Không lâu sau khi Phương Khác bước ra khỏi Tụ Linh các.
Tạ An lạnh mặt hung tợn quăng cho Dư Sùng Lễ một bạt tai, mà Dư Sùng Lễ này chính là tên nhóc gọi Tạ An là lão đại ở trước Thanh Phong các.
“Lão đại.” Dư Sùng Lễ ôm mặt, không hiểu gì nhìn Tạ An, có chút ủy khuất nói: “Ta đã nghe ngươi tìm người giết tiểu tử đó rồi, tuy không cẩn thận bị người nhìn thấy, nhưng ta cũng chiếu theo ngươi nói đẩy chuyện lên người Phương Khác rồi mà.”
“Ta bảo ngươi trực tiếp giết người ở khu dân cư sao? Và tại sao ngươi không tra rõ người đó và Tụ Linh các có chút qua lại.”
“… Hắn trốn không ra ngoài, ta cũng là hết cách thôi, ai biết lại trùng hợp có người đến nhà hắn tìm hắn.” Dư Sùng Lễ lầm bầm: “Bối cảnh của tiểu tử đó lúc trước ta đã tra rồi, chẳng qua là một cô nhi. Ai biết hắn và Lưu chưởng quầy của Tụ Linh các còn có ân tình gì. Kết quả lại trùng hợp Phương Khác đang ở Tụ Linh các. Việc này cũng không thể trách ta, sọt Địch Thanh thảo đó không phải ta cũng đã lấy đến đây rồi sao…”
Tạ An hừ lạnh một tiếng, lời lên đến môi Dư Sùng Lễ đành nuốt xuống.
Dư Sùng Lễ lén liếc nhìn Tạ An, thấy sắc mặt Tạ An đã dịu đi rất nhiều, không khỏi thở ra nhẹ nhõm.
“Lão đại, không phải ngươi nói chúng ta không sợ Phương Khác sao? Bị y biết cũng không có gì lớn sao?”
Tạ An khinh thường nhìn Dư Sùng Lễ một cái: “Vừa rồi ngươi nói với ta, đúng lúc có người đến nhà hắn tìm hắn, sau đó lại đột nhiên phát hiện người đó có qua lại với Lưu chưởng quầy Tụ Linh các? Mà vừa khéo Phương Khác đang ở tại Tụ Linh các, đúng lúc gặp người đến nói với Lưu chưởng quầy chuyện này. Lẽ nào ngươi không cảm thấy trùng hợp như thế cũng quá khéo rồi sao?”
Dư Sùng Lễ ngây ngẩn lắc đầu: “Không cảm thấy… vốn là rất khéo, đại khái là vận khí không tốt.”
“Ngu chết được.” Tạ An nhíu gương mặt bánh bao, trông rất khả ái, nhưng ánh mắt hoàn toàn chẳng dính gì đến khả ái.
“Trùng hợp quá nhiều thì không còn là trùng hợp nữa. Phương Khác biết thì không có gì lớn lao, ta cũng không sợ y. Nhưng nếu là người khác muốn chỉnh chúng ta thì sao? Chỉ sợ trùng hợp hôm nay là có người cố ý sắp đặt, sớm đợi chúng ta nhảy vào. Địch Thanh thảo của người đó làm sao mà có, chúng ta không làm rõ. Một tiểu tu sĩ trúc cơ thì lấy từ đâu ra nhiều Địch Thanh thảo như vậy?… Đáng chết, lẽ nào vừa bắt đầu chúng ta đã trúng cạm bẫy của người khác?” Sắc mặt Tạ An bắt đầu khó coi, “Mẹ nó ai chán sống rồi, dám tính kế tiểu gia ta?”
Suy nghĩ một lát Tạ An nói: “Bảo bọn Hách Liên đều đến một chuyến.”
