quản công việc ở ga-ra khi bố nghỉ hưu? Vậy cái gì đã làm bố không còn tin tưởng anh ấy nữa?”
“Có một điều bố đã không nói với con,” ông Wilson nói, cúi đầu xuống. “Lúc Danny đến gặp bố sáng hôm đó, để thông báo nó chuẩn bị đám cưới với con, bố nghĩ đó là lúc thích hợp để cho nó biết rằng bố đã thay đổi quyết định.”
“Quyết định về việc gì?” Beth hỏi.
“Việc ai sẽ tiếp quản công việc ở ga-ra khi bố nghỉ hưu.”
Mortimer cúi đầu lúc Davenport đi qua. Gã sợ hãi việc tuyên thệ ở bục nhân chứng cả mấy tuần, bất chấp Spencer luôn miệng bảo đảm nếu Redmayne phát hiện ra chuyện gã dùng ma túy thì anh ta cũng không nhắc đến làm gì.
Các thành viên Những người lính ngự lâm vẫn giữ được lòng trung thành, nhưng không ai trong số họ buồn giả vờ rằng mối quan hệ bạn bè sẽ còn được như xưa. Và những gì xảy ra tối hôm đó chỉ làm cơn nghiện của Mortimer nặng lên. Trước ngày sinh nhật của Gerald, đám con buôn biết rõ gã chỉ xài ma túy tuần một lần, giờ đây, khi phiên xử càng lúc càng gần hơn, gã đã xài đến hai liều một ngày - ngày nào cũng vậy.
“Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện... cho tới khi anh bước lên bục nhân chứng,” Spencer đã cảnh cáo gã. Nhưng làm sao Spencer có thể hiểu những gì gã đã trải qua khi chưa bao giờ biết tới mùi vị nghiện ngập: sự sung sướng chỉ kéo dài có vài tiếng, sau đó là thèm khát, đổ mồ hôi, run rẩy, cuối cung là một trình tự khiến hắn có thể một lần nữa rời khỏi thế giới này - cắm kim vào tĩnh mạch, bơm chất lỏng vào để chúng tìm đường tới máu, nhanh chóng chạy lên não, và cuối cùng, hạnh phúc, thỏa mãn - cho tới khi cái vòng tròn đó lại bắt đầu. Mortimer đã đổ mồ hôi. Bao lâu nữa thì run rẩy? Cửa phòng xử án lại mở ra, người gác tòa xuất hện. Mortimer đứng phắt dậy. Gã bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay, quyết không thả ra.
“Reginald Jackson!”, người gác tòa hô lớn, mặc kệ gã đàn ông cao, gầy đã đứng lên ngay lúc ông ta bước ra.
Tay phục vụ ở Dunlop Arms theo người gác tòa đi vào phòng xử. Người Mortimer đã không nói chuyện suốt sáu tháng qua.
Mortimer ngồi lại xuống ghế dài, nắm chặt thành ghế, cảm thấy người bắt đầu run rẩy. Gã không chắc mình có thể chịu đựng bao lâu - nỗi sợ Spencer Craig nhanh chóng bị cơn nghiện che lấp. Cho tới khi viên quản lý từ phòng xử án bước ra, quần, áo, tất của Mortimer đã ướt đầm mồ hôi, cho dù đang là một buổi sáng tháng Ba lạnh giá. Cố gắng tập trung, Mortimer có thể nghe thấy Spencer nói, dù gã đang ở cách đó cả dặm đường, trong văn phòng, có thể đang nói chuyện với Lawrence về việc phiên xử đã diễn ra tốt đẹp thế nào. Họ đang đợi gã. Miếng ghép cuối của trò chơi ghép hình.
Mortimer đứng dậy và bắt đâu bước đi dọc hành lang, chờ người gác tòa xuất hiện. Gã xem đồng hồ, thâm cầu nguyện một nhân chứng nữa sẽ được gọi trước bữa trưa. Và gã mỉm cười hi vọng khi thấy người gác tòa bước ra hành lang.
“Hạ sĩ cảnh sát Fuller!” ông ta hô to. Mortimer lại sụp xuống ghế.
Giờ đây, gã đã không thể kiểm soát cơn run rẩy. Gã cần liều ma túy như trẻ con thèm sữa từ bầu vú mẹ. Gã đứng dậy, loạng choạng đi về phía phòng rửa mặt, và nhận ra căn phòng ốp gạch men trắng toát này trống không. Gã chui vào ngăn ở xa nhất và chốt cửa lại. Khe hở ở phía trên và phía dưới cửa làm gã lo lắng, ai đó tình cờ có thể dễ dàng thấy gã đang phạm luật - ngay trong Tòa Hình sự Trung tâm. Nhưng cơn nghiện của gã đã ở mức cao nhất, nơi mọi ý thức bình thường đều bị thay thế bởi sự thèm khát cần được thỏa mãn, cho dù có phải mạo hiểm.
