Vào năm lớp bảy, Tôn Điềm Điềm đăng ký tham gia hoạt động trại hè ở trường.

Tôn Điềm Điềm đã học vẽ từ khi học cấp 1, Diệp Giai Lan nghe nói trường đang mở trại hè mỹ thuật liền lập tức đăng ký cho cô. Tôn Điềm Điềm nói muốn đi vì bạn thân Lâm Lâm cũng sẽ tham gia.

Ai mà ngờ rằng sau khi trại hè được tổ chức, Tôn Điềm Điềm đã “xảy ra chuyện”.

Ngày đó, sau khi đã tham quan các danh lam thắng cảnh nổi tiếng, nhóm học sinh theo thầy giáo đến cạnh một bờ sông dưới núi để vẽ tranh.

Các cô cậu học sinh ríu rít bên bờ suối, vừa bày ra các loại bàn vẽ giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh, vừa cảm thán phong cảnh thiên nhiên nơi đây, họ nóng lòng muốn được vẽ ngay bây giờ.

Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn về phía xa, nước suối chảy từ rừng sâu xuống thác nước róc rách và uốn lượn, không thấy rõ thượng nguồn. Cô cúi đầu, nước suối trong vắt, còn thấy được những con cá đang bơi qua bơi lại. Cô đưa chân trần xuống đảo đảo trong làn nước, cảm giác vui vẻ thoải mái.

Nâng cọ vẽ lên, Tôn Điềm Điềm đang chuẩn bị vẽ tranh thì đột nhiên nghe được giọng cười to lớn bên cạnh, cô tò mò quay ra nhìn về phía sau.

Nam sinh đang cười to, nói chuyện với người bên cạnh: “Cậu không biết sao? Tớ nghe ba nói mới biết được Tôn Hoài Đường là con hoang không cha không mẹ! Ha ha ha…”

“Vậy mà lúc nào cũng tỏ vẻ mình thanh cao lắm, tớ luôn tưởng cậu ta là con ruột của thị trưởng Tôn, ai ngờ cũng chỉ là thằng cô nhi! Ha ha ha…”

Tôn Điềm Điềm nghe rõ từng lời người nọ nói, chân mày nhíu chặt, lửa giận trong lòng bừng lên, tay nắm chặt cây cọ vẽ. Cô mím môi, ánh mắt gắt gao nhìn cậu nam sinh đang nói chuyện.

Lâm Lâm cũng nghe thấy, cô ấy hung tợn từng mắt tên nam sinh kia một cái, sau đó quay sang nói với Tôn Điềm Điềm: “Điềm Điềm đừng kích động, cậu ta hình như học lớp số 8, tớ sẽ giúp cậu khâu miệng tên đó lại!” Dứt lời, cô ấy liền đứng dậy.

Tôn Điềm Điềm đột nhiên đứng lên đè xuống bả vai Lâm Lâm để cô ấy ngồi xuống.

Tên nam sinh kia vẫn còn cười trào phúng: “Cậu ta còn không biết xấu hổ đi học trong trường quý tộc, may mà còn Tôn Điềm Điềm! Dù sao thì cậu ấy mới là cháu gái ruột của tập đoàn họ Tôn. Thằng chó Tôn Hoài Đường kia không biết xấu hổ còn tự nhận mình là anh họ sao?”

Những người đứng xung quanh nghe cậu ta nói xong liền kinh ngạc mở to mắt, một số người tỏ vẻ không thể tin được thân thế của Tôn Hoài Đường. Vài người vốn dĩ đã ghen ghét anh, nghe xong liền vui vẻ cười nhạo. Có người hiểu chuyện chạy đến nói nhỏ Tôn Điềm Điềm nghe.

Nhiều bạn học đứng xung quanh Tôn Điềm Điềm nghe xong cũng bắt đầu thầm thì to nhỏ rồi nhìn cô. Một số ít cảm thấy bất bình, bênh vực Tôn Hoài Đường.

Trong lúc Lâm Lâm không để ý, Tôn Điềm Điềm liền chạy đến bên kia như một mũi tên.

“Điềm Điềm, khoan đã!”

“Không có nhà họ Tôn, sao cậu ta có thể học ở đây được? Ở trường thì ỷ có thầy cô thích, nữ sinh trong trường mê mẩn, liền hoành hành ngang ngược—-”

Tôn Điềm Điềm chạy đến trước mặt tên nam sinh kia, dùng sức đẩy cậu ta xuống, giận dữ hét: “Cậu là cái thá gì mà nói anh Đường như vậy?”

Tên nam sinh chưa kịp phản ứng đã bị đẩy té xuống suối, còn chưa kịp nhìn đó là ai, giận dự đứng lên xô ngã Tôn Điềm Điềm: “Mẹ nó mày là ai? Ông đây nói ai liên quan gì tới mày!”

“Điềm Điềm!” Một giọng nam quen thuộc la lên.

“Tôn Điềm— á!” Tên nam sinh vừa nhìn thấy Tôn Điềm Điềm ngã xuống suối, liền bị đấm một cái ngã nhào xuống đất, máu mũi chảy đầy mặt.


Lâm Lâm nhìn thấy tên nam sinh mặt mũi đầy máu, gương mặt mang vẻ sợ hãi, mới nhớ đây là ai, hình như là con trai một cổ đông nhỏ của tập đoàn nhà họ Tôn.

Lâm Lâm vội vàng chạy đến nâng đỡ Tôn Điềm Điềm dậy, hồ nước không sâu nhưng rất lạnh, toàn thân cô ướt đẫm, cơ thể run rẩy.

Tôn Hoài Đường cũng cảm giác được điều này, anh nhanh chóng bế Tôn Điềm Điềm dậy, đem điện thoại ném cho Lâm Lâm: “Đừng nói cho dì Diệp, gọi cho mẹ anh.”