Trong lúc Phương Khác không biết, các ‘tinh anh’ trong đệ tử đời thứ ba mươi bảy dưới tay y đã tề tụ lại, thảo luận làm sao đối phó y.
Khu Cửu Tỉnh nằm cách sơn môn phái Côn Luân mười mấy dặm, quản thúc cực nghiêm, lúc trước dù là đám con cháu thế gia Phương Hiền Hoa cũng không dám gây chuyện ở khu Cửu Tỉnh, theo lý mà nói không nên phát sinh chuyện Lưu chưởng quầy nói.
Nhưng chuyện này đã xảy ra, hơn nữa còn chết người. Phương Khác híp mắt lại, người có thể to gan lớn mật không hề kiêng kỵ làm thế nhất định là có thân phận mà người khác không dám tùy tiện động vào. Nhưng là ai mà lại khiến Duy Pháp đường cũng nhượng bộ lui binh? Có chuyện lớn thế này tại sao không ai cho y biết? Bọn Trần Chử không biết sao? Lẽ nào bên Diệp Vu Thời không có tin tức gì sao?
Đối phương hiện tại còn dùng đến danh hiệu của y, phương pháp giá họa không có một chút hàm lượng kỹ thuật lại thô bạo trực tiếp, là ai?
Phương Khác lọc qua một lượt, nhíu mày. Chỉ riêng điều kiện khiến Duy Pháp đường nhượng bộ lui binh đã trừ đi rất nhiều người. Nhưng nghĩ đến cuối, Phương Khác phát hiện tất cả mọi người đều không phù hợp điều kiện.
“Phương sư huynh, chúng ta đang đi đâu đây?” Lại qua một ngã ba đường, Trần Cửu nhịn hết nổi hỏi ra.
Phương Khác nhìn đám người xung quanh đã yên tĩnh hơn lúc ở khu mua bán, trong lòng đã có chủ ý.
“Chúng ta đến khu dân cư dạo thử.”
Nói đến dân cư, không bằng nói là một tiểu thành, một tiểu thành phồn vinh nhờ vào khu Cửu Tỉnh.
Đi trên con đường lát gạch sạch sẽ rộng rãi, giữa đám đông tới tới lui lui vẫn có thể thấy được không ít đệ tử phái Côn Luân xen lẫn trong đó. Tòa tiểu thành này liên kết mật thiết với phái Côn Luân, gần như không phân chia. Hiện tại người trú trong thành tuy vì tư chất không tốt không thể vào phái Côn Luân hoặc môn phái khác, nhưng nhà nào hộ nào chưa từng xuất hiện một hai người tư chất tốt? Từ đây tùy tiện kéo ra một tu sĩ, nói không chừng trong nhi tử nữ nhi, thúc thúc thím thím hay cha mẹ của đối phương có đệ tử Côn Luân.
Phương Khác nghĩ đến đây ánh mắt lại lạnh thêm, đối phương có thể ngang ngược không cố kỵ còn không lộ ra chút phong thanh nào ở nơi này như vậy, thật sự là rất có năng lực. Lẽ nào bọn Trần Chử thật sự không biết gì cả?
“Trong người của chúng ta có ai xuất thân ở đây không?” Phương Khác nhẹ giọng hỏi.
Trần Cửu suy nghĩ một lúc, chậm rãi lắc đầu.
Chân mày Phương Khác hơi giãn ra nói: “Tìm người hỏi thăm, chuyện này rốt cuộc là sao.”
Y phải đi xác định với Trần Chử một chút.
Trần Chử quả thật không biết chuyện này. Hắn chỉ biết trong môn phái quả thật có một vài quần thể nhỏ sẽ đến giày vò vài lão bản cửa hiệu, nhưng đó cũng chỉ là mấy trò nhỏ nhặt của những đệ tử chưa thành thục. Cuối cùng chẳng qua cũng rơi vào kết cục giam cầm ở Thận Hành nhai, làm sao lại nghiêm trọng như hôm nay?
Sắc mặt Trần Chử vô cùng tệ, rõ ràng hắn cũng nghĩ đến vấn đề Phương Khác đang nghĩ, chuyện lớn như thế còn phát sinh ngay dưới mí mắt của họ, tại sao một chút phong thanh cũng không nghe được? Tại sao ngay cả bên chưởng môn cũng không có một chút phản ứng?
Két một tiếng cửa được đẩy ra, người bước vào không phải là Trần Cửu mà là Triệu Lịch Duyệt.
Triệu Lịch Duyệt bước tới một bước, chắp tay thi lễ với Phương Khác: “Phương sư huynh, chuyện ngươi bảo Trần Cửu tra đã tra được rồi.”
“Tra được những gì?”
Trần Chử nhìn Phương Khác một cái rồi mới nói: “Ta và Trần Cửu đã đến Duy Pháp đường, một chữ cũng không nghe được.”
“Nhưng chuyện xảy ra hôm nay phải làm cho rõ. Phải bắt đầu từ chỗ Vương Đông có được một sọt Địch Thanh thảo. À, Vương Đông chính là người bị giết hôm nay. Không ai biết Vương Đông lấy từ đâu ra một sọt Địch Thanh thảo, sau đó không biết vì sao tin tức này lại bị đám người kia biết được, thế là đám người đó muốn Vương Đông giao ra. Vương Đông đương nhiên không chịu, bèn lén giấu đi. Dù đám người đó bức cung Vương Đông cũng không chịu khai, sau đó Vương Đông uy hiếp sẽ nháo chuyện này lên phái Côn Luân, để tất cả mọi người đều biết đệ tử Côn Luân đã làm những gì. Sau đó vào hôm nay, đám người đó dùng hình xong lấy được Địch Thanh thảo liền diệt khẩu.” Triệu Lịch Duyệt chậm rãi nói.
“Bọn người đó rất hống hách ngang ngược, cơ bản không thèm che giấu gì. Ta tra đến cuối, tra được lên người một đệ tử đời ba mươi bảy. Dư Sùng Lễ, là nhi tử của hiện nhậm phong chủ Luyện Đan phong Dương Tài Hoa với đệ tử nhập môn của tiền phong chủ Dư lão. Hơn nữa tên đệ tử của Dư lão này mấy năm trước đã chết, cho nên Dư lão phong chủ rất thương yêu hài tử này, năm nay nó mười một tuổi.”
Trần Chử kinh ngạc, người này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đệ tử đời ba mươi bảy, mười một tuổi… Phương Khác chìm vào trầm mặc.
Triệu Lịch Duyệt nhìn biểu tình của Phương Khác, trong mắt có nghiên cứu.
“Dư lão là một người rất nghiêm khắc, nghiêm với mình cũng nghiêm với người. Nếu thông báo chuyện này cho Dư lão biết lão sẽ lĩnh người về giáo huấn lại.” Trần Chử nhìn Phương Khác nói: “Chỉ là chuyện này không phải một mình Dư Sùng Lễ có thể làm ra, sau lưng nó còn có người.”
“Lẽ nào là Dương Tài Hoa?… Không, không thể, nàng ta còn chưa có năng lực lớn như thế…” Trần Chử bắt đầu suy nghĩ.
“Dư Sùng Lễ trước giờ luôn nghe theo Tạ An sai đâu đánh đó. Mà Tạ An và một vài đứa trong đệ tử đời ba mươi bảy qua lại rất gần.” Triệu Lịch Duyệt đột nhiên nói.
“Ngươi là nói?” Sắc mặt Trần Chử rất quái dị, nhưng đây cũng không phải không thể, Tạ An là nhi tử của Tạ trưởng lão Duy Pháp đường, nếu là vậy chuyện trước đó đã có thể nói thông.
