3 giờ sáng, Tôn Điềm Điềm bị đánh thức.
Tôn Hoài Đường vừa nghe điện thoại xong, đang gấp rút chuẩn bị hành lý.
“Điềm Điềm, chúng ta mau về.”
Thấy biểu tình anh nghiêm trọng, Tôn Điềm Điềm có dự cảm chẳng lành.
*
Tại nhà cũ, mọi người đều đang ngồi trong đại sảnh, không khí bi thương tràn ngập căn phòng.
Tôn Điềm Điềm đau xót vì không được gặp bà nội Tôn lần cuối, cảm thấy tự trách, nước mắt vô thức trào ra.
Diệp Giai Lan ôm cô vào lòng, an ủi: “Bà nội nhắm mắt xuôi tay vào nửa đêm, bà đã ra đi thanh thản. Điềm Điềm đừng tự trách mình, bà nội không trách con đâu.”
Tôn Hoài Đường thấy cô khóc, nhịn xuống cảm giác muốn ôm cô vỗ về, giọng nói đanh lại: “Dì Diệp nói đúng, bà nội thương em như vậy, sao có thể trách em chứ?”
Tôn Ngọc dựa vào Trịnh Khiết mà khóc, đôi mắt đỏ hoe, khác với vẻ điềm tĩnh hằng ngày của cô ấy.
Ông nội Tôn đã đi, trong nhà chỉ còn bà nội, mọi người đều biết sức khỏe của bà nội mấy năm nay không tốt, gia đình cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ là không nghĩ rằng, ngày ấy lại đến đột ngột như vậy.
*
Sau khi tang lễ bà nội Tôn kết thúc, Diệp Giai Lan và Tôn Điềm Điềm ở lại nhà cũ vài ngày rồi trở về nhà mình. Tôn Ngọc lái xe đưa họ về.
Tôn Ngọc nhìn Tôn Điềm Điềm qua kính chiếu hậu, đứa cháu gái này, từ nhỏ đã rất yêu thương bà nội. Khi còn bé, lần đầu thấy bà nội là đòi ôm, khi khóc ai dỗ cũng không được, kể cả Diệp Giai Lan, nhưng riêng bà nội thì chỉ cần một cái ôm là đã dỗ được.
Cô còn đặc biệt khiến người khác cảm thấy vui vẻ. Khi ông nội Tôn còn sống, vì giận Tôn Thừa mà không gặp hai vợ chồng, họ liền để cô đi gặp ông nội. Cô bé mặc một chiếc váy xòe và đôi giày da nhỏ, lúc la lúc lắc đi đến trước cửa thư phòng ông nội Tôn, tay nhỏ múm mím không sợ đau mà gõ mạnh lên cửa, dùng hết sức nói: “Ông nội, ông nội, Điềm Điềm tới tìm ông chơi nè! Ông có bên trong không ạ? Ông nội…”
Ông nội nghe tiếng cháu gái mình bên ngoài, lòng đau như cắt, vợ chồng Tôn Thừa mang đứa nhỏ tới đây sao? Bị lạc đứa nhỏ cũng không biết đi tìm à? Ông nội trộm mở cửa, bế cháu gái lên hỏi tay cô bé có đau không, cháu gái nhỏ liền nắm lấy tay ông, lắc đầu cười khanh khách, hai bím tóc cũng vì thế mà đung đưa qua lại.
“Ông nội, con tìm được ông rồi! He he… Con cũng muốn trốn, tới lượt ông nội tìm con nha?” Trong lòng ông nội dần thay đổi, “Được, ông nội tìm con.”
………..
Không riêng gì hai ông bà nội, ai cũng đều thích cô. Tôn Ngọc cũng không phải ngoại lệ, cô ấy thương yêu đứa con gái duy nhất của anh trai, cháu gái duy nhất của mình.
Dường như nhớ tới gì đó, Tôn Ngọc hỏi Tôn Điềm Điềm đang ngồi đằng sau: “Điềm Điềm, cuối tuần sau con nhập học rồi, muốn ở ký túc xá hay thuê bên ngoài?”
Tôn Điềm Điềm dần lấy lại được tinh thần sau mấy ngày vừa qua, cô có hơi ngẩn người, không nghe rõ Tôn Ngọc nói, đang muốn hỏi lại thì Diệp Giai Lan trả lời: “Ở ký túc xá của trường đi, trong đó nhiều người, còn dễ kết bạn. Ở bên ngoài không an toàn.”
Tôn Điềm Điềm mới phản ứng lại, sắp tới là khai giảng rồi. Cô chợt nhớ đến Tôn Hoài Đường.
Thông Báo ngày 10 tháng 2:
Anh thuê bên ngoài một căn chung cư hai phòng, đợi khi cô khai giảng xong thì ở cùng anh tại đó, nhưng giờ mẹ lại muốn cô ở trong trường, sao cô dám ở bên ngoài với anh đây? Tôn Ngọc liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy biểu cảm của Tôn Điềm Điềm mê man, cười cười hỏi: “Điềm Điềm nghĩ sao?”
“Cô ơi, con như thế nào cũng được, đợi đến lúc nhập học xem ký túc xá thế nào rồi hãy quyết định.” Tôn Điềm Điềm ngoan ngoãn trả lời.
“À đúng rồi, Hoài Đường có thuê một căn chung cư, sau năm ba cũng định ra đó sống. Điềm Điềm muốn thuê ngoài thì qua nhà thằng bé, có anh chăm sóc cho con, mọi người cũng yên tâm hơn.”
Tôn Điềm Điềm vui vẻ, thử hỏi: “Cô ơi, vậy không tốt lắm, lỡ con quấy rầy anh Đường…”
“Con cũng biết mình làm phiền người khác sao, vậy ở trong ký túc xá đi.” Diệp Giai Lan trừng mắt nhìn cô. Ngôn Tình Nữ Phụ
Tôn Ngọc buồn cười nói: “Chị dâu, Hoài Đường thuê căn chung cư hai phòng và một phòng khách, Điềm Điềm sẽ có phòng riêng. Sao mà làm phiền thằng bé được?”
“Cũng không được, chị không yên tâm.” Có lẽ bà cảm thấy mình hơi lớn tiếng, Diệp Giai Lan dừng một chút, thay đổi cách nói: “Chị không yên tâm về Điềm Điềm, con bé lúc nào cũng suy nghĩ lung tung, rất nghịch ngợm và tùy hứng, lỡ như Hoài Đường không làm theo ý con bé thì sẽ bị con bé làm càu nhàu. Vẫn nên ở trong ký túc xá đi, có bạn cùng phòng rồi từ từ mài dũa tính nết. Ở nhà thì làm phiền mẹ, tới đại học rồi không biết còn làm phiền đến ai?”
“Mẹ—-” Tôn Điềm Điềm kéo dài giọng, nhíu mày bất mãn.
Cô trong mắt Diệp Giai Lan hay đi gây sự với người khác lắm sao? Đúng là mẹ mình, nói chuyện không thèm để ý sắc mặt cô.
Tôn Ngọc nghiêm túc nghe Diệp Giai Lan nói, có chút ngoài ý muốn, cô ấy nhướng mày nhìn bà, sau đó nghiêm túc chuyển ánh mắt sang con đường phía trước, ngón tay giật giật, im lặng không nói gì.
Đưa hai người về đến nhà, Tôn Ngọc về nhà cũ rồi gọi Tôn Hoài Đường vào thư phòng nói chuyện.