Tôi không còn gì để hỏi, thưa ngài,” Alex Redmayne nói.
Ngài thẩm phán cảm ơn hạ sĩ Fuller và cho phép ông ta ra về.
Hôm nay không phải một ngày tốt với Alex. Lawrence Davenport đã mê hoặc được bồi thẩm đoàn bằng sức quyến rũ và vẻ ngoài bóng bẩy của gã. Hạ sĩ Fuller chứng tỏ mình la một cảnh sát đứng đắn, mẫn cán, báo cáo lại chính xác những gì xảy ra tối hôm đó, và khi Alex gây sức ép bằng mối quan hệ của ông ta với Craig, ông ta chỉ đơn giản nhắc lại từ “lĩnh vực chuyên môn.” Sau đó, khi Pearson hỏi từ lúc Craig gọi số khẩn cấp 999 và Fuller bước vào quán bar, ông ta nói mình không chắc, nhưng cho là khoảng mười lăm phút.
Tay phục vụ quán bar, Reg Jackson, nhắc đi nhắc lại như con vẹt rằng anh ta chỉ tập trung vào công việc và không nhìn cũng như không nghe thấy bất cứ điều gì.
Redmayne chấp nhận thực tế rằng nếu anh muốn tìm ra kẽ hở nào trong tấm lá chắn mà bốn gã ngự lâm đã dựng nên, thì hi vọng duy nhất sẽ nằm ở Toby Mortimer. Redmayne nắm rõ thói nghiện ngập của gã, dù anh không định đề cập đến nó trước tòa. Anh biết sẽ chẳng có gì khác trong đầu Mortimer khi gã bị đối chất. Redmayne cảm thấy Mortimer sẽ là nhân chứng duy nhất của bên buộc tội sẽ không chịu được áp lực, đó là lý do vì sao anh rất mừng khi thấy gã phải chờ đợi suốt cả ngày ở ngoài hành lang.
“Tôi nghĩ vẫn còn đủ thời gian cho một nhân chứng nữa,” ngài thẩm phán Sackville nói sau khi liếc đồng hồ.
Arnold Pearson không tỏ ra hào hứng lắm khi gọi đến nhân chứng cuối cùng này. Sau khi đọc chi tiết báo cáo của cảnh sát, ông ta đã định không cho gọi Toby Mortimer, nhưng biết rằng nếu mình làm không khéo, Redmayne có thể sẽ nghi ngờ, thậm chí lôi ông ta ra tòa. Pearson từ từ đứng dậy. “Cho gọi ông Toby Mortimer.”
Người gác tòa bước ra hành lang và hô to: “Ông Toby Mortimer!”. Ông ta ngạc nhiên khi thấy người vẫn ngồi ở ghế đã đi đâu mất. Anh ta có vẻ muốn được gọi sớm hơn. Người gác tòa cẩn thận ngó xuống cả dưới gầm ghế nhưng chẳng thấy gì. Ông ta gọi thêm lần nữa, to hơn lần đầu, nhưng vẫn không thấy tiếng đáp lại.
Một phụ nữ mang bầu từ hàng ghế đầu ngó xuống, không biết mình có được phép ra giúp người gác tòa không. Cặp mắt ông ta dừng lại ở phía cô ta. “Bà có thấy ông Mortimer không, thưa bà”, ông ta hỏi với giọng nhỏ nhẹ.
“Có,” cô ta trả lời, “ông ta vào toilet một lúc trước, nhưng chưa thấy ra.”
“Cảm ơn bà.” Người gác tòa đi rất nhanh vào phòng xử án, đến chỗ viên trợ lý. Ông ta lắng nghe cẩn thận rồi lên báo lại cho ngài thẩm phán.
“Chúng ta sẽ chờ ông ấy vài phút nữa,” thẩm phán Sackville nói.
Redmayne nhìn đồng hồ, cảm thấy sự lo lắng tăng dần lên sau từng phút trôi qua. Vào toilet thì không lâu thế được, trừ khi... Pearson ngả người về phía trước, mỉm cười, và gợi ý với vẻ giúp đỡ, “Hay chúng ta để nhân chứng này lại đến sáng mai?”
“Không, cảm ơn ông,” Redmayne trả lời chắc nịch. “Tôi sẵn sàng đợi.” Anh lướt qua các câu hỏi lần nữa, gạch chân các từ quan trọng để không phải nhìn xuống giấy nhiều. Và anh ngước mắt lên đúng lúc người gác tòa bước vào.
Ông ta vội vã đi qua phòng xử và thì thầm vào tai viên trợ lý, và ông này chuyển thông tin lên cho quan tòa. Ngài thẩm phán gật đầu. “Ông Pearson,” viên luật sư khởi tố vội đứng dậy. “Nhân chứng cuối cùng của ông gặp vấn đề về sức khỏe, hiện đang trên đường tới bệnh viện.” Ngài thẩm phán không nói thêm, với ống tiêm cắm vào tĩnh mạch bên chân trái. “Vì thế tôi cho dừng phiên xử hôm nay ở đây. Mời hai luật sư đến ngay văn phòng của tôi.”
Alex Redmayne không cần đến văn phòng cũng biết rằng con bài tẩy của anh đã bị rút ra khỏi bộ bài. Khi anh đóng tập hồ sơ có ghi Nhân chứng của tòa tối cao, anh đành chấp nhận rằng số phận của Danny Cartwright giờ đây nằm trong tay hôn thê của cậu ta, Beth Wilson. Và anh cũng không dám chắc liệu nàng có nói ra sự thật hay không.