Kế đó sắc mặt Trần Chử trở nên khó coi, như vậy những đứa thân thiết với Tạ An hắn nghĩ hắn biết. Không ngoài đám hài tử của trưởng lão và con cháu thế gia. Nếu bọn chúng thật sự tụ lại làm chuyện này còn giá họa cho Phương Khác, bọn họ cũng không có cách nào với đám nhóc này.
Trừ khi Phương Khác muốn làm kẻ địch với tất cả thế lực trong phái Côn Luân.
Quả thật là quá hoang đường, một đám tiểu đệ tử đời ba mươi bảy làm ra chuyện đó trong phái Côn Luân, rồi tại sao chúng lại giá họa cho Phương Khác?
Trần Chử đã tin đáp án mình suy đoán ra đám người đó, chính là đệ tử đời ba mươi bảy.
“Giang sơn mỗi đời đều có nhân tài.” Phương Khác híp mắt nhàn nhạt nói: “Chẳng qua ta đã nói đừng duỗi tay, vậy mà vẫn có người duỗi tay.”
Không thể chỉ là những tiểu quỷ kia, trong mấy chuyện này y còn thấy bóng dáng khác. Rất nhạt, nhưng quả thật có tồn tại. Cho dù bối cảnh của những hài tử đó rất lớn, nhưng cũng không thể không lộ ra chút phong thanh nào. Chuyện này không hề đơn giản. Nhìn thì như không hề có quan hệ với y, nhưng y lại cảm thấy mũi kiếm đang chỉ vào mình.
Đệ tử đời ba mươi bảy… ha, ai ai cũng biết đệ tử đời ba mươi bảy bây giờ do y tiếp quản. Y tương đương với người dẫn dắt và một nửa sư phụ của chúng. Như vậy chuyện giá họa hiện nay không phải không có hàm lượng kỹ thuật mà là hàm lượng kỹ thuật quá cao. Có vẻ như chắc chắn Phương Khác sẽ không làm lớn chuyện này lên, muốn khiến Phương Khác phải câm nín chịu thiệt.
Bọn chúng cho rằng y sẽ không muốn đắc tội với một vài người trong môn phái, thế là chuyện này không thể xử lý công khai chỉ có thể giải quyết riêng. Như thế Phương Khác sẽ không thể làm gì đám tiểu quỷ kia. Hơn nữa án oan ở khu mua bán y phải gánh chắc rồi. Sau đó sao, nếu chuyện này thật sự lộ ra, Phương Khác nhất định bị tội danh quản lý bất lực, đã thế nói không chừng còn bị đối phương cắn ngược một cái, luôn mồm xác định mọi chuyện do y sai khiến, bọn chúng chỉ là một đám nhóc hiểu cái gì? Cứ thế, kết quả tốt nhất là Phương Khác giao ra quyền quản lý đệ tử đời ba mươi bảy, sau đó tiếp tục mang tội oan.
“Duỗi tay gì?” Trần Chử nghe Phương Khác nói thế có chút hoang mang.
“À, lúc ta tiếp nhận đệ tử đời ba mươi bảy đã đưa ra một vài quyết định thôi.” Phương Khác nói, sau đó nhìn Triệu Lịch Duyệt, “Ngươi có suy nghĩ gì không?”
Triệu Lịch Duyệt bình tĩnh cười nói: “Cảm thấy có người không nguyện ý để sư huynh tiếp tục quản lý đệ tử đời ba mươi bảy.”
Nói trúng tim đen.
Phương Khác nhướng mày cười, tán thưởng nhìn Triệu Lịch Duyệt.
Trần Chử nhìn hai người: “Câu này có ý gì?” Hắn hơi mù mờ, sao hai người này lại cho ra kết luận đó?
“Chuyện này không vội.” Phương Khác cười nhẹ: “Hiện tại quan trọng nhất là tra rõ ràng, chuyện này rốt cuộc có quan hệ với Tạ An không, và liên lụy đến những người nào. Tra ra rõ từng đứa, mới dễ tính sổ.”