Đi đến trước mắt tên nam sinh đầy máu mũi kia, Tôn Hoài Đường tức giận dùng sức đá vào bụng cậu ta, nam sinh đó né không kịp liền bị văng ra phía sau, ôm bụng ngã trên mặt đất rên rỉ.

Lâm Lâm há miệng, vài giây sau mới phản ứng lại, nhìn theo bóng dáng Tôn Hoài Đường đi xa nói: “Yên tâm, em biết phải nói thế nào mà!”

Chờ đến khi Tôn Hoài Đường đi rồi, các học sinh còn lại mới bắt đầu nghị luận to nhỏ: “Tôn Điềm Điềm bình thường ở trường trông bình thường, mà gia cảnh lại đồ sộ như vậy! Là cháu gái nhà họ Tôn! Người có tiền!”

Thông Báo ngày 10 tháng 2:

“Cậu cảm thấy chuyện Tôn Hoài Đường là thật à?”

“Có khi là thật, mấy người có tiền mới biết được nội tình bên trong.”

“Ai? Không phải Tôn Hoài Đường đã tốt nghiệp rồi sao? Sao lại xuất hiện trong trại hè của trường cấp 2? Không lẽ lớp 10 trường số 1 cũng có ngoại khóa ở đây sao?”

“Không nghe nói gì về việc này hết.”

“…”


Mọi chuyện tiếp theo đều do Tôn Ngọc xử lý. Cô Tôn không nói với Tôn Thừa và Diệp Giai Lan chuyện này theo ý của Tôn Hoài Đường, Tôn Điềm Điềm vì anh mà thiếu chút nữa đi đánh nhau với người khác, hơn nữa, việc tại sao Tôn Hoài Đường lại có mặt ở trại hè của Tôn Điềm Điềm, cô Tôn không hỏi anh.

Tên nam sinh bị Tôn Hoài Đường đánh được Tôn Ngọc giải quyết bằng cách: Bồi thường tiền thuốc men, kêu cậu ta xin lỗi trước, sau một tháng nữa sẽ bí mật mua hết đống cổ phần nhỏ bé của ba cậu ta.

*

“Mẹ biết từ lúc đó rồi sao?” Tôn Hoài Đường hỏi Tôn Ngọc.

Biết anh thích Tôn Điềm Điềm, vì cô mà đánh người.

Tôn Ngọc dựa lưng vào sau ghế, nâng mắt nhìn anh, không tỏ ý kiến.

Hai đứa nhỏ có tình cảm với nhau, vì đối phương mà bảo vệ lẫn nhau, nhưng lần đó, hành động Tôn Hoài Đường không bình thường chút nào. Lúc ấy cô Tôn cũng có chút hoài nghi, nhưng đến bây giờ đã có thể xác định, thằng bé thích Tôn Điềm Điềm.

Một hồi sau, Tôn Ngọc hỏi anh: “Hai đứa ở bên nhau bao lâu rồi.”

Tôn Hoài Đường rũ mắt, không thành thật nói: “Không lâu, gần hai tháng.”

Là khoảng thời gian lúc Điềm Điềm vừa thi đại học xong, lúc ấy hai đứa mới chính thức ở bên nhau. Tôn Ngọc nửa tin nửa ngờ.

Thấy mẹ không nói gì, Tôn Hoài Đường có hơi bất an, khóe môi giật giật hỏi: “Mẹ không phản đối việc con và Tôn Điềm Điềm bên nhau sao?”

Tôn Ngọc cười hỏi: “Vì sao lại phản đối?”

Cô Tôn nhớ đến lời Trịnh Khiết. Tôn Hoài Đường và Tôn Điềm Điềm ở bên nhau, từ góc độ nào đi chăng nữa, đều là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Công ty nhà họ Tôn phải có người kế thừa, Tôn Hoài Đường là do Tôn Ngọc nuôi dưỡng. Tôn Điềm Điềm là cháu gái duy nhất của cô ấy, cũng là đứa trẻ mang dòng máu của anh trai, Tôn Hoài Đường có thể thừa kế tập đoàn họ Tôn, cũng có thể yêu thương và bảo vệ Tôn Điềm Điềm cả đời. Tôn Ngọc liền cảm thấy vui mừng.

Cô Tôn là thương nhân, vì nhà họ Tôn mà dốc sức ở thương trường, nếu để Tôn Hoài Đường cưới người khác, khả năng là gia tài nhà họ Tôn rồi cũng sẽ thuộc về người ngoài, cô Tôn không đồng ý.

Tôn Ngọc đứng dậy, đi đến trước mặt Tôn Hoài Đường, nhìn chằm chằm đôi mắt anh: “Sau khi tốt nghiệp, con đến công ty của mẹ.”

“Mẹ, là—-”

“Tập đoàn họ Tôn cần con, Nếu không con nghĩ sao mẹ luôn cho con tham gia các lớp huấn luyện, kỹ năng từ khi còn nhỏ? Hơn nữa đại học cũng là trường chuyên, vì sao?”

Anh biết, Tôn Ngọc bồi dưỡng anh để trở thành người thừa kế tập đoàn họ Tôn.

Nhưng, tại sao lại là anh? Anh chỉ là con nuôi, có tư cách gì để thừa kế? Tôn Ngọc nhìn thấu suy nghĩ anh, vỗ vai nói: “Con có tư cách, cũng có năng lực. Hy vọng sau này con sẽ không phụ lòng mẹ, cũng không bỏ rơi Điềm Điềm.”

“Con muốn ở cạnh con bé, muốn con bé gả cho con, mẹ đều đồng ý. Nhưng trước hết con phải kế thừa doanh nghiệp của nhà họ Tôn này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện