Mùi máu tanh nồng nặc lan khắp Duy Pháp đường.

Lúc Phương Khác trút đồ ra, từ một góc đến cuối cùng là tất cả thi thể, Duy Pháp đường cũng từ huyên náo biến thành an tĩnh. Tiêu Xương Thu lộ vẻ nghi hoặc, Triệu Lịch Duyệt thì nhướng mày, những đệ tử khác ngờ vực khó hiểu còn cả kinh ngạc.

Phương Khác trút ngược túi chứa đồ, thần sắc thản nhiên đứng trong đường. Sau đó tùy tiện ném túi chứa đồ vào trong đống thi thể. Chuyện giết người như cắt dưa hấu cuối cùng cũng xuất hiện trên người y. Nếu là lúc trước chỉ sợ có nằm mơ y cũng không ngờ đến, mà hiện tại y lại biểu hiện đạm nhạt đến vậy, đã thế còn không có một chút hối hận nào.

Sắc mặt Vương trưởng lão xanh mét, trực tiếp bật dậy khỏi vị trí quan chủ thẩm bước vào giữa đường, nhìn từng cái xác, sau đó chỉnh lại từng cái.

Lúc này một âm thanh đột nhiên vang lên: “Đó không phải là hoàng đệ tử của Duy Pháp đường sao?”

Một đệ tử lộ vẻ kinh ngạc chỉ vào thi thể được lau đi vết máu trên mặt, lập tức những đệ tử bị rào gỗ ngăn lại đều nhìn chằm chằm thi thể.

“A, người đó trông cũng khá quen mắt, hình như là Duy Pháp đường…”

Phương Khác nhìn sang những đệ tử này, thấy từng đôi mắt kinh ngạc nghi ngờ. Y mím môi thản nhiên nhìn thẳng vào những người đó. Bắt đầu từ khi giết người đầu tiên, y đã thỏa hiệp với pháp tắc của thế giới tu tiên rồi. Ngay từ đầu y chưa từng nghĩ chỉ dựa vào sức một người mà đối kháng với quy tắc của cả thế giới. Y cũng không cho rằng bản thân làm sai điều gì. Hiện tại y chỉ cảm thấy phẫn nộ không biết từ đâu trào lên.

Mười mấy đệ tử này chẳng qua chỉ là vật hy sinh bị ném ra mà thôi.

Thủ pháp đơn giản và thô bạo như lần trước, lần này chẳng qua là càng thêm sắc bén càng thêm vô sỉ và lang độc thôi. Người thiết kế chuyện này, bản lĩnh xem mạng người như cỏ rác thật sự khiến y tự thẹn không bằng.

Vương trưởng lão sờ thi thể dưới đất, quay người dùng ánh mắt có chút phức tạp và kinh ngạc nhìn vách ngăn. Hài tử đó… hài tử đó nó…

Chuyện hôm nay ông có biết, những người này đều trải qua sự đồng ý của ông mới được phái đi. Ông biết chuyện sẽ không đơn giản chỉ là giáo huấn nho nhỏ dành cho Phương Khác như Tạ An đã nói.

Hôm nay ông nói muốn ấn tội danh mưu hại đồng môn cho Phương Khác cần phải có chứng cớ, tội danh có lẽ có chỉ có thể khiến Phương Khác phải vào địa lao Duy Pháp đường một ngày, nhưng hiện tại…

Vương trưởng lão đột nhiên nhớ lại Tạ An phồng gương mặt ngây thơ nói, không có chứng cớ thì nó sẽ chế tạo chứng cớ, nếu tội danh không phải là có lẽ có mà thật sự tồn tại thì được rồi.

Tâm tư Vương trưởng lão cấp tốc xoay chuyển, tựa hồ thông qua vách ngăn nhìn thấy hài tử dù ngồi trên ghế cũng không cao tới đâu, thoáng cái ông đã đưa ra quyết định.

“Khốn kiếp! Ngươi đây là muốn công nhiên khiêu chiến Duy Pháp đường sao?” Vương trưởng lão vỗ mạnh lên bàn, theo tiếng vang, bàn gỗ đổ sụp xuống. Sát uy bổng trong tay các đệ tử Duy Pháp đường khóa chặt các chỗ yếu hại trên người Phương Khác. Sát khí nồng đậm lan khắp Duy Pháp đường.

“Vương trưởng lão bớt giận, để đệ tử…” Phương Khác nhíu mày.

Vương trưởng lão tựa hồ phẫn nộ đến cực điểm, sát khí trong mắt đã không thể khắc chế, ngắt lời Phương Khác tức giận quát: “Nghiệp chướng! Không ngờ ngươi lại táng tận lương tâm như thế, sau khi sát hại đồng môn mà còn dám đối với thi thể họ làm… làm…, Côn Luân ta không dung nổi đệ tử như thế, Sát uy trận! Lên!”

Hai mươi tám cây Sát uy bổng bay lên không, tạo thành hình tròn trên đỉnh đầu Phương Khác. Sát uy bổng phát ra tiếng hú thanh thế to lớn. Âm thanh này len lỏi vào đáy lòng, chui vào tận não mọi người. Đây là Ma âm công của Sát uy bổng. Kiếm Tam đã được tu sửa qua một lần trong tay Phương Khác được chăng ngang đỉnh đầu, hai mươi cây Sát uy bổng chồng lên đè trên kiếm.

Một kích lôi đình chẳng qua là thế. Cho dù là cường giả kỳ nguyên anh cũng đừng mơ chống đỡ nổi nửa nén hương dưới thế công này.

Duy Pháp đường to lớn cũng bắt đầu chấn động, trụ gỗ bị chấn bay. Duy Pháp đường đệ tử vốn vây thành hình tròn đã tránh đi thật xa, không hẹn mà cùng ngồi khoanh gối vận khởi linh lực chống lại Ma âm.

Phương Khác là chủ thể bị tấn công, khóe môi và tai đã chảy máu, y nhìn tia không nỡ vụt qua trong mắt Vương trưởng lão, không khỏi cười lạnh, xem ra hôm nay người muốn y chết quả thật quá nhiều.

Vị trưởng lão bồi thẩm kia nhìn biến hóa tại đường cùng với Phương Khác bị khắc chế, tựa hồ do dự một phen cuối cùng chọn phất tay bàng quan.

Vương trưởng lão thấy ánh mắt Phương Khác loe lóe, miệng hơi mở.

Lông vũ bay đầy trời, vạn đạo kiếm quang hóa thành lông vũ nhẹ nhàng mang khí tiêu sát ‘phiêu’ về phía Vương trưởng lão. Tiêu Xương Thu cầm Công Bố kiếm đã rút khỏi vỏ, Thiên Quân kiếm thức thứ mười hai, Cử trọng nhược khinh.

Mâu quang Vương trưởng lão ngưng lại, chữ lên đến miệng đành nuốt về. Cuốn tay áo lên, đẩy kiếm của Tiêu Xương Thu ra, màu máu nhiễm đỏ hết nửa bên tay áo.

“Phụng Chi Tiếu có một đồ đệ giỏi.” Vương trưởng lão nói.

“Tạ trưởng lão thì lại có một đồ đệ đáng xấu hổ.” Tiêu Xương Thu lắc ngọc sức trên đầu, lạnh lùng nói.

Vương trưởng lão hừ lạnh một tiếng, hấc kiếm của Tiêu Xương Thu ra.

Mà bên kia một đạo kiếm quang của Phương Khác đã chém hai mươi tám cây Sát Uy bổng ra, nhưng chỉ qua một thoáng Sát uy bổng đã hồi phục nguyên trạng, thậm chí còn áp thêm mấy phần. May mà lúc này không phải chỉ có mình Phương Khác đối kháng với Sát uy bổng.

