Tuần đầu tiên của phiên xử đã kết thúc và bốn nhân vật chính đã tận hưởng kỳ weekend theo những cách khác nhau.
Alex Redmayne về Somerset nghỉ vài ngày với bố ở Bath. Thậm chí chưa kịp đóng cổng anh đã bị bố hỏi han về phiên tòa, còn bà mẹ có vẻ hứng thú hơn với việc tìm hiểu về cô bạn gái mới nhất của anh.
“Cũng hơi có hi vọng,” anh nói với cả hai người.
Khi Alex trở về London chiều Chủ nhật, anh đã tập rất kỹ các câu hỏi dành cho Beth Wilson vào ngày hôm sau, với bố anh đóng vai thẩm phán. Không khó với một người lão luyện như ông. Dù sao, đó cũng là những công việc ông đã làm suốt hai mươi năm trước khi về hưu.
“Sackville nói lập trường của con khá vững chắc,” bố anh kể, “nhưng ông ta thấy đôi khi con hơi quá mạo hiểm.”
“Có thể đó là cách duy nhất để con biết được Cartwright có thực sự vô tội hay không.”
“Đó không phải việc của con, “bố anh trả lời. “Cứ để bồi thẩm đoàn quyết định chuyện này.”
“Giờ thì giọng điệu của bố y hệt ông Sackville,” Alex nói và cười to.
“Công việc của con,” bố anh tiếp tục, phớt lờ lời bình phẩm, “là bảo vệ thân chủ của mình một cách hiệu quả nhất, dù anh ta có phạm tội hay không.”
Bố anh đã quên ông đưa ra lời khuyên này năm Alex bảy tuổi và từ đó đã nhắc đi nhắc lại nó hàng ngàn lần. Khi Alex trở thành sinh viên Oxford, ông đã ngồi ở ghế thẩm phán rồi.
“Theo con thì Beth Wilson sẽ là dạng nhân chứng kiểu gì?” Bố anh hỏi.
“Có một luật sư hoàng gia tử tế đã từng nói với con,” Alex trả lời, vuốt ve áo khoác của mình với vẻ khoa trương, “rằng anh đừng bao giờ đoán trước nhân chứng sẽ ra làm sao, cho tới khi họ bước lên bục.”
Mẹ Alex bật cười. “Đúng vậy,” bà vừa nói vừa dọn đĩa và đi vào nhà bếp.
“Và đừng coi thường Pearson,” bố anh nói. “Ông ta giỏi nhất là việc đối chất với nhân chứng của bên bị đấy.”
“Có thể coi thường ông Arnold Pearson QC được sao?” Alex hỏi lại, và mỉm cười.
“Ồ có, bố đã hai lần bị thua thiệt vì việc đó rồi đấy.”
“Vậy là hai người vô tội đã bị kết án vì tội ác mà họ không phạm phải?” Alex hỏi.
“Dĩ nhiên là không,” bố anh trả lời. “Cả hai người họ đều bị xử đúng tội, nhưng nhẽ ra bố nên gỡ cho họ. Hãy nhớ rằng, nếu Pearson tìm thấy nhược điểm trong phần biện hộ của con, ông ta sẽ liên tục khoét sâu vào chỗ đó, cho tới khi chắc rằng các thành bồi thẩm đoàn sẽ nhớ điều đó đến già.”
“Tôi có thể ngắt lời luật sư đồng nghiệp, để hỏi xem Susan thế nào không?” mẹ Alex vừa rót cà phê cho anh vừa hỏi.
“Susan?” Alex nói, quay trở lại hiện thực.
“Cô gái hấp dẫn con đưa về gặp bố mẹ hai tháng trước ý.”
“Susan Rennick? Con không biết. E là bọn con không liên lạc với nhau nữa. Con không nghĩ rằng luật sư cũng phải xử lý cả chuyện đời tư của người khác. Có trời mới biết sao hồi đó bố mẹ lại lấy được nhau.”
“Hồi đó, trong phiên tòa xử vụ Carbarshi, đêm nào mẹ con cũng cho bố ăn no. Nếu bố không cưới bà ấy, chắc chắn sẽ bị chết đói.”
