Trí Tiêu tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Tào Đoạt, chậm rãi nói: “Nếu chút chuyện này mà nó cũng không ứng phó được, vậy dựa vào cái gì đứng được ở tu tiên giới.”

Tào Đoạt gật đầu nói vâng.

“Bảo người của năm đường không cần quản đệ tử đời thứ ba mươi bảy nữa, mật thám cài vào trong đệ tử đời ba mươi bảy cũng chuyển sáng hết, sau này đừng có hành động gì nữa.”

“Chưởng môn làm vậy không tốt lắm đâu? Phương Khác bây giờ vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ đệ tử đời ba mươi bảy. Nếu chúng ta buông tay bây giờ, Thượng Quan gia và Phương gia có thể sẽ càng thêm ngang ngược. Những đệ tử tiểu bối không biết trời cao đất dày kia chỉ sợ sẽ chuốc họa lớn. Hơn nữa… chưởng môn, đệ tử đời ba mươi bảy là tương lai của Côn Luân, nếu ngài không… tương lai…” Tào Đoạt nhíu mày nói.

“Chuyện phải làm lớn lên mới tiện giải quyết, đệ tử đời ba mươi bảy phần nhiều là hài tử của trưởng lão trong môn phái, tụ lại với nhau thì thành gan gấu, cho rằng có bốn chữ “pháp bất trách chúng” trước mặt, thì với thân phận của mình có thể muốn gì làm nấy. Ta chính là muốn chúng làm cho chuyện lớn hơn, xem chúng làm sao dọn dẹp. Nhân đó mài dũa, phân chính từng người. Nếu không trăm năm sau ngàn năm sau Côn Luân ta sẽ toàn là kẻ vô dụng.” Trí Tiêu nhẹ gõ ngón tay lên bàn, tiết tấu rất chậm.

Tào Đoạt cúi đầu cười nhẹ, đây là tiết tấu điệu hát mà Trí Tiêu luôn rất thích. Khiến hắn nhớ tới lúc còn niên thiếu, cùng Trí Tiêu quậy cho phái Côn Luân và tu tiên giới không thể an bình.

Khi đó, Tào Đoạt nâng mắt nhìn mái tóc trắng của Trí Tiêu, rồi lập tức dời đi, khi đó chuyện phiền não nhất của tất cả mọi người chẳng qua là làm sao giải quyết những kẻ theo đuổi dí sát sau mông Trí Tiêu. Bây giờ Trí Tiêu mang bộ dáng già nua sớm chiều, ngược lại bớt không ít chuyện.

“Chẳng qua, nếu tiểu tử đó biết chuyện này cũng có ta thêm một bó đuốc, sợ là sẽ tức giận.”

“Ôn hòa công chính thì tốt, chỉ là vẫn còn quá non. Lòng không đủ nhẫn tâm, vẫn cần phải rèn luyện một phen.” Trí Tiêu như nghĩ đến gì đó híp mắt lại, chậm rãi phun ra tám chữ: “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản.”

“Vậy Diệp Vu Thời…” Tào Đoạt lại bắt đầu lo lắng, hiện tại trong đám trẻ tuổi Diệp Vu Thời quả thật rất nổi bật, không ai có thể sánh bằng. Đối với hắn, so với Diệp Vu Thời Phương Khác quả thật kém rất nhiều.

“Là một nhân tài, dùng tốt sẽ như hổ thêm cánh, nhưng không thể giao Côn Luân vào tay hắn, hắn và Tả Khâu là cùng một loại người, thà sống quỳ cũng không thể chết đứng. Người như thế quá nguy hiểm… quá nguy hiểm. Chỉ thích hợp sinh trưởng trên vùng đất ngoan cố như Thái Hành, chứ không phải Côn Luân.” Trí Tiêu nhướng cao mày, ông không phải chưa từng nghĩ đến Diệp Vu Thời, nhưng Diệp Vu Thời nhìn thì dịu dàng lúc nào bên cạnh cũng tụ một đống người, nhưng trên thực tế trong xương cốt hắn lại tỏa ra khí lạnh.