Triệu Lịch Duyệt đổ mồ hôi đầy đầu, hai luồng hỏa long xuất hiện trong lòng bàn tay quẩn quanh Sát uy bổng khổ sở chống đỡ. Nhưng ngặt nỗi chẳng làm được gì Sát uy bổng, chỉ hơi giảm bớt một phần áp lực cho Phương Khác mà thôi.

Vương trưởng lão tránh thêm một kiếm của Tiêu Xương Thu, lạnh giọng nói: “Xuống!”

Hai mươi tám cây Sát uy bổng lập tức trở nên nặng nề vô cùng, Phương Khác cắn răng nhìn thanh kiếm trong tay càng lúc càng thấp, thân kiếm đã cong xuống. Nếu không phải lúc trước y tiêu hao quá nhiều linh lực chưa kịp hồi phục, thì sao lại bị mấy cây gậy sắt này áp chế như thế chứ? Mẹ nó… gia không phải là nhuyễn kiếm đâu nha!

Tại sao sư phụ vẫn chưa xuất hiện, Diệp Vu Thời nữa? Phương Khác cảm thấy xương cốt toàn thân tựa hồ đều đang phát ra âm thanh nứt vỡ, hàm răng thì va nhau lập cập. Y đã gửi hạc giấy đi rất lâu rồi mà hai người kia chẳng có ai xuất hiện. Trong lúc điện quang hỏa thạch, trong đầu Phương Khác chợt hiện lên suy nghĩ gì đó, là một điểm lúc trước y nghĩ hoài không thông. Nhưng chẳng qua chỉ một thoáng, suy nghĩ đó còn chưa bắt kịp đã lặng lẽ bay mất.

“Kiếm dài hai mươi mốt tấc ba phân, chí tôn chí quý, nhân thần sùng bái. Thân nhữ hợp cùng kiếm, kiếm hợp cùng thần. Nhưng…” Âm thanh xa xăm của Thái A vang lên, ngữ tốc không nhanh không chậm mang theo mấy phần uy thế.

“…” Phương Khác đang cầm kiếm suýt nữa run tay, cái thứ cháy nhà đi hôi của này lại bắt đầu rồi!

“Dùng thân của nhữ, đi đường của ngô, dùng thần của nhữ, theo hướng của ngô…”

“Câm miệng, nói tiếng người.” Trong thức hải, Phương Khác run giọng nói.

Thái A đứng lên nhìn tóc bạc phiêu bay của mình, thờ ơ nói: “Nếu nhữ nguyện ý, ngô sẽ ra tay cứu nhữ.”

“Phi!” Phương Khác nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó nếu ngươi còn không ra tay, hai chúng ta đều xong đời. Đừng mơ gia sẽ đến di tích gì đó cứu ngươi, gia còn thu lại hết tất cả du ký đã cho ngươi luôn.”

“Thiên hạ không có bữa cơm miễn …” Thái A nói, đây là tục ngữ mà hắn nghe được từ chỗ Phương Khác. Chữ cuối cùng lại bị cây kiếm nhỏ màu bạc gác trên cổ cắt đứt.

Hư hóa. Không ngờ vào lúc này Phương Khác còn có thể phân ra chút linh thức để hư hóa thành một thanh kiếm nhỏ trong thức hải. Trong con ngươi đen kịt của Thái A lóe qua một tia sáng.

Phương Khác cười hê hê, thanh kiếm nhỏ cứ hếch hếch chuôi lên, hàm ý uy hiếp không cần phải nói.

Triệu Lịch Duyệt bắt đầu run tay, hai luồng hỏa long đã ảm đạm đi rất nhiều. Triệu Lịch Duyệt nhìn Phương Khác đã quỳ một gối dưới đất, thầm nói lần này lẽ nào Trần Chử và bọn họ thật sự đặt sai bảo rồi? Phương Khác sẽ chết ở đây?