“Đơn giản vậy thôi sao?” Alex nói, cười toét với mẹ.
“Nào có được thế,” bà trả lời. “Con biết không, phiên tòa đó kéo dài đến hơn hai năm, và ông ấy thua cuộc.”
“Không, tôi không thua,” bố anh trả lời, vòng tay qua ôm eo vợ. “Chỉ là nhắc nhở thôi, con trai, Pearson không có vợ, vì thế ông ta có thể dành cả mấy ngày cuối tuần chuẩn bị các câu hỏi hóc hiểm cho Beth Wilson đấy.”
***
Họ không cho anh được bảo lãnh.
Danny đã phải ngồi sáu tháng trong nhà tù Belmarsh được canh phòng cẩn mật ở phía Đông Nam London. Hai mươi hai tiếng một ngày phải ở trong căn phòng diện tích hai mét tư nhân một mét tám, đồ đạc chỉ có cái giường đơn, một ghế nhựa, bồn rửa mặt nhỏ và bồn cầu bằng thép. Khung cửa sổ bé tí xíu có chấn song ở trên đầu là chỗ duy nhất anh có thể nhìn ra thế giới bên ngoài. Mỗi buổi chiều họ cho anh ra khỏi phòng giam trong bốn nhăm phút để đi dạo quanh khoảng sân bê tông rộng khoảng một mẫu(1), được bao bỏi bởi bốn bức tường cao gần sáu mét với hàng rào dây thép ở trên.
“Tôi vô tội,” anh nhắc đi nhắc lại khi được hỏi, và các cảnh sát viên cũng như bạn tù lập tức phải đối, “Ai chả nói như vậy.”
Khi đi dạo quanh sân sáng hôm đó, anh cố không nghĩ về tuần đầu của phiên xử đã trôi qua, nhưng không thể. Dù không nhìn kỹ từng thành viên của bồi thẩm đoàn, anh vẫn biết họ đang nghĩ gì. Tuần đầu có thể không suôn sẻ, nhưng tối thiểu thì Beth cũng sẽ kể được câu chuyện theo góc nhìn của nàng. Liệu bồi thẩm đoàn sẽ tin nàng, hay họ chấp nhận câu chuyện của Spencer về những gì đã xảy ra? Bố Danny không ngừng nhắc anh rằng luật pháp Anh ưu việt số một thế giới - người vô tội sẽ không phải ngồi tù oan. Nếu điều này là sự thật, chỉ một tuần nữa là anh được tự do. Và anh cố không nghĩ đến khả năng còn lại.
***
Arnold Pearson đã dành cả kỳ nghỉ cuối tuần rời khỏi thành phố, về ngôi nhà thôn dã của mình ở vùng Cotworlds, nơi có mảnh vườn rộng bốn mẫu rưỡi - niềm tự hào và cũng là thú vui của ông ta. Sau khi chăm sóc mấy luống hoa hông, ông ta ngồi vào đọc cuốn tiểu thuyết đang được khen ngợi, nhưng rồi lại đặt sang một bên trước khi quyết định đi dạo. Dọc qua làng, Pearson cố gắng xua hết khỏi đầu những chuyện xảy ra ở London tuần qua, nhưng vụ án vẫn cứ lởn vởn trong đầu ông ta.
Pearson cảm thấy tuần thứ nhất của phiên tòa diễn ra khá tốt đẹp, bất chấp sự thật là Redmayne đã chứng tỏ mình là đối thủ lợi hại hơn mong đợi của ông ta. Vẫn lối ăn nói và tác phong quen thuộc, hẳn là được di truyền cộng thêm một chút năng khiếu bẩm sinh, khiến ông ta nhớ lại bố của Redmayne, người mà theo Pearson, là luật sư biện hộ lợi hại nhất mà ông ta đã từng đối đầu.
Nhưng ơn trời, cậu trai vẫn còn non lắm. Nhẽ ra cậu ta nên kéo dài hơn vấn đề thời gian khi Craig còn đứng ở bục nhân chứng. Arnold Pearson đã đếm từng viên gạch lát vỉa hè trên quãng đường từ Dunlop Arms về tới cửa nhà Craig, với một chiếc đồng hồ bấm giây. Ông ta sau đó về nhà mình, cởi quần áo, tắm rửa, mặc bộ đồ mới, trong đầu vẫn tính toán vấn đề thời gian. Arnold nghi ngờ khoảng thời gian đó sẽ không dưới hai mươi phút - cũng không qua ba mươi phút.
Sau khi mua vài món đồ tạp phẩm và một tờ báo địa phương trong cửa hàng, Pearson bắt đầu quay lại. Ông ta dừng lại trước bãi cỏ của làng, mỉm cười nhớ lại con số 57 điểm ghi được khi đối đầu Brocklehurst khoảng hai mươi năm trước - hay là ba mươi? Những gì ông ta yêu thích ở nước Anh đều hiện ra ở làng quê cả. Pearson nhìn đồng hồ, thở dài khi nghĩ đến chuyện đến giờ về nhà và chuẩn bị cho buổi sáng hôm sau.
Uống trà xong, ông ta vào phòng làm việc, ngồi xuống ghế và xem qua một lượt các câu hỏi đã chuẩn bị cho Beth Wilson. Ông ta chiếm được một chút ưu thế khi được nghe Redmayne hỏi cô ta trước khi đến lượt mình. Như con mèo rình chuột, ông ta sẽ ngồi ở cuối bàn, kiên nhẫn chờ cô ta mắc dù chỉ một sai lầm rất nhỏ. Người có tội luôn mắc sai lầm.
Arnold mỉm cười khi nhìn vào tờ Tin chiều Green And Bow, tin chắc rằng Redmayne sẽ không tình cờ đọc được bài báo đăng trên trang bìa từ khoảng mười lăm năm trước. Arnold Pearson có thể không có sự thanh lịch và kiểu cách như ngài thẩm phán Redmayne, nhưng ông ta thay những thứ đó bằng việc kiên nhẫn nghiên cứu hàng giờ liền, qua đó đã phát hiện ra thêm hai phần quan trọng khác trong chứng cứ, chắc chắn đủ để bồi thẩm đoàn tin tưởng Cartwright có tội. Nhưng ông ta cất chúng đi, chỉ dành cho bị cáo - người sẽ đối chất với ông ta vào cuối tuần sau.
***
Ngày Alex đùa cợt với bố mẹ trong bữa trưa ở Bath, Danny đang chạy quanh khoảng sân trong nhà tù Belmarsh và Arnold Pearson ghé qua cửa hàng trong làng, thì Beth Wilson tới gặp bác sĩ.
“Chỉ là kiểm tra định kỳ thôi,” bác sĩ trấn an nàng bằng một nụ cười. Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngấm, thay vào đó là cái nhíu mày. “Cô có gặp cơn stress bất thường nào từ lần khám trước không?” ông ta hỏi.
Beth không kể lại tuần trước của nàng đã trôi quá thế nào, để tránh làm ông bác sĩ nặng nề. Không có cách nào ngăn cản việc bố nàng tiếp tục buộc tội Danny, và cấm nhắc đến tên anh trong nhà, dù mẹ nàng vẫn tin lời nàng về những gì xảy ra tối hôm đó. Nhưng liệu bồi thẩm đoàn sẽ phán xét thế nào, như mẹ nàng hay bố nàng? Sáu tháng trở lại đây, chiều Chủ nhật nào Beth cũng đến thăm Danny ở nhà tù Belmarsh, nhưng Chủ nhật này thi không. Luật sư Redmayne đã thông báo nàng không được phép tiếp xúc với Danny nữa, cho tới khi phiên tòa kết thúc. Nhưng còn rất nhiều thứ nàng muốn hỏi anh, và rất nhiều thứ muốn kể cho anh nghe.
Sáu tuần nữa đứa bé sẽ ra đời, nhưng trước đó rất lâu Danny đã được trả tự do, và thử thách nghiệt ngã này sẽ kết thúc. Một khi bồi thẩm đoàn đã đưa ra phán quyết cuối cùng, hẳn là bố nàng cũng phải đồng ý rằng Danny vô tội.
Sáng thứ Hai, ông Wilson lái xe đưa con gái đến Tòa hình sự trung tâm, thả nàng ở lối chính. Ông chỉ nói ngắn gọn ba chữ lúc Beth bước ra khỏi xe: “Hãy nói thật.”