Ngài thẩm phán cảm ơn hạ sĩ Fuller và cho phép ông ta ra về.
Hôm nay không phải một ngày tốt với Alex. Lawrence Davenport đã mê hoặc được bồi thẩm đoàn bằng sức quyến rũ và vẻ ngoài bóng bẩy của gã. Hạ sĩ Fuller chứng tỏ mình la một cảnh sát đứng đắn, mẫn cán, báo cáo lại chính xác những gì xảy ra tối hôm đó, và khi Alex gây sức ép bằng mối quan hệ của ông ta với Craig, ông ta chỉ đơn giản nhắc lại từ “lĩnh vực chuyên môn.” Sau đó, khi Pearson hỏi từ lúc Craig gọi số khẩn cấp 999 và Fuller bước vào quán bar, ông ta nói mình không chắc, nhưng cho là khoảng mười lăm phút.
Tay phục vụ quán bar, Reg Jackson, nhắc đi nhắc lại như con vẹt rằng anh ta chỉ tập trung vào công việc và không nhìn cũng như không nghe thấy bất cứ điều gì.
Redmayne chấp nhận thực tế rằng nếu anh muốn tìm ra kẽ hở nào trong tấm lá chắn mà bốn gã ngự lâm đã dựng nên, thì hi vọng duy nhất sẽ nằm ở Toby Mortimer. Redmayne nắm rõ thói nghiện ngập của gã, dù anh không định đề cập đến nó trước tòa. Anh biết sẽ chẳng có gì khác trong đầu Mortimer khi gã bị đối chất. Redmayne cảm thấy Mortimer sẽ là nhân chứng duy nhất của bên buộc tội sẽ không chịu được áp lực, đó là lý do vì sao anh rất mừng khi thấy gã phải chờ đợi suốt cả ngày ở ngoài hành lang.
“Tôi nghĩ vẫn còn đủ thời gian cho một nhân chứng nữa,” ngài thẩm phán Sackville nói sau khi liếc đồng hồ.
Arnold Pearson không tỏ ra hào hứng lắm khi gọi đến nhân chứng cuối cùng này. Sau khi đọc chi tiết báo cáo của cảnh sát, ông ta đã định không cho gọi Toby Mortimer, nhưng biết rằng nếu mình làm không khéo, Redmayne có thể sẽ nghi ngờ, thậm chí lôi ông ta ra tòa. Pearson từ từ đứng dậy. “Cho gọi ông Toby Mortimer.”
Người gác tòa bước ra hành lang và hô to: “Ông Toby Mortimer!”. Ông ta ngạc nhiên khi thấy người vẫn ngồi ở ghế đã đi đâu mất. Anh ta có vẻ muốn được gọi sớm hơn. Người gác tòa cẩn thận ngó xuống cả dưới gầm ghế nhưng chẳng thấy gì. Ông ta gọi thêm lần nữa, to hơn lần đầu, nhưng vẫn không thấy tiếng đáp lại.
Một phụ nữ mang bầu từ hàng ghế đầu ngó xuống, không biết mình có được phép ra giúp người gác tòa không. Cặp mắt ông ta dừng lại ở phía cô ta. “Bà có thấy ông Mortimer không, thưa bà”, ông ta hỏi với giọng nhỏ nhẹ.
“Có,” cô ta trả lời, “ông ta vào toilet một lúc trước, nhưng chưa thấy ra.”
“Cảm ơn bà.” Người gác tòa đi rất nhanh vào phòng xử án, đến chỗ viên trợ lý. Ông ta lắng nghe cẩn thận rồi lên báo lại cho ngài thẩm phán.
“Chúng ta sẽ chờ ông ấy vài phút nữa,” thẩm phán Sackville nói.
Redmayne nhìn đồng hồ, cảm thấy sự lo lắng tăng dần lên sau từng phút trôi qua. Vào toilet thì không lâu thế được, trừ khi... Pearson ngả người về phía trước, mỉm cười, và gợi ý với vẻ giúp đỡ, “Hay chúng ta để nhân chứng này lại đến sáng mai?”
“Không, cảm ơn ông,” Redmayne trả lời chắc nịch. “Tôi sẵn sàng đợi.” Anh lướt qua các câu hỏi lần nữa, gạch chân các từ quan trọng để không phải nhìn xuống giấy nhiều. Và anh ngước mắt lên đúng lúc người gác tòa bước vào.
Ông ta vội vã đi qua phòng xử và thì thầm vào tai viên trợ lý, và ông này chuyển thông tin lên cho quan tòa. Ngài thẩm phán gật đầu. “Ông Pearson,” viên luật sư khởi tố vội đứng dậy. “Nhân chứng cuối cùng của ông gặp vấn đề về sức khỏe, hiện đang trên đường tới bệnh viện.” Ngài thẩm phán không nói thêm, với ống tiêm cắm vào tĩnh mạch bên chân trái. “Vì thế tôi cho dừng phiên xử hôm nay ở đây. Mời hai luật sư đến ngay văn phòng của tôi.”
Alex Redmayne không cần đến văn phòng cũng biết rằng con bài tẩy của anh đã bị rút ra khỏi bộ bài. Khi anh đóng tập hồ sơ có ghi Nhân chứng của tòa tối cao, anh đành chấp nhận rằng số phận của Danny Cartwright giờ đây nằm trong tay hôn thê của cậu ta, Beth Wilson. Và anh cũng không dám chắc liệu nàng có nói ra sự thật hay không.
Danh sách chương