Tạ An lạnh mặt hung tợn quăng cho Dư Sùng Lễ một bạt tai, mà Dư Sùng Lễ này chính là tên nhóc gọi Tạ An là lão đại ở trước Thanh Phong các.
“Lão đại.” Dư Sùng Lễ ôm mặt, không hiểu gì nhìn Tạ An, có chút ủy khuất nói: “Ta đã nghe ngươi tìm người giết tiểu tử đó rồi, tuy không cẩn thận bị người nhìn thấy, nhưng ta cũng chiếu theo ngươi nói đẩy chuyện lên người Phương Khác rồi mà.”
“Ta bảo ngươi trực tiếp giết người ở khu dân cư sao? Và tại sao ngươi không tra rõ người đó và Tụ Linh các có chút qua lại.”
“… Hắn trốn không ra ngoài, ta cũng là hết cách thôi, ai biết lại trùng hợp có người đến nhà hắn tìm hắn.” Dư Sùng Lễ lầm bầm: “Bối cảnh của tiểu tử đó lúc trước ta đã tra rồi, chẳng qua là một cô nhi. Ai biết hắn và Lưu chưởng quầy của Tụ Linh các còn có ân tình gì. Kết quả lại trùng hợp Phương Khác đang ở Tụ Linh các. Việc này cũng không thể trách ta, sọt Địch Thanh thảo đó không phải ta cũng đã lấy đến đây rồi sao…”
Tạ An hừ lạnh một tiếng, lời lên đến môi Dư Sùng Lễ đành nuốt xuống.
Dư Sùng Lễ lén liếc nhìn Tạ An, thấy sắc mặt Tạ An đã dịu đi rất nhiều, không khỏi thở ra nhẹ nhõm.
“Lão đại, không phải ngươi nói chúng ta không sợ Phương Khác sao? Bị y biết cũng không có gì lớn sao?”
Tạ An khinh thường nhìn Dư Sùng Lễ một cái: “Vừa rồi ngươi nói với ta, đúng lúc có người đến nhà hắn tìm hắn, sau đó lại đột nhiên phát hiện người đó có qua lại với Lưu chưởng quầy Tụ Linh các? Mà vừa khéo Phương Khác đang ở tại Tụ Linh các, đúng lúc gặp người đến nói với Lưu chưởng quầy chuyện này. Lẽ nào ngươi không cảm thấy trùng hợp như thế cũng quá khéo rồi sao?”
Dư Sùng Lễ ngây ngẩn lắc đầu: “Không cảm thấy… vốn là rất khéo, đại khái là vận khí không tốt.”
“Ngu chết được.” Tạ An nhíu gương mặt bánh bao, trông rất khả ái, nhưng ánh mắt hoàn toàn chẳng dính gì đến khả ái.
“Trùng hợp quá nhiều thì không còn là trùng hợp nữa. Phương Khác biết thì không có gì lớn lao, ta cũng không sợ y. Nhưng nếu là người khác muốn chỉnh chúng ta thì sao? Chỉ sợ trùng hợp hôm nay là có người cố ý sắp đặt, sớm đợi chúng ta nhảy vào. Địch Thanh thảo của người đó làm sao mà có, chúng ta không làm rõ. Một tiểu tu sĩ trúc cơ thì lấy từ đâu ra nhiều Địch Thanh thảo như vậy?… Đáng chết, lẽ nào vừa bắt đầu chúng ta đã trúng cạm bẫy của người khác?” Sắc mặt Tạ An bắt đầu khó coi, “Mẹ nó ai chán sống rồi, dám tính kế tiểu gia ta?”
Suy nghĩ một lát Tạ An nói: “Bảo bọn Hách Liên đều đến một chuyến.”
Trong lúc Phương Khác không biết, các ‘tinh anh’ trong đệ tử đời thứ ba mươi bảy dưới tay y đã tề tụ lại, thảo luận làm sao đối phó y.
Khu Cửu Tỉnh nằm cách sơn môn phái Côn Luân mười mấy dặm, quản thúc cực nghiêm, lúc trước dù là đám con cháu thế gia Phương Hiền Hoa cũng không dám gây chuyện ở khu Cửu Tỉnh, theo lý mà nói không nên phát sinh chuyện Lưu chưởng quầy nói.
Nhưng chuyện này đã xảy ra, hơn nữa còn chết người. Phương Khác híp mắt lại, người có thể to gan lớn mật không hề kiêng kỵ làm thế nhất định là có thân phận mà người khác không dám tùy tiện động vào. Nhưng là ai mà lại khiến Duy Pháp đường cũng nhượng bộ lui binh? Có chuyện lớn thế này tại sao không ai cho y biết? Bọn Trần Chử không biết sao? Lẽ nào bên Diệp Vu Thời không có tin tức gì sao?
Đối phương hiện tại còn dùng đến danh hiệu của y, phương pháp giá họa không có một chút hàm lượng kỹ thuật lại thô bạo trực tiếp, là ai?
Phương Khác lọc qua một lượt, nhíu mày. Chỉ riêng điều kiện khiến Duy Pháp đường nhượng bộ lui binh đã trừ đi rất nhiều người. Nhưng nghĩ đến cuối, Phương Khác phát hiện tất cả mọi người đều không phù hợp điều kiện.
“Phương sư huynh, chúng ta đang đi đâu đây?” Lại qua một ngã ba đường, Trần Cửu nhịn hết nổi hỏi ra.
Phương Khác nhìn đám người xung quanh đã yên tĩnh hơn lúc ở khu mua bán, trong lòng đã có chủ ý.
“Chúng ta đến khu dân cư dạo thử.”
Nói đến dân cư, không bằng nói là một tiểu thành, một tiểu thành phồn vinh nhờ vào khu Cửu Tỉnh.
Đi trên con đường lát gạch sạch sẽ rộng rãi, giữa đám đông tới tới lui lui vẫn có thể thấy được không ít đệ tử phái Côn Luân xen lẫn trong đó. Tòa tiểu thành này liên kết mật thiết với phái Côn Luân, gần như không phân chia. Hiện tại người trú trong thành tuy vì tư chất không tốt không thể vào phái Côn Luân hoặc môn phái khác, nhưng nhà nào hộ nào chưa từng xuất hiện một hai người tư chất tốt? Từ đây tùy tiện kéo ra một tu sĩ, nói không chừng trong nhi tử nữ nhi, thúc thúc thím thím hay cha mẹ của đối phương có đệ tử Côn Luân.
Phương Khác nghĩ đến đây ánh mắt lại lạnh thêm, đối phương có thể ngang ngược không cố kỵ còn không lộ ra chút phong thanh nào ở nơi này như vậy, thật sự là rất có năng lực. Lẽ nào bọn Trần Chử thật sự không biết gì cả?
“Trong người của chúng ta có ai xuất thân ở đây không?” Phương Khác nhẹ giọng hỏi.
Trần Cửu suy nghĩ một lúc, chậm rãi lắc đầu.
Chân mày Phương Khác hơi giãn ra nói: “Tìm người hỏi thăm, chuyện này rốt cuộc là sao.”
Y phải đi xác định với Trần Chử một chút.
Trần Chử quả thật không biết chuyện này. Hắn chỉ biết trong môn phái quả thật có một vài quần thể nhỏ sẽ đến giày vò vài lão bản cửa hiệu, nhưng đó cũng chỉ là mấy trò nhỏ nhặt của những đệ tử chưa thành thục. Cuối cùng chẳng qua cũng rơi vào kết cục giam cầm ở Thận Hành nhai, làm sao lại nghiêm trọng như hôm nay?