Đột nhiên con ngươi Triệu Lịch Duyệt co lại, thình lình ngắt liên hệ giữa hắn và hỏa long. Liều mạng nhảy vọt ra sau, thật đáng sợ… cảm giác này.

Toàn thân Triệu Lịch Duyệt căng chặt đến cực điểm, nhìn Phương Khác cầm kiếm chậm rãi chống Sát uy bổng đứng lên.

Khí tức thay đổi rồi… đây là Phương Khác?

Chân Triệu Lịch Duyệt không hề dừng, không ngừng nhảy ra sau.

Chỉ thấy con ngươi vốn sáng như vì sao của Phương Khác lúc này ảm đạm không ánh sáng, cứ như thiên địa vạn vật đều không lọt được vào mắt y. Y cứ dùng đôi mắt sâu thẳm không chút dao động đó nhìn quanh một vòng, sau đó tay hấc lên, hai mươi tám cây Sát uy bổng đều bị chấn bay như gậy gỗ.

Phương Khác bước ra một bước, sau đó đến trước người Vương trưởng lão. Nhẹ nhàng đưa tay kéo Vương trưởng lão, Vương trưởng lão cứ như miếng vải rách bay ra, nện mạnh lên bức vách tâm kinh, vang một cái rầm. Bức vách bị đánh xuyên, Vương trưởng lão còn chưa dừng lại được, đánh xuyên bức tường của phòng thứ hai va lên bức tường của phòng thứ ba rồi mới lăn xuống.

Còn Phương Khác thì lảo đảo, tựa hồ đã hơi kiệt sức. Y sờ lên thân kiếm đã bị uốn cong, sau đó vuốt chuôi kiếm, rồi nói với Thái A: “Cảm ơn.”

Vương trưởng lão ngã dưới đất, tay động động có vẻ muốn đứng dậy.

Nhưng lúc này Phương Khác chẳng thèm nhìn ông đến một cái, y chỉ bình tĩnh nhìn thiếu niên quỳ dưới đất.

Chẳng qua chỉ mười một mười hai tuổi, trên mặt vẫn còn sự non nớt và ngây thơ, nhưng trong mắt lại có màu đen không thể che giấu được. Có vẻ nó bị nghịch chuyển đột ngột này dọa sợ, ngây ngốc quay đầu nhìn Vương trưởng lão đang miễn cưỡng đứng lên. Sau đó sờ sờ vết thương do bị dằm gỗ rạch trên mặt mình.

Sau đó trong con mắt phượng to to bắt đầu ngưng lệ, miệng nhỏ mím lại nói với Phương Khác: “Phương sư thúc…”

Phương Khác nhếch miệng, nhìn Tạ An trước mặt.

“Phương sư thúc… Phương… đừng giết ta, đừng giết ta…” Tạ An cứ gọi Phương Khác như thế rồi khóc gào, gương mặt bánh bao nhăn nhúm lại, bộ dạng muốn đáng thương cỡ nào thì đáng thương cỡ đó.

Nếu bỏ qua ý thăm dò trong con mắt nó, thì hình tượng đáng thương này quả thật rất giống thật.

Phương Khác lạnh lùng đảo mắt nhìn Tạ An, sau đó lại nhìn Dư Sùng Lễ đã bị dọa ngốc gần đó.

“Đi theo ta.” Phương Khác túm lấy cổ áo Tạ An, xách lên.

“Sư thúc, đừng! Sư thúc… ta biết sai rồi! Phương sư thúc…” Tạ An ra vẻ đáng thương ôm chặt tay Phương Khác vừa khóc vừa nói, nước mắt chảy đầy mặt.

Phương Khác nhìn Tạ An, thờ ơ nói: “Đừng giở trò vặt này với ta, không có ai cứu được ngươi.”

Gương mặt khóc lóc của Tạ An liền cứng lại, tay đang ôm Phương Khác cũng bất giác buông lỏng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện