“Chỉ có một thứ duy nhất con cần phải buộc nhân chứng này thừa nhận,” Sir Matthew nói. “Nhưng cùng lúc đó, chúng ta không nên để thẩm phán hay Arnold Pearson nhận ra con đang định làm gì.”
“Không gây áp lực,” Alex cười trong khi thẩm phán Hackett quay trở lại phòng xử án và tất cả mọi người đứng dậy.
Ngài thẩm phán cúi thấp đầu chào trước khi quay lại vị trí, ngồi xuống chiếc ghế có lưng cao bọc da màu đỏ. Ông mở cuốn sổ ghi chép ra để kết thúc những phân tích về bản cáo trạng của Pearson, giở sang một trang mới và ghi mấy từ, nhân chứng đầu tiên. Sau đó ông gật đầu về hướng ông Pearson, ông này lập tức đứng dậy nói, “tôi xin cho gọi Chánh thanh tra Fuller.”
Alex chưa gặp lại Fuller kể từ sau phiên tòa đầu tiên bốn năm trước, và anh có lẽ khó có thể quên được dịp đó, vì vị Chánh thanh tra lúc đó đã làm trò xiếc giỡn mặt anh hết lần này tới lần khác. Nếu có gì khác đi, thì có lẽ là dáng vẻ của ông ta giờ đây còn tự tin hơn nhiều so với dịp trước. Fuller đọc lời tuyên thệ mà thậm chí không cần liếc qua tấm thẻ ghi nội dung.
“Thám tử Chánh thanh tra Fuller,” Pearson nói, “trước hết mong ông vui lòng xác nhận danh tính của mình với tòa.”
“Tên tôi là Rodney Fuller. Tôi là sĩ quan trực thuộc Sở cảnh sát London, biên chế tại đồn Palace Green, khu Chelsea.”
“Liệu tôi có thể đưa vào hồ sơ rằng ông chính là người đã bắt giữ bị cáo khi Daniel Cartwright phạm tội lần trước, và tội ác đó đã khiến bị cáo phải nhận án tù?”
“Đúng vậy, thưa ngài.”
“Làm thế nào ông biết được có thể Cartwright đã trốn thoát khỏi nhà tù Belmarsh và đóng giả Sir Nicholas Moncrieff?”
“Vào ngày hai mươi ba tháng mười năm ngoái tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một nguồn đáng tin cậy cho biết anh ta cần gặp tôi có chuyện gấp.”
“Lúc đó người này có đi vào bất cứ chi tiết nào không?”
“Không, thưa ngài. Anh ta không phải loại quý ông sẵn sàng nói tuột ra mọi chuyện qua điện thoại.”
Sir Matthew ghi lại từ quý ông, không phải một từ bình thường một cảnh sát sử dụng khi ám chỉ đến một kẻ chỉ điểm. Lần thứ hai ông bắt được một thoáng lỡ lời trong ngày đầu tiên của phiên tòa. Ông đã không trông đợi thu hoạch được nhiều đến thế trong khi Arnold Pearson đang tung ra một cú ném hơi trái tay đối với ông Chánh Thanh tra.
“Vậy là một cuộc gặp được dàn xếp,” Pearson nói.
“Đúng vậy, chúng tôi đồng ý gặp nhau ngày hôm sau với thời gian, địa điểm do anh ta chọn.”
“Và khi hai người gặp nhau ngày hôm sau người này đã cho ông biết anh ta có thông tin liên quan tới Daniel Cartwright.”
“Phải. Một tiết lộ khiến tôi khá ngạc nhiên,” Fuller nói, “vì lúc đó tôi vẫn còn tin rằng Cartwright đã treo cổ tự vẫn. Trên thực tế, một người trong số thuộc cấp của tôi đã dự tang lễ của hắn.”
“Vậy ông phản ứng ra sao với lời tiết lộ này?”
“Tôi nhìn nhận nó một cách nghiêm túc, bởi vì trong quá khứ quý ông này đã chứng tỏ mình là người đáng tin cậy.”
Sir Matthew gạch dưới từ quý ông.
“Sau đó ông đã làm gì?”
“Tôi cử một đội giám sát suốt hai mươi tư giờ số nhà mười hai The Boltons, và nhanh chóng phát hiện ra người đang sống tại đó và tự xưng là Sir Nicholas Moncrieff quả thực có ngoại hình giống Cartwright đến mức kỳ lạ.”
“Nhưng hiển nhiên chỉ từng đó không thể đủ để ông tập kích vào nhà bắt giữ anh ta.”
“Tất nhiên là không,” ông Chánh thanh tra đáp. “Tôi cần có bằng chứng vững chắc hơn thế.”
“Và bằng chứng vững chắc đó là gì?”
“Đến ngày thứ ba kể từ khi việc giám sát được thực hiện, kẻ tình nghi có một cô Elizabeth Wilson tới thăm, và cô gái này đã ở lại qua đêm.”
“Cô Elizabeth Wilson?”
“Phải. Cô gái này chính là mẹ đứa con gái của Cartwright, và thường xuyên đến thăm hắn khi hắn còn ở trong tù. Điều này khiến tôi hoàn toàn tin tưởng rằng thông tin tôi nhận được là chính xác.”
“Và đó cũng là lúc ông quyết định bắt giữ bị cáo?”
“Vâng, nhưng vì tôi biết chúng tôi đang phải đối mặt với một kẻ tội phạm nguy hiểm đã có tiền sử về các hành vi bạo lực, tôi đã yêu cầu đội cảnh sát chống bạo động hỗ trợ. Tôi không muốn có bất cứ rủi ro nào khi liên quan tới an toàn của cộng đồng.”
“Hoàn toàn có thể hiểu được,” Pearson ừ hữ tán đồng. “Ông có thể vui lòng cho tòa được biết ông đã thực hiện bắt giữ tên tội phạm nguy hiểm này như thế nào không?”
“Vào hai giờ sáng hôm sau, chúng tôi bao vây căn nhà ở The Boltons và đột kích vào trong. Khi bắt gặp Cartwright, tôi đã cho khống chế và bắt giữ hắn vì vượt ngục trái phép khỏi một nhà tù Hoàng gia. Tôi cũng bắt giữ Elizabeth Wilson vì giúp đỡ và che giấu tội phạm. Một tốp nữa trong đội của tôi tiến hành bắt giữ Albert Crann, người cũng đang có mặt tại hiện trường, vì chúng tôi có lý do để tin hắn là tòng phạm của Cartwright.”
“Vậy chuyện gì đã diễn ra với hai nghi phạm còn lại bị bắt cùng lúc đó?” Pearson hỏi.
“Elizabeth Wilson đã được bảo lãnh tại ngoại ngay trong cùng buổi sáng, và sau đó bị kết án sáu tháng tù treo.”
“Còn Albert Crann?”
“Hắn đang trong thời gian thử thách khi bị bắt, và bị chuyển lại Belmarsh để chịu nốt án tù.”
“Xin cảm ơn Chánh thanh tra. Hiện tại tôi không còn câu hỏi nào cần hỏi ông nữa.”
“Cảm ơn, ông Pearson,” ngài thẩm phán nói. “Ông có muốn đối chất với nhân chứng này không, ông Redmayne?”
“Chắc chắn rồi, thưa ngài thẩm phán,” Alex nói trong lúc đứng dậy.
“Ông Chánh thanh tra, ông đã nói với tòa rằng đã có một thành viên của cộng đồng tình nguyện cung cấp thông tin cho phép ông bắt giữ Daniel Cartwright.”
“Vâng, đúng thế,” Fuller nói, hai tay nắm lấy tay vịn của bục nhân chứng.
“Như vậy đây không phải là một việc được thực hiện dựa một mình vào sự sắc sảo nghề nghiệp của cảnh sát như người đồng nghiệp của tôi đã đề xuất, có đúng không?”
“Không phải. Nhưng tôi tin chắc rằng ông cũng ủng hộ việc cảnh sát dựa vào hệ thống người cung cấp thông tin, ông Redmayne, bởi vì nếu không có họ một nửa số kẻ tội phạm hiện đang phải thụ án trong tù rất có thể vẫn còn tự do lang thang ngoài phố để gây ra nhiều tội ác hơn nữa.”
“Vậy là quý ông này, như ông gọi người cung cấp thông tin của mình, đã gọi điện tới văn phòng cho ông?” Ông Chánh thanh tra gật đầu. “Và hai người đã thỏa thuận hẹn gặp tại một nơi phù hợp cho cả hai vào ngày hôm sau?”
“Phải,” Fuller trả lời, quyết tâm không để lộ điều gì.
“Cuộc gặp đã diễn ra ở đâu vậy, ông Chánh thanh tra?”
Fuller quay về phía ngài thẩm phán. “Thưa ngài thẩm phán, tôi không muốn tiết lộ địa điểm.”
“Có thể hiểu được,” thẩm phán Hackett nói. “Mời ông tiếp tục, ông Redmayne.”
“Vậy có lẽ cũng không có ý nghĩa gì nếu tôi muốn hỏi tên người bán tin cho ông, ông Chánh thanh tra?”
“Người này không hề được trả tiền,” Fuller nói, lập tức ân hận về những gì vừa nói ra.
“Tốt thôi, ít nhất chúng ta cũng biết đây là một quý ông làm việc chuyên nghiệp không cần trả tiền.”
“Làm tốt lắm,” bố Alex lớn tiếng như kiểu một nhân vật tự sự trên sân khấu. Ông thẩm phán cau mày.
“Ông Chánh thanh tra, ông đã cảm thấy cần huy động bao nhiêu nhân viên công lực để bắt giữ một người đàn ông và một phụ nữ đang nằm trên giường vào lúc hai giờ sáng?” Fuller do dự. “Bao nhiêu, ông Chánh thanh tra?”
“Mười bốn người.”
“Nhưng thực tế hình như gần với con số hai mươi hơn đúng không?” Alex nói.
“Nếu ông tính đến cả đội hỗ trợ, có thể đúng là khoảng hai mươi.”
“Nghe có vẻ hơi quá cường điệu cho một người đàn ông và một phụ nữ,” Alex đề xuất.
“Hắn có thể có vũ khí,” Fuller nói. “Đây là một nguy cơ tôi không muốn mạo hiểm.”
“Trên thực tế thân chủ của tôi có vũ khí không?” Alex hỏi.
“Không, hắn không...”
“Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên - “Alex bắt đầu nói tiếp.
“Quá đủ rồi, ông Redmayne,” ông thẩm phán lên tiếng cắt ngang trước khi anh kịp nói hết câu.
“Thăm dò tốt lắm,” bố Alex nói, đủ to để mọi người trong phòng xử án đều nghe thấy.
“Ông muốn đề xuất ý tưởng gì chăng, Sir Matthew?” ông thẩm phán sẵng giọng.
Bố Alex mở mắt ra như thể một con thú hoang bị đánh thức dậy giữa giấc ngủ say. Ông chậm rãi đứng dậy và nói, “Ngài thật chu đáo khi đã hỏi, thưa ngài thẩm phán. Nhưng không, chưa phải lúc này. Có thể muộn hơn.” Ông ngồi trở lại xuống ghế của mình.
“Tiếp tục đi, Redmayne,” ông thẩm phán nói, nhưng trước khi Alex kịp trả lời, bố anh đã đứng dậy trở lại. “Tôi rất xin lỗi, thưa thẩm phán,” ông nói với giọng hết sức lễ phép, “nhưng ông muốn nói tới Redmayne nào?”
Lần này cả bồi thẩm đoàn cùng bật cười. Ngài thẩm phán không tìm cách trả lời, và Sir Matthew lại nặng nề ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại thì thầm, “Đánh thẳng vào điểm yếu đi, Alex.”
“Ông Chánh thanh tra, ông đã nói với tòa rằng ông đã hoàn toàn bị thuyết phục rằng người đang sống trong ngôi nhà là Daniel Cartwright chứ không phải Sir Nicholas Moncrieff sau khi trông thấy cô Wilson bước vào căn nhà đó.”
“Vâng, chính xác là như vậy,” Fuller nói, vẫn nắm chặt lấy tay vịn của bục nhân chứng.
“Nhưng sau khi đã bắt giam thân chủ của tôi, ông Chánh thanh tra, không lẽ không có lúc nào ông lo ngại về việc liệu có bắt nhầm người hay không sao?”
“Không, ông Redmayne, không hề, sau khi tôi đã trông thấy vết sẹo trên...”
“Sau khi ông đã trông thấy vết sẹo trên - “
“-kiểm tra ADN của nghi phạm trên máy tính của cảnh sát,” ông Chánh thanh tra nói.
“Ngồi xuống,” bố Alex thì thầm. “Con đã có được mọi thứ con cần, và Hackett sẽ không thể nhận ra tầm quan trọng của vết sẹo.”
“Xin cảm ơn Chánh thanh tra. Tôi không còn câu hỏi nào khác, thưa ngài thẩm phán.”
“Ông có muốn đối chất thêm với nhân chứng này không, ông Pearson?” thẩm phán Hackett hỏi.
“Không, xin cảm ơn ngài thẩm phán,” Pearson nói, trong khi ghi lại những từ sau khi tôi đã trông thấy vết sẹo trên... và cố tìm ra ý nghĩa của những từ này.
“Xin cảm ơn Chánh thanh tra,” ngài thẩm phán nói. “Ông có thể rời khỏi bục nhân chứng.”
Alex cúi người sang phía bố anh trong khi ông Chánh thanh tra bước ra khỏi phòng xử án và thì thầm, “Nhưng con đã không ép được ông ta phải thừa nhận “quý ông chuyên nghiệp” nọ thực ra là Spencer Craig.”
“Anh chàng này sẽ không bao giờ tiết lộ tên người cung cấp tin cho mình, nhưng con cũng đã khiến ông ta phải sập bẫy hai lần. Và đừng quên, vẫn còn một nhân chứng nữa cũng biết ai đã bán Danny cho cảnh sát, và ông ta hiển nhiên không hề cảm thấy thoải mái trong một phòng xử án, vì thế con có thể dồn ông ta vào thế bí trước khi Hackett kịp hiểu ra mục đích thực sự của con. Đừng bao giờ quên chúng ta không thể để lặp lại sai lầm trước đây với thẩm phán Browne và cuốn băng ghi âm.”
Alex gật đầu trong khi thẩm phán Hackett chuyển sự chú ý sang băng ghế dành cho các luật sư. “Có lẽ đây là thời điểm thích hợp để tạm nghỉ.”
“Tất cả đứng lên.”
“Không gây áp lực,” Alex cười trong khi thẩm phán Hackett quay trở lại phòng xử án và tất cả mọi người đứng dậy.
Ngài thẩm phán cúi thấp đầu chào trước khi quay lại vị trí, ngồi xuống chiếc ghế có lưng cao bọc da màu đỏ. Ông mở cuốn sổ ghi chép ra để kết thúc những phân tích về bản cáo trạng của Pearson, giở sang một trang mới và ghi mấy từ, nhân chứng đầu tiên. Sau đó ông gật đầu về hướng ông Pearson, ông này lập tức đứng dậy nói, “tôi xin cho gọi Chánh thanh tra Fuller.”
Alex chưa gặp lại Fuller kể từ sau phiên tòa đầu tiên bốn năm trước, và anh có lẽ khó có thể quên được dịp đó, vì vị Chánh thanh tra lúc đó đã làm trò xiếc giỡn mặt anh hết lần này tới lần khác. Nếu có gì khác đi, thì có lẽ là dáng vẻ của ông ta giờ đây còn tự tin hơn nhiều so với dịp trước. Fuller đọc lời tuyên thệ mà thậm chí không cần liếc qua tấm thẻ ghi nội dung.
“Thám tử Chánh thanh tra Fuller,” Pearson nói, “trước hết mong ông vui lòng xác nhận danh tính của mình với tòa.”
“Tên tôi là Rodney Fuller. Tôi là sĩ quan trực thuộc Sở cảnh sát London, biên chế tại đồn Palace Green, khu Chelsea.”
“Liệu tôi có thể đưa vào hồ sơ rằng ông chính là người đã bắt giữ bị cáo khi Daniel Cartwright phạm tội lần trước, và tội ác đó đã khiến bị cáo phải nhận án tù?”
“Đúng vậy, thưa ngài.”
“Làm thế nào ông biết được có thể Cartwright đã trốn thoát khỏi nhà tù Belmarsh và đóng giả Sir Nicholas Moncrieff?”
“Vào ngày hai mươi ba tháng mười năm ngoái tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một nguồn đáng tin cậy cho biết anh ta cần gặp tôi có chuyện gấp.”
“Lúc đó người này có đi vào bất cứ chi tiết nào không?”
“Không, thưa ngài. Anh ta không phải loại quý ông sẵn sàng nói tuột ra mọi chuyện qua điện thoại.”
Sir Matthew ghi lại từ quý ông, không phải một từ bình thường một cảnh sát sử dụng khi ám chỉ đến một kẻ chỉ điểm. Lần thứ hai ông bắt được một thoáng lỡ lời trong ngày đầu tiên của phiên tòa. Ông đã không trông đợi thu hoạch được nhiều đến thế trong khi Arnold Pearson đang tung ra một cú ném hơi trái tay đối với ông Chánh Thanh tra.
“Vậy là một cuộc gặp được dàn xếp,” Pearson nói.
“Đúng vậy, chúng tôi đồng ý gặp nhau ngày hôm sau với thời gian, địa điểm do anh ta chọn.”
“Và khi hai người gặp nhau ngày hôm sau người này đã cho ông biết anh ta có thông tin liên quan tới Daniel Cartwright.”
“Phải. Một tiết lộ khiến tôi khá ngạc nhiên,” Fuller nói, “vì lúc đó tôi vẫn còn tin rằng Cartwright đã treo cổ tự vẫn. Trên thực tế, một người trong số thuộc cấp của tôi đã dự tang lễ của hắn.”
“Vậy ông phản ứng ra sao với lời tiết lộ này?”
“Tôi nhìn nhận nó một cách nghiêm túc, bởi vì trong quá khứ quý ông này đã chứng tỏ mình là người đáng tin cậy.”
Sir Matthew gạch dưới từ quý ông.
“Sau đó ông đã làm gì?”
“Tôi cử một đội giám sát suốt hai mươi tư giờ số nhà mười hai The Boltons, và nhanh chóng phát hiện ra người đang sống tại đó và tự xưng là Sir Nicholas Moncrieff quả thực có ngoại hình giống Cartwright đến mức kỳ lạ.”
“Nhưng hiển nhiên chỉ từng đó không thể đủ để ông tập kích vào nhà bắt giữ anh ta.”
“Tất nhiên là không,” ông Chánh thanh tra đáp. “Tôi cần có bằng chứng vững chắc hơn thế.”
“Và bằng chứng vững chắc đó là gì?”
“Đến ngày thứ ba kể từ khi việc giám sát được thực hiện, kẻ tình nghi có một cô Elizabeth Wilson tới thăm, và cô gái này đã ở lại qua đêm.”
“Cô Elizabeth Wilson?”
“Phải. Cô gái này chính là mẹ đứa con gái của Cartwright, và thường xuyên đến thăm hắn khi hắn còn ở trong tù. Điều này khiến tôi hoàn toàn tin tưởng rằng thông tin tôi nhận được là chính xác.”
“Và đó cũng là lúc ông quyết định bắt giữ bị cáo?”
“Vâng, nhưng vì tôi biết chúng tôi đang phải đối mặt với một kẻ tội phạm nguy hiểm đã có tiền sử về các hành vi bạo lực, tôi đã yêu cầu đội cảnh sát chống bạo động hỗ trợ. Tôi không muốn có bất cứ rủi ro nào khi liên quan tới an toàn của cộng đồng.”
“Hoàn toàn có thể hiểu được,” Pearson ừ hữ tán đồng. “Ông có thể vui lòng cho tòa được biết ông đã thực hiện bắt giữ tên tội phạm nguy hiểm này như thế nào không?”
“Vào hai giờ sáng hôm sau, chúng tôi bao vây căn nhà ở The Boltons và đột kích vào trong. Khi bắt gặp Cartwright, tôi đã cho khống chế và bắt giữ hắn vì vượt ngục trái phép khỏi một nhà tù Hoàng gia. Tôi cũng bắt giữ Elizabeth Wilson vì giúp đỡ và che giấu tội phạm. Một tốp nữa trong đội của tôi tiến hành bắt giữ Albert Crann, người cũng đang có mặt tại hiện trường, vì chúng tôi có lý do để tin hắn là tòng phạm của Cartwright.”
“Vậy chuyện gì đã diễn ra với hai nghi phạm còn lại bị bắt cùng lúc đó?” Pearson hỏi.
“Elizabeth Wilson đã được bảo lãnh tại ngoại ngay trong cùng buổi sáng, và sau đó bị kết án sáu tháng tù treo.”
“Còn Albert Crann?”
“Hắn đang trong thời gian thử thách khi bị bắt, và bị chuyển lại Belmarsh để chịu nốt án tù.”
“Xin cảm ơn Chánh thanh tra. Hiện tại tôi không còn câu hỏi nào cần hỏi ông nữa.”
“Cảm ơn, ông Pearson,” ngài thẩm phán nói. “Ông có muốn đối chất với nhân chứng này không, ông Redmayne?”
“Chắc chắn rồi, thưa ngài thẩm phán,” Alex nói trong lúc đứng dậy.
“Ông Chánh thanh tra, ông đã nói với tòa rằng đã có một thành viên của cộng đồng tình nguyện cung cấp thông tin cho phép ông bắt giữ Daniel Cartwright.”
“Vâng, đúng thế,” Fuller nói, hai tay nắm lấy tay vịn của bục nhân chứng.
“Như vậy đây không phải là một việc được thực hiện dựa một mình vào sự sắc sảo nghề nghiệp của cảnh sát như người đồng nghiệp của tôi đã đề xuất, có đúng không?”
“Không phải. Nhưng tôi tin chắc rằng ông cũng ủng hộ việc cảnh sát dựa vào hệ thống người cung cấp thông tin, ông Redmayne, bởi vì nếu không có họ một nửa số kẻ tội phạm hiện đang phải thụ án trong tù rất có thể vẫn còn tự do lang thang ngoài phố để gây ra nhiều tội ác hơn nữa.”
“Vậy là quý ông này, như ông gọi người cung cấp thông tin của mình, đã gọi điện tới văn phòng cho ông?” Ông Chánh thanh tra gật đầu. “Và hai người đã thỏa thuận hẹn gặp tại một nơi phù hợp cho cả hai vào ngày hôm sau?”
“Phải,” Fuller trả lời, quyết tâm không để lộ điều gì.
“Cuộc gặp đã diễn ra ở đâu vậy, ông Chánh thanh tra?”
Fuller quay về phía ngài thẩm phán. “Thưa ngài thẩm phán, tôi không muốn tiết lộ địa điểm.”
“Có thể hiểu được,” thẩm phán Hackett nói. “Mời ông tiếp tục, ông Redmayne.”
“Vậy có lẽ cũng không có ý nghĩa gì nếu tôi muốn hỏi tên người bán tin cho ông, ông Chánh thanh tra?”
“Người này không hề được trả tiền,” Fuller nói, lập tức ân hận về những gì vừa nói ra.
“Tốt thôi, ít nhất chúng ta cũng biết đây là một quý ông làm việc chuyên nghiệp không cần trả tiền.”
“Làm tốt lắm,” bố Alex lớn tiếng như kiểu một nhân vật tự sự trên sân khấu. Ông thẩm phán cau mày.
“Ông Chánh thanh tra, ông đã cảm thấy cần huy động bao nhiêu nhân viên công lực để bắt giữ một người đàn ông và một phụ nữ đang nằm trên giường vào lúc hai giờ sáng?” Fuller do dự. “Bao nhiêu, ông Chánh thanh tra?”
“Mười bốn người.”
“Nhưng thực tế hình như gần với con số hai mươi hơn đúng không?” Alex nói.
“Nếu ông tính đến cả đội hỗ trợ, có thể đúng là khoảng hai mươi.”
“Nghe có vẻ hơi quá cường điệu cho một người đàn ông và một phụ nữ,” Alex đề xuất.
“Hắn có thể có vũ khí,” Fuller nói. “Đây là một nguy cơ tôi không muốn mạo hiểm.”
“Trên thực tế thân chủ của tôi có vũ khí không?” Alex hỏi.
“Không, hắn không...”
“Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên - “Alex bắt đầu nói tiếp.
“Quá đủ rồi, ông Redmayne,” ông thẩm phán lên tiếng cắt ngang trước khi anh kịp nói hết câu.
“Thăm dò tốt lắm,” bố Alex nói, đủ to để mọi người trong phòng xử án đều nghe thấy.
“Ông muốn đề xuất ý tưởng gì chăng, Sir Matthew?” ông thẩm phán sẵng giọng.
Bố Alex mở mắt ra như thể một con thú hoang bị đánh thức dậy giữa giấc ngủ say. Ông chậm rãi đứng dậy và nói, “Ngài thật chu đáo khi đã hỏi, thưa ngài thẩm phán. Nhưng không, chưa phải lúc này. Có thể muộn hơn.” Ông ngồi trở lại xuống ghế của mình.
“Tiếp tục đi, Redmayne,” ông thẩm phán nói, nhưng trước khi Alex kịp trả lời, bố anh đã đứng dậy trở lại. “Tôi rất xin lỗi, thưa thẩm phán,” ông nói với giọng hết sức lễ phép, “nhưng ông muốn nói tới Redmayne nào?”
Lần này cả bồi thẩm đoàn cùng bật cười. Ngài thẩm phán không tìm cách trả lời, và Sir Matthew lại nặng nề ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại thì thầm, “Đánh thẳng vào điểm yếu đi, Alex.”
“Ông Chánh thanh tra, ông đã nói với tòa rằng ông đã hoàn toàn bị thuyết phục rằng người đang sống trong ngôi nhà là Daniel Cartwright chứ không phải Sir Nicholas Moncrieff sau khi trông thấy cô Wilson bước vào căn nhà đó.”
“Vâng, chính xác là như vậy,” Fuller nói, vẫn nắm chặt lấy tay vịn của bục nhân chứng.
“Nhưng sau khi đã bắt giam thân chủ của tôi, ông Chánh thanh tra, không lẽ không có lúc nào ông lo ngại về việc liệu có bắt nhầm người hay không sao?”
“Không, ông Redmayne, không hề, sau khi tôi đã trông thấy vết sẹo trên...”
“Sau khi ông đã trông thấy vết sẹo trên - “
“-kiểm tra ADN của nghi phạm trên máy tính của cảnh sát,” ông Chánh thanh tra nói.
“Ngồi xuống,” bố Alex thì thầm. “Con đã có được mọi thứ con cần, và Hackett sẽ không thể nhận ra tầm quan trọng của vết sẹo.”
“Xin cảm ơn Chánh thanh tra. Tôi không còn câu hỏi nào khác, thưa ngài thẩm phán.”
“Ông có muốn đối chất thêm với nhân chứng này không, ông Pearson?” thẩm phán Hackett hỏi.
“Không, xin cảm ơn ngài thẩm phán,” Pearson nói, trong khi ghi lại những từ sau khi tôi đã trông thấy vết sẹo trên... và cố tìm ra ý nghĩa của những từ này.
“Xin cảm ơn Chánh thanh tra,” ngài thẩm phán nói. “Ông có thể rời khỏi bục nhân chứng.”
Alex cúi người sang phía bố anh trong khi ông Chánh thanh tra bước ra khỏi phòng xử án và thì thầm, “Nhưng con đã không ép được ông ta phải thừa nhận “quý ông chuyên nghiệp” nọ thực ra là Spencer Craig.”
“Anh chàng này sẽ không bao giờ tiết lộ tên người cung cấp tin cho mình, nhưng con cũng đã khiến ông ta phải sập bẫy hai lần. Và đừng quên, vẫn còn một nhân chứng nữa cũng biết ai đã bán Danny cho cảnh sát, và ông ta hiển nhiên không hề cảm thấy thoải mái trong một phòng xử án, vì thế con có thể dồn ông ta vào thế bí trước khi Hackett kịp hiểu ra mục đích thực sự của con. Đừng bao giờ quên chúng ta không thể để lặp lại sai lầm trước đây với thẩm phán Browne và cuốn băng ghi âm.”
Alex gật đầu trong khi thẩm phán Hackett chuyển sự chú ý sang băng ghế dành cho các luật sư. “Có lẽ đây là thời điểm thích hợp để tạm nghỉ.”
“Tất cả đứng lên.”
Danh sách chương