Sắc mặt Trần Chử vô cùng tệ, rõ ràng hắn cũng nghĩ đến vấn đề Phương Khác đang nghĩ, chuyện lớn như thế còn phát sinh ngay dưới mí mắt của họ, tại sao một chút phong thanh cũng không nghe được? Tại sao ngay cả bên chưởng môn cũng không có một chút phản ứng?
Két một tiếng cửa được đẩy ra, người bước vào không phải là Trần Cửu mà là Triệu Lịch Duyệt.
Triệu Lịch Duyệt bước tới một bước, chắp tay thi lễ với Phương Khác: “Phương sư huynh, chuyện ngươi bảo Trần Cửu tra đã tra được rồi.”
“Tra được những gì?”
Trần Chử nhìn Phương Khác một cái rồi mới nói: “Ta và Trần Cửu đã đến Duy Pháp đường, một chữ cũng không nghe được.”
“Nhưng chuyện xảy ra hôm nay phải làm cho rõ. Phải bắt đầu từ chỗ Vương Đông có được một sọt Địch Thanh thảo. À, Vương Đông chính là người bị giết hôm nay. Không ai biết Vương Đông lấy từ đâu ra một sọt Địch Thanh thảo, sau đó không biết vì sao tin tức này lại bị đám người kia biết được, thế là đám người đó muốn Vương Đông giao ra. Vương Đông đương nhiên không chịu, bèn lén giấu đi. Dù đám người đó bức cung Vương Đông cũng không chịu khai, sau đó Vương Đông uy hiếp sẽ nháo chuyện này lên phái Côn Luân, để tất cả mọi người đều biết đệ tử Côn Luân đã làm những gì. Sau đó vào hôm nay, đám người đó dùng hình xong lấy được Địch Thanh thảo liền diệt khẩu.” Triệu Lịch Duyệt chậm rãi nói.
“Bọn người đó rất hống hách ngang ngược, cơ bản không thèm che giấu gì. Ta tra đến cuối, tra được lên người một đệ tử đời ba mươi bảy. Dư Sùng Lễ, là nhi tử của hiện nhậm phong chủ Luyện Đan phong Dương Tài Hoa với đệ tử nhập môn của tiền phong chủ Dư lão. Hơn nữa tên đệ tử của Dư lão này mấy năm trước đã chết, cho nên Dư lão phong chủ rất thương yêu hài tử này, năm nay nó mười một tuổi.”
Trần Chử kinh ngạc, người này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đệ tử đời ba mươi bảy, mười một tuổi… Phương Khác chìm vào trầm mặc.
Triệu Lịch Duyệt nhìn biểu tình của Phương Khác, trong mắt có nghiên cứu.
“Dư lão là một người rất nghiêm khắc, nghiêm với mình cũng nghiêm với người. Nếu thông báo chuyện này cho Dư lão biết lão sẽ lĩnh người về giáo huấn lại.” Trần Chử nhìn Phương Khác nói: “Chỉ là chuyện này không phải một mình Dư Sùng Lễ có thể làm ra, sau lưng nó còn có người.”
“Lẽ nào là Dương Tài Hoa?… Không, không thể, nàng ta còn chưa có năng lực lớn như thế…” Trần Chử bắt đầu suy nghĩ.
“Dư Sùng Lễ trước giờ luôn nghe theo Tạ An sai đâu đánh đó. Mà Tạ An và một vài đứa trong đệ tử đời ba mươi bảy qua lại rất gần.” Triệu Lịch Duyệt đột nhiên nói.
“Ngươi là nói?” Sắc mặt Trần Chử rất quái dị, nhưng đây cũng không phải không thể, Tạ An là nhi tử của Tạ trưởng lão Duy Pháp đường, nếu là vậy chuyện trước đó đã có thể nói thông.
Kế đó sắc mặt Trần Chử trở nên khó coi, như vậy những đứa thân thiết với Tạ An hắn nghĩ hắn biết. Không ngoài đám hài tử của trưởng lão và con cháu thế gia. Nếu bọn chúng thật sự tụ lại làm chuyện này còn giá họa cho Phương Khác, bọn họ cũng không có cách nào với đám nhóc này.
Trừ khi Phương Khác muốn làm kẻ địch với tất cả thế lực trong phái Côn Luân.
Quả thật là quá hoang đường, một đám tiểu đệ tử đời ba mươi bảy làm ra chuyện đó trong phái Côn Luân, rồi tại sao chúng lại giá họa cho Phương Khác?
Trần Chử đã tin đáp án mình suy đoán ra đám người đó, chính là đệ tử đời ba mươi bảy.
“Giang sơn mỗi đời đều có nhân tài.” Phương Khác híp mắt nhàn nhạt nói: “Chẳng qua ta đã nói đừng duỗi tay, vậy mà vẫn có người duỗi tay.”
Không thể chỉ là những tiểu quỷ kia, trong mấy chuyện này y còn thấy bóng dáng khác. Rất nhạt, nhưng quả thật có tồn tại. Cho dù bối cảnh của những hài tử đó rất lớn, nhưng cũng không thể không lộ ra chút phong thanh nào. Chuyện này không hề đơn giản. Nhìn thì như không hề có quan hệ với y, nhưng y lại cảm thấy mũi kiếm đang chỉ vào mình.
Đệ tử đời ba mươi bảy… ha, ai ai cũng biết đệ tử đời ba mươi bảy bây giờ do y tiếp quản. Y tương đương với người dẫn dắt và một nửa sư phụ của chúng. Như vậy chuyện giá họa hiện nay không phải không có hàm lượng kỹ thuật mà là hàm lượng kỹ thuật quá cao. Có vẻ như chắc chắn Phương Khác sẽ không làm lớn chuyện này lên, muốn khiến Phương Khác phải câm nín chịu thiệt.
Bọn chúng cho rằng y sẽ không muốn đắc tội với một vài người trong môn phái, thế là chuyện này không thể xử lý công khai chỉ có thể giải quyết riêng. Như thế Phương Khác sẽ không thể làm gì đám tiểu quỷ kia. Hơn nữa án oan ở khu mua bán y phải gánh chắc rồi. Sau đó sao, nếu chuyện này thật sự lộ ra, Phương Khác nhất định bị tội danh quản lý bất lực, đã thế nói không chừng còn bị đối phương cắn ngược một cái, luôn mồm xác định mọi chuyện do y sai khiến, bọn chúng chỉ là một đám nhóc hiểu cái gì? Cứ thế, kết quả tốt nhất là Phương Khác giao ra quyền quản lý đệ tử đời ba mươi bảy, sau đó tiếp tục mang tội oan.
“Duỗi tay gì?” Trần Chử nghe Phương Khác nói thế có chút hoang mang.
“À, lúc ta tiếp nhận đệ tử đời ba mươi bảy đã đưa ra một vài quyết định thôi.” Phương Khác nói, sau đó nhìn Triệu Lịch Duyệt, “Ngươi có suy nghĩ gì không?”
Triệu Lịch Duyệt bình tĩnh cười nói: “Cảm thấy có người không nguyện ý để sư huynh tiếp tục quản lý đệ tử đời ba mươi bảy.”
Nói trúng tim đen.
Phương Khác nhướng mày cười, tán thưởng nhìn Triệu Lịch Duyệt.
Trần Chử nhìn hai người: “Câu này có ý gì?” Hắn hơi mù mờ, sao hai người này lại cho ra kết luận đó?
“Chuyện này không vội.” Phương Khác cười nhẹ: “Hiện tại quan trọng nhất là tra rõ ràng, chuyện này rốt cuộc có quan hệ với Tạ An không, và liên lụy đến những người nào. Tra ra rõ từng đứa, mới dễ tính sổ.”
Danh sách chương