Alex Redmayne về Somerset nghỉ vài ngày với bố ở Bath. Thậm chí chưa kịp đóng cổng anh đã bị bố hỏi han về phiên tòa, còn bà mẹ có vẻ hứng thú hơn với việc tìm hiểu về cô bạn gái mới nhất của anh.
“Cũng hơi có hi vọng,” anh nói với cả hai người.
Khi Alex trở về London chiều Chủ nhật, anh đã tập rất kỹ các câu hỏi dành cho Beth Wilson vào ngày hôm sau, với bố anh đóng vai thẩm phán. Không khó với một người lão luyện như ông. Dù sao, đó cũng là những công việc ông đã làm suốt hai mươi năm trước khi về hưu.
“Sackville nói lập trường của con khá vững chắc,” bố anh kể, “nhưng ông ta thấy đôi khi con hơi quá mạo hiểm.”
“Có thể đó là cách duy nhất để con biết được Cartwright có thực sự vô tội hay không.”
“Đó không phải việc của con, “bố anh trả lời. “Cứ để bồi thẩm đoàn quyết định chuyện này.”
“Giờ thì giọng điệu của bố y hệt ông Sackville,” Alex nói và cười to.
“Công việc của con,” bố anh tiếp tục, phớt lờ lời bình phẩm, “là bảo vệ thân chủ của mình một cách hiệu quả nhất, dù anh ta có phạm tội hay không.”
Bố anh đã quên ông đưa ra lời khuyên này năm Alex bảy tuổi và từ đó đã nhắc đi nhắc lại nó hàng ngàn lần. Khi Alex trở thành sinh viên Oxford, ông đã ngồi ở ghế thẩm phán rồi.
“Theo con thì Beth Wilson sẽ là dạng nhân chứng kiểu gì?” Bố anh hỏi.
“Có một luật sư hoàng gia tử tế đã từng nói với con,” Alex trả lời, vuốt ve áo khoác của mình với vẻ khoa trương, “rằng anh đừng bao giờ đoán trước nhân chứng sẽ ra làm sao, cho tới khi họ bước lên bục.”
Mẹ Alex bật cười. “Đúng vậy,” bà vừa nói vừa dọn đĩa và đi vào nhà bếp.
“Và đừng coi thường Pearson,” bố anh nói. “Ông ta giỏi nhất là việc đối chất với nhân chứng của bên bị đấy.”
“Có thể coi thường ông Arnold Pearson QC được sao?” Alex hỏi lại, và mỉm cười.
“Ồ có, bố đã hai lần bị thua thiệt vì việc đó rồi đấy.”
“Vậy là hai người vô tội đã bị kết án vì tội ác mà họ không phạm phải?” Alex hỏi.
“Dĩ nhiên là không,” bố anh trả lời. “Cả hai người họ đều bị xử đúng tội, nhưng nhẽ ra bố nên gỡ cho họ. Hãy nhớ rằng, nếu Pearson tìm thấy nhược điểm trong phần biện hộ của con, ông ta sẽ liên tục khoét sâu vào chỗ đó, cho tới khi chắc rằng các thành bồi thẩm đoàn sẽ nhớ điều đó đến già.”
“Tôi có thể ngắt lời luật sư đồng nghiệp, để hỏi xem Susan thế nào không?” mẹ Alex vừa rót cà phê cho anh vừa hỏi.
“Susan?” Alex nói, quay trở lại hiện thực.
“Cô gái hấp dẫn con đưa về gặp bố mẹ hai tháng trước ý.”
“Susan Rennick? Con không biết. E là bọn con không liên lạc với nhau nữa. Con không nghĩ rằng luật sư cũng phải xử lý cả chuyện đời tư của người khác. Có trời mới biết sao hồi đó bố mẹ lại lấy được nhau.”
“Hồi đó, trong phiên tòa xử vụ Carbarshi, đêm nào mẹ con cũng cho bố ăn no. Nếu bố không cưới bà ấy, chắc chắn sẽ bị chết đói.”
“Đơn giản vậy thôi sao?” Alex nói, cười toét với mẹ.
“Nào có được thế,” bà trả lời. “Con biết không, phiên tòa đó kéo dài đến hơn hai năm, và ông ấy thua cuộc.”
“Không, tôi không thua,” bố anh trả lời, vòng tay qua ôm eo vợ. “Chỉ là nhắc nhở thôi, con trai, Pearson không có vợ, vì thế ông ta có thể dành cả mấy ngày cuối tuần chuẩn bị các câu hỏi hóc hiểm cho Beth Wilson đấy.”
***
Họ không cho anh được bảo lãnh.
Danny đã phải ngồi sáu tháng trong nhà tù Belmarsh được canh phòng cẩn mật ở phía Đông Nam London. Hai mươi hai tiếng một ngày phải ở trong căn phòng diện tích hai mét tư nhân một mét tám, đồ đạc chỉ có cái giường đơn, một ghế nhựa, bồn rửa mặt nhỏ và bồn cầu bằng thép. Khung cửa sổ bé tí xíu có chấn song ở trên đầu là chỗ duy nhất anh có thể nhìn ra thế giới bên ngoài. Mỗi buổi chiều họ cho anh ra khỏi phòng giam trong bốn nhăm phút để đi dạo quanh khoảng sân bê tông rộng khoảng một mẫu(1), được bao bỏi bởi bốn bức tường cao gần sáu mét với hàng rào dây thép ở trên.
“Tôi vô tội,” anh nhắc đi nhắc lại khi được hỏi, và các cảnh sát viên cũng như bạn tù lập tức phải đối, “Ai chả nói như vậy.”
Khi đi dạo quanh sân sáng hôm đó, anh cố không nghĩ về tuần đầu của phiên xử đã trôi qua, nhưng không thể. Dù không nhìn kỹ từng thành viên của bồi thẩm đoàn, anh vẫn biết họ đang nghĩ gì. Tuần đầu có thể không suôn sẻ, nhưng tối thiểu thì Beth cũng sẽ kể được câu chuyện theo góc nhìn của nàng. Liệu bồi thẩm đoàn sẽ tin nàng, hay họ chấp nhận câu chuyện của Spencer về những gì đã xảy ra? Bố Danny không ngừng nhắc anh rằng luật pháp Anh ưu việt số một thế giới - người vô tội sẽ không phải ngồi tù oan. Nếu điều này là sự thật, chỉ một tuần nữa là anh được tự do. Và anh cố không nghĩ đến khả năng còn lại.
***
Arnold Pearson đã dành cả kỳ nghỉ cuối tuần rời khỏi thành phố, về ngôi nhà thôn dã của mình ở vùng Cotworlds, nơi có mảnh vườn rộng bốn mẫu rưỡi - niềm tự hào và cũng là thú vui của ông ta. Sau khi chăm sóc mấy luống hoa hông, ông ta ngồi vào đọc cuốn tiểu thuyết đang được khen ngợi, nhưng rồi lại đặt sang một bên trước khi quyết định đi dạo. Dọc qua làng, Pearson cố gắng xua hết khỏi đầu những chuyện xảy ra ở London tuần qua, nhưng vụ án vẫn cứ lởn vởn trong đầu ông ta.
Pearson cảm thấy tuần thứ nhất của phiên tòa diễn ra khá tốt đẹp, bất chấp sự thật là Redmayne đã chứng tỏ mình là đối thủ lợi hại hơn mong đợi của ông ta. Vẫn lối ăn nói và tác phong quen thuộc, hẳn là được di truyền cộng thêm một chút năng khiếu bẩm sinh, khiến ông ta nhớ lại bố của Redmayne, người mà theo Pearson, là luật sư biện hộ lợi hại nhất mà ông ta đã từng đối đầu.
Nhưng ơn trời, cậu trai vẫn còn non lắm. Nhẽ ra cậu ta nên kéo dài hơn vấn đề thời gian khi Craig còn đứng ở bục nhân chứng. Arnold Pearson đã đếm từng viên gạch lát vỉa hè trên quãng đường từ Dunlop Arms về tới cửa nhà Craig, với một chiếc đồng hồ bấm giây. Ông ta sau đó về nhà mình, cởi quần áo, tắm rửa, mặc bộ đồ mới, trong đầu vẫn tính toán vấn đề thời gian. Arnold nghi ngờ khoảng thời gian đó sẽ không dưới hai mươi phút - cũng không qua ba mươi phút.
Sau khi mua vài món đồ tạp phẩm và một tờ báo địa phương trong cửa hàng, Pearson bắt đầu quay lại. Ông ta dừng lại trước bãi cỏ của làng, mỉm cười nhớ lại con số 57 điểm ghi được khi đối đầu Brocklehurst khoảng hai mươi năm trước - hay là ba mươi? Những gì ông ta yêu thích ở nước Anh đều hiện ra ở làng quê cả. Pearson nhìn đồng hồ, thở dài khi nghĩ đến chuyện đến giờ về nhà và chuẩn bị cho buổi sáng hôm sau.
Uống trà xong, ông ta vào phòng làm việc, ngồi xuống ghế và xem qua một lượt các câu hỏi đã chuẩn bị cho Beth Wilson. Ông ta chiếm được một chút ưu thế khi được nghe Redmayne hỏi cô ta trước khi đến lượt mình. Như con mèo rình chuột, ông ta sẽ ngồi ở cuối bàn, kiên nhẫn chờ cô ta mắc dù chỉ một sai lầm rất nhỏ. Người có tội luôn mắc sai lầm.
Arnold mỉm cười khi nhìn vào tờ Tin chiều Green And Bow, tin chắc rằng Redmayne sẽ không tình cờ đọc được bài báo đăng trên trang bìa từ khoảng mười lăm năm trước. Arnold Pearson có thể không có sự thanh lịch và kiểu cách như ngài thẩm phán Redmayne, nhưng ông ta thay những thứ đó bằng việc kiên nhẫn nghiên cứu hàng giờ liền, qua đó đã phát hiện ra thêm hai phần quan trọng khác trong chứng cứ, chắc chắn đủ để bồi thẩm đoàn tin tưởng Cartwright có tội. Nhưng ông ta cất chúng đi, chỉ dành cho bị cáo - người sẽ đối chất với ông ta vào cuối tuần sau.
***
Ngày Alex đùa cợt với bố mẹ trong bữa trưa ở Bath, Danny đang chạy quanh khoảng sân trong nhà tù Belmarsh và Arnold Pearson ghé qua cửa hàng trong làng, thì Beth Wilson tới gặp bác sĩ.
“Chỉ là kiểm tra định kỳ thôi,” bác sĩ trấn an nàng bằng một nụ cười. Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngấm, thay vào đó là cái nhíu mày. “Cô có gặp cơn stress bất thường nào từ lần khám trước không?” ông ta hỏi.
Beth không kể lại tuần trước của nàng đã trôi quá thế nào, để tránh làm ông bác sĩ nặng nề. Không có cách nào ngăn cản việc bố nàng tiếp tục buộc tội Danny, và cấm nhắc đến tên anh trong nhà, dù mẹ nàng vẫn tin lời nàng về những gì xảy ra tối hôm đó. Nhưng liệu bồi thẩm đoàn sẽ phán xét thế nào, như mẹ nàng hay bố nàng? Sáu tháng trở lại đây, chiều Chủ nhật nào Beth cũng đến thăm Danny ở nhà tù Belmarsh, nhưng Chủ nhật này thi không. Luật sư Redmayne đã thông báo nàng không được phép tiếp xúc với Danny nữa, cho tới khi phiên tòa kết thúc. Nhưng còn rất nhiều thứ nàng muốn hỏi anh, và rất nhiều thứ muốn kể cho anh nghe.
Sáu tuần nữa đứa bé sẽ ra đời, nhưng trước đó rất lâu Danny đã được trả tự do, và thử thách nghiệt ngã này sẽ kết thúc. Một khi bồi thẩm đoàn đã đưa ra phán quyết cuối cùng, hẳn là bố nàng cũng phải đồng ý rằng Danny vô tội.
Sáng thứ Hai, ông Wilson lái xe đưa con gái đến Tòa hình sự trung tâm, thả nàng ở lối chính. Ông chỉ nói ngắn gọn ba chữ lúc Beth bước ra khỏi xe: “Hãy nói thật.”
Danh sách chương