Mortimer cởi khuy áo khoác và lôi ra một gói vải nhỏ từ túi trong: bộ dụng cụ. Gã mở ra và đặt nó lên nắp bồn cầu. Một phần của sự kích thích nằm ở lúc pha chế. Gã nhặt cái lọ nhỏ 1mg chứa chất lỏng giá 250 bảng lên. Trong vắt, đúng là hàng cao cấp. Gã tự nhủ không biết mình còn có thể mua thứ hàng đắt tiền này bao lâu trước khi cái khoản thừa kế nho nhỏ ông bố để lại đội nón ra đi hết. Gã đâm kim tiêm vào lọ và kéo pít-tông lên cho tới khi cái xi-lanh nhỏ bằng nhựa đầy ự. Gã dám kiểm tra xem xi-lanh có tắc không, bởi không dám lãng phí dù chỉ một giọt thứ chất lỏng quý giá này.
Mortimer dừng lại một lát, quệt mồ hôi trên trán khi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra từ phía xa. Gã không cử động, đợi đến khi người ngoài đó làm xong phận sự.
Khi nghe thấy tiếng cửa đóng vào, Mortimer tháo chiếc cà-vạt kiểu cũ ra, vén một bên ống quần lên và bắt đầu tìm tĩnh mạch - việc đã trở nên ngày càng khó hơn. Gã quấn cà-vạt quanh chân trái và siết chặt, chặt hơn, cho tới lúc đường tĩnh mạch màu xanh hiện ra. Một tay giữ chặt cà-vạt, tay kia cầm xi-lanh, gã chọc kim vào tĩnh mạch trước khi chầm chậm ấn pít-tông, cho từng giọt chất lỏng chảy vào mạch máu. Gã thở dài thỏa mãi và trôi nổi sang một thế giới khác - nơi không có sự hiện diện của Spencer Craig.
***
“Bố không muốn nói về chuyện này nữa,” bố của Beth đã nói vào sớm hôm đó, khi ông ngồi vào bàn với đĩa trứng gà và thịt xông khói của trước mặt. Vẫn là bữa sáng vợ ông chuẩn bị mỗi ngày kể từ khi hai người lấy nhau.
“Nhưng bố, bố không thể tin Danny có thể giết Bernie như thế. Họ là bạn thân kể từ ngày đầu tiên ở Clem Attle.”
“Bố đã thấy Danny mất bình tĩnh.”
“Khi nào ạ?” Beth gặng hỏi.
“Trên võ đài quyền anh, đối thủ là Bernie.”
“Đó là lý do vì sao Bernie luôn chiến thắng anh ấy.”
“Có thể lần này Danny thắng vì nó cầm dao.” Beth sững người trước lời buộc tội của bố, nàng không đáp lại. “Và con đã quên,” ông tiếp tục, “chuyện gì xảy ra trên sân thể thao mấy năm trước rồi sao?”
“Không, con không quên,” Beth nói. “Nhưng Danny đã đến giải cứu kịp thời cho Bernie mà.”
“Khi thầy hiệu trưởng đến thì thấy tay nó đang cầm dao.”
“Con quên rồi sao,” mẹ Beth lên tiếng, “rằng Bernie đã xác nhận vấn đề của Danny khi nó bị cảnh sát thẩm vấn sau này?”
“Một lần nữa, trong tay Danny lại có dao. Tình cờ quá hả?”
“Nhưng con đã nói hàng trăm lần...”
“Rằng một người lạ đâm chết anh con.”
“Đúng vậy,” Beth trả lời.
“Và Danny không chọc tức hắn, không làm hắn nổi khùng lên.”
“Anh ấy không làm thế,” Beth nói, cố giữ bình tĩnh.
“Và tôi tin con bé,” bà Wilson vừa nói vừa rót cho Beth một ly cà phê.
“Bà thì lúc nào chả vậy.”
“Vì tôi chưa bao giờ thấy Beth nói dối,” bà Wilson đáp lại.
Ông Wilson im lặng, bữa sáng chưa động tới giờ đã nguội ngắt. “Và con vẫn mong chờ bố tin những người khác đang nói dối?” Cuối cùng ông cũng lên tiếng.
“Vâng ạ,” Beth nói. “Bố quên rằng con cũng ở đó, nên con biết Danny vô tội.”
“Bốn chống một đấy con ạ,” ông Wilson nói.
“Bố, chúng ta đừng hơn thua với nhau nữa. Đây là chuyện cuộc đời của Danny.”
“Không, chúng ta đang nói chuyện cuộc đời con trai,” ông Wilson nói, cao giọng lên theo từng từ.
“Danny cũng là con trai của chúng ta,” mẹ Beth lên tiếng, “trừ khi ông đã quên điều đó.”
“Bố quên thật sao,” Beth nói, “Danny là người bố tha thiết muốn con lấy làm chồng, và ai là người bố để tiếp quản công việc ở ga-ra khi bố nghỉ hưu? Vậy cái gì đã làm bố không còn tin tưởng anh ấy nữa?”
“Có một điều bố đã không nói với con,” ông Wilson nói, cúi đầu xuống. “Lúc Danny đến gặp bố sáng hôm đó, để thông báo nó chuẩn bị đám cưới với con, bố nghĩ đó là lúc thích hợp để cho nó biết rằng bố đã thay đổi quyết định.”
“Quyết định về việc gì?” Beth hỏi.
“Việc ai sẽ tiếp quản công việc ở ga-ra khi bố nghỉ hưu.”
Danh sách chương