“Đương nhiên chuyện về sau, ngươi nói không chuẩn ta cũng không nói chuẩn được. Nếu cuối cùng chuyện đi đến bước đó, thì cứ như La Thanh nói đặt cược lên người Diệp Vu Thời vậy.”

“Ta không hiểu tại sao chưởng môn lại ký thác kỳ vọng với Phương Khác cao như vậy… vì Phương Khác là một trong hai người mà Trí Hậu đã bói ra sao?” Tào Đoạt nhíu mày hỏi.

Trí Tiêu chậm rãi cười, lúc này có mấy phần ngạo khí lúc đối mặt người khác hằng ngày: “Tiểu gia ta giống dạng dựa vào tướng thuật nhìn người sao? Ngươi không hiểu, có lúc nhãn duyên rất quan trọng. Còn có thiên phú trên kiếm đạo của tiểu tử này quả thật không tồi, trong mấy năm đã lên đến độ cao mà rất nhiều người mất hơn mười năm hai mươi năm cũng không đạt được. So với thuật tu kiếm tu càng cần thiên phú hơn, loại thiên phú này không phải là tư chất về thân thể mà là tâm. Về sau sự trưởng thành của nó rất đáng mong đợi. Chỉ cần nó bước qua được bậc cửa Sâm La kiếm quyết, tất cả sẽ khác.”

Tào Đoạt hơi ngạc nhiên, hắn đã quên mất chuyện Phương Khác luyện tập Sâm La kiếm quyết.

“Vừa rồi ngươi nói sau khi nó ra khỏi Thanh Phong các thì đến Tụ Linh các?”

Tào Đoạt gật đầu.

“Tụ Linh các này khá thú vị. Để nó chơi cũng tốt.” Trí Tiêu thờ ơ nói.

Lúc này Phương Khác đang ngồi trên lầu ba Tụ Linh các được chiêu đãi trà ngon rượu ngon, hoàn toàn không biết mình đã bị sư phụ tiện nghi nhà mình nhìn thấu, còn tính kế một phen.

Phương Khác uống trà, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy hôm nay y đã quên mất chỗ nào đó, một điểm rất quan trọng rất mấu chốt.

Tuy y đi phàm giới chưa đến một tháng, nhưng phái Côn Luân tựa hồ thay đổi rất lớn, thay đổi này tuyệt không chỉ đơn giản như bọn Trần Chử nói. Thay chưởng môn, thanh lý Côn Luân, đoạt quyền quân đội… thế gia, phe phái… rốt cuộc y đã quên mất chỗ nào? Hành động của Phương gia hôm nay cũng nằm trong dự liệu của y, vậy chỗ khiến y cảm thấy kỳ quái ở đâu?

“Phương sư huynh.” Trần Cửu cung kính khom lưng đặt sổ sách của Tụ Linh các trước mặt Phương Khác.

Phương Khác hoàn hồn, y từng gặp Trần Cửu. Trần Cửu cũng là một trong những người Trần Chử dẫn đến hôm đó.

“Ngươi cũng ngồi.” Phương Khác chỉ chỗ ngồi đối diện.

Trần Cửu cười thẹn thùng, cẩn thận ngồi xuống.

“Hiện tại Tụ Linh các mở ba nơi tại Côn Luân, một phân *** là do ngươi quản lý đúng không?”

“Đúng vậy. Nhưng ta không làm gì hết, chỉ thỉnh thoảng đến đây ngồi một chút. Ta… ta không giỏi xử lý mấy thứ này. Chủ yếu là nghe theo Lịch Duyệt, à là Triệu Lịch Duyệt đó. Hắn bảo ta mời mấy tán tu đến tiệm làm việc, hiện tại chưởng quầy và sư phụ thẩm định trong phân *** đều là tản tu.” Trần Cửu ngại ngùng nói.

“Tản tu? Triệu Lịch Duyệt có từng nói tại sao không mời người trong môn phái không?” Lòng Phương Khác khẽ động, vì chuyện mời tản tu mà liên tưởng đến rất nhiều thứ.

“Không có. Hắn chỉ nói mời một vài tản tu đến làm việc, tốt nhất là tản tu có gia đình quyến thuộc, sống trong phạm vi thế lực của môn phái, không hề nói tại sao không mời sư huynh đệ trong môn… ta đoán đại khái là vì trong môn phái hiếm có người rảnh rỗi. Mọi người đều đang xuất lực vì môn phái, không thích hợp làm việc trong cửa tiệm tư nhân của chúng ta.” Trần Cửu cân nhắc từ ngữ, chậm rãi nói: “Phương sư huynh, có phải… có phải có vấn đề gì không? Nếu ngươi muốn, ta cũng có thể gọi người trong môn phái, chỉ là sợ bọn họ không thể ở đây cả ngày được.”

“Không, là ta suy nghĩ không chu toàn. Mời tản tu rất tốt, ngươi không cần quá cẩn trọng, ta chỉ hỏi thử mà thôi.” Phương Khác nhìn Trần Cửu nói.

Trần Cửu mỉm cười, cúi đầu nhìn nước trà trong ly, sau đó ngẩng đầu nói: “Ta đi mời chưởng quầy đến gặp mặt sư huynh.”

Trần Cửu thăm dò nhìn Phương Khác, Phương Khác gật đầu. Trần Cửu lập tức đứng lên.

Chưởng quầy được mời tới tu vi chỉ có hậu kỳ trúc cơ mà thôi, nhưng nhìn diện mạo đã là tóc mai điểm sương, nụ cười hàm súc, mặt mày lương thiện, mặc y sam thượng hảo làm từ tơ do linh tằm nhả ra, nhanh nhẹn bước tới trước mặt Phương Khác hành lễ.

Xem ra là một người mau lẹ, họ Lưu, tên Chính.

Phương Khác mỉm cười hỏi vài vấn đề, Lưu chưởng quầy đáp hết. Phương Khác vừa lòng gật đầu, không tồi, rất biết nói chuyện, cũng hiểu chừng mực.

Lưu chưởng quầy cũng đánh giá vị lão bản trẻ tuổi trước mặt. Dựa vào nhãn quang nhìn người nhiều năm của ông, vị lão bản này thật sự trẻ tuổi, nhiều lắm cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám thôi.

Hai người bàn đến chuyện làm ăn của Tụ Linh các, một người nhìn như vô ý nhắc đến chuyện phái Côn Luân hiện tại, một người ngầm hiểu rõ biết gì nói hết. Hai người bàn chuyện rất vui vẻ, còn Trần Cửu bị lạnh nhạt một bên.

“Cộp cộp” vài tiếng bước chân vội vã lên lầu, ngắt cuộc nói chuyện của hai người.

Là *** tiểu nhị chạy lên. Từ cuộc nói chuyện vừa rồi Phương Khác biết *** tiểu nhị này là điệt nhi của Lưu chưởng quầy, lúc này hắn đang vội vã chạy lên.

“Đại lão bản, Trần lão bản… Lưu thúc.” Điếm tiểu nhị khom người chào hỏi một lượt, rồi mới nhìn sang Lưu chưởng quầy, đôi mắt không lớn nhìn chằm chằm Lưu chưởng quầy, lộ ra vẻ cấp thiết.

Lưu chưởng quầy nhìn sang Phương Khác.

“Có chuyện thì ông cứ đi đi, ta ở đây uống trà không cần ngại.” Phương Khác nói.

Lưu chưởng quầy đi cùng *** tiểu nhị xuống lầu. Mơ hồ nghe được mấy chữ như linh thạch, giao nộp, Duy Pháp đường, phái Côn Luân, tân nhậm chưởng môn, đánh chết người gì đó.

Phương Khác nhíu mày.

Quả nhiên qua một lúc, chưởng quầy lại bước lên, chỉ là lúc này vẻ mặt đã không còn tự nhiên như trước, rõ ràng có chút cẩn trọng, tựa hồ có vài chuyện khó nói thành lời.

Phương Khác hiểu rõ nói: “Là chuyện gì?”

Lưu chưởng quầy do dự một lát mới nói: “Lão bản, ta biết ngài là đệ tử phái Côn Luân. Ngài có biết đệ tử nhập môn của tân nhậm chưởng môn phái Côn Luân là ai không?”

“…” Phương Khác khựng lại, nhìn Lưu chưởng quầy, khiến Lưu chưởng quầy càng thêm bất an.

Trần Cửu đứng bên cạnh thần sắc có chút kỳ quái.

Qua một lúc Phương Khác mới nói: “Ta biết y, phát sinh chuyện gì rồi?”

Lưu chưởng quầy thở dài nói: “Lão bản ngài không cần nghĩ nhiều, ta chỉ là muốn ngài dò la về vị đệ tử chưởng môn này. Không biết có phải trong Côn Luân y một tay che trời không… nghe nói người của Duy Pháp đường phái Côn Luân đều không dám động đến y.”

Phương Khác chớp mắt, trao đổi một ánh mắt với Trần Cửu, hai người phát hiện trong mắt đối phương toàn là sự ngỡ ngàng.

Sao y đã một tay che trời trong Côn Luân rồi? Phương Khác mấp máy môi, câm nín.

“Là ai nói?” Phương Khác hỏi.

Lúc này Lưu chưởng quầy mới phát hiện sắc mặt Trần Cửu và Phương Khác đều rất kỳ quái, chần chừ một lúc mới nói: “Tản tu ở khu mua bán đều nói thế.”

Phương Khác nhíu mày.

“Có phải đã phát sinh chuyện gì không? Ông nói hết những gì mình biết ra nghe xem.” Trần Cửu nhìn Phương Khác một cái, lạnh mặt nói với Lưu chưởng quầy.

Hồi lâu sau.

Sắc mặt Phương Khác vô cùng khó coi, môi mím lại, Lưu chưởng quầy run run rẩy rẩy không dám nói gì.

Chuyện rất đơn giản, có người thu ‘phí bảo hộ’ cực cao đối với tản tu ở khu mua bán. Hơn nữa thời gian lâu rồi, đã kéo dài gần nửa năm. Người không giao sẽ bị đuổi khỏi khu Cửu Tỉnh, mà vừa ra khỏi phạm vi bảo hộ của khu mua bán sẽ gặp cướp, giết người cướp hàng. Có người từng tố cáo chuyện này với Duy Pháp đường Côn Luân, kết quả vẫn bị bỏ mặc. Ngược lại đám người kia càng thêm hống hách, hiện tại còn chưa ra khỏi khu Cửu Tỉnh đã dám cướp sạch một vài cửa tiệm nhỏ rồi.

Bọn họ cũng không biết đám người này lai lịch thế nào, cho đến hôm nay, ở khu dân cư ngoài Cửu Tỉnh vừa rồi đã chết người.

Sau đó có người nói, bọn họ là người của đệ tử nhập môn chưởng môn, ai dám làm lớn chuyện thì diệt cả nhà.

“Ta biết rồi.” Phương Khác trầm mặc hồi lâu, sau đó mím môi cười nói. Đoạn đứng lên trực tiếp xuống lầu, muốn rời khỏi Tụ Linh các, theo sau y là Trần Cửu và Lưu chưởng quầy, một người lo lắng trùng trùng một người đầy vẻ mờ mịt.

Trần Cửu thấy Phương Khác rời khỏi Tụ Linh các cũng đi theo, để lại Lưu chưởng quầy lo lắng có phải mình đã nói sai gì không, liệu có bị đuổi hay không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện