Tạ An trợn to mắt phượng, mặt vụt qua một tia hoảng loạn, sau đó lại nhanh chóng trấn định, lạnh mặt nhìn thẳng vào Phương Khác nói: “Ngươi muốn làm gì ta.”

Phương Khác không để ý đến Tạ An, chỉ vặn tay Tạ An ra khỏi tay mình, sau đó cứ xách lủng lẳng như thế.

Tạ An đạp đạp hai chân nhưng không đạp đến Phương Khác được, cũng không cách nào đáp xuống đất.

“Mang nó theo, và bảo người chôn cất mấy người này đi.” Phương Khác liếc mắt nhìn Dư Sùng Lễ, nói với Triệu Lịch Duyệt.

Triệu Lịch Duyệt nhướng mày, ôm lấy Dư Sùng Lễ đã ngây dại, nâng tay lên phát ra mười mấy con hạc giấy.

Kiếm trong tay Tiêu Xương Thu vẫn chấn động không ngừng, chiến ý ngập trời. Nàng nhìn Phương Khác xách Tạ An bước qua đá vụn cùng bản gỗ và tay chân cụt trên đất, không hề dừng lại đi ra ngoài, nàng vuốt ve thanh kiếm trong tay, đi theo.

Phương Khác ra khỏi Duy Pháp đường, các đệ tử vẫn đầu đầu sương mù bên ngoài hiện tại đều không tự chủ tránh ra một con đường. Nhìn thì có vẻ là Phương Khác sát hại đệ tử Duy Pháp đường sắp bị Vương trưởng lão giết chết, nhưng nếu là vậy thì Tiêu sư tỷ sao lại xuất thủ cứu người? Phương Khác ra khỏi Duy Pháp đường thì thấy mười mấy luồng linh quang lóe lên, mấy người Trần Chử sắc mặt khẩn trương ngự kiếm mà tới.

Đợi nhìn thấy Phương Khác, Trần Chử lập tức thả lỏng, nhảy khỏi linh kiếm, sau đó mang mấy phần hổ thẹn nói: “Huynh đến muộn rồi.”

Phương Khác nhìn mồ hôi trên trán Trần Chử, mỉm cười nói: “Không muộn, đến rất đúng lúc, truyền lệnh của ta bảo đệ tử đời ba mươi bảy đến sân diễn luyện, một đứa cũng không thể thiếu.”

Trần Chử có chút mơ hồ nhưng vẫn đáp ứng, phân phó một đệ tử đi thông báo rồi cùng Phương Khác tới sân diễn luyện.

Phương Khác đi trước, tay xách Tạ An, bên trái là Triệu Lịch Duyệt ôm Dư Sùng Lễ, bên phải là Trần Chử, sau lưng đi theo mười mấy đệ tử. Cách đó không xa là Tiêu Xương Thu lưng đeo kiếm cùng đồng hành, sau đó là mấy trăm nhân sĩ vây xem.

Còn đám người Duy Pháp đường thì luống cuống tay chân dìu Vương trưởng lão bị trọng thương dậy. Nhìn Duy Pháp đường đã thành một đống đổ nát, sắc mặt của tất cả đệ tử Duy Pháp đường đều xanh mét.

Côn Luân lập phái tới nay, Duy Pháp đường chưa từng phải chịu sỉ nhục bậc này! Lần đầu tiên có người dám đả thương trưởng lão chủ thẩm ngay tại đường, lần đầu tiên có người dám ngang nhiên đả thương người ở Duy Pháp đường còn quang minh chính đại phất tay áo mà đi!

Trên mặt hơn hai mươi đệ tử Duy Pháp đường có phẫn nộ có xấu hổ nhưng sâu trong mắt là nỗi sợ vừa rồi Phương Khác mang đến hãy còn chưa tan. Động tĩnh lớn như vậy cuối cùng vẫn kinh động đến đám người ở sâu dưới Duy Pháp đường, trong chốc lát trong Duy Pháp đường xuất hiện mấy chục đệ tử Duy Pháp đường đeo đai vàng.

Sắc mặt trưởng lão bồi thẩm tái nhợt nhìn đường thẩm vấn đã bị phá hoại không còn nguyên vẹn. Ông chưa từng nghĩ Phương Khác lại có năng lực này. Thần sắc bất định bấm ngón tay muốn gửi hạc giấy. Chuyện này không nhỏ, ông không gánh nổi. Vẫn mau báo lên trên là hơn. Ông không nên, không nên vì một linh khí tứ phẩm mà đáp ứng chuyện phiền phức này, đúng là ham tài hại thân!

“Không thể! Lý huynh không thể… vạn vạn không thể!” Vương trưởng lão túm lấy tay Lý trưởng lão, đánh rơi hạc giấy trong tay ông.

Lý trưởng lão cắn răng thấp giọng nói vào tai Vương trưởng lão: “Vương huynh, ta và ngươi luôn xưng huynh gọi đệ. Ngươi đừng hại ta, chuyện này đã không thể che giấu được, Tạ tiểu thiếu gia còn có Tạ lão có thể bảo vệ. Nhưng hai chúng ta hiện tại thì khó giữ thân! Đừng nói chưởng môn không tha được chúng ta, chỉ sợ Tạ lão chính là người đầu tiên động đao với chúng ta! Lão nhân gia ông mới chân chính là thiết diện vô tư! Nếu để ông ta biết hai chúng ta lợi dụng việc công tư lợi, vu hãm Phương Khác còn khiến đệ tử Duy Pháp đường khi không mất mạng, chỉ sợ… đến lúc đó ngay cả Thận Hành nhai cũng là ước mong quá cao. Tại sao ngươi không sớm nói ngươi muốn mạng Phương Khác? Vương huynh hại ta rồi!”

Nói xong trong tay Lý trưởng lão lại có mấy con hạc giấy bay đi.

Vương trưởng lão trân mắt nhìn hạc giấy biến mất tăm, ánh mắt có chút đờ đẫn: “Ngươi không hiểu, lần này không giống… nếu, nếu để sư phụ biết hành vi của An nhi… chỉ sợ người đầu tiên không tha cho An nhi chính là sư phụ, vậy còn cần chi nói đến bảo vệ. Sư nương mất sớm, chỉ để lại cho sư phụ một đứa con duy nhất. Nhưng nếu sư phụ thật sự muốn bảo vệ An nhi… thanh danh một đời của lão nhân gia ngài sẽ bị hủy sạch. Là ta có lỗi với sư phụ… là ta có lỗi với sư phụ! Ta không nên cho rằng An nhi chỉ là tâm tính con nít muốn trút giận với Phương Khác một chút thôi, ai biết, ai biết nó lại… lại đại nghịch bất đạo như thế.”

Bốn chữ đại nghịch bất đạo Vương trưởng lão chỉ hàm hồ trong miệng, vẻ mặt suy sụp.

“Cái gì? Ngươi là nói chuyện hôm nay ngươi cũng không biết trước, mà là Tạ tiểu thiếu gia một tay chủ đạo?” Lý trưởng lão kinh hãi.

Vương trưởng lão đau khổ gật đầu.

Mà lúc này Phương Khác đang cực kỳ bình tĩnh ngồi trên ghế gỗ lim Trần Chử bưng tới, thế ngồi thả lỏng tùy ý. Y thờ ơ nhìn gần vạn đệ tử xếp hàng chỉnh tề dưới đài tỷ thí, đứng thế này nhìn chi chi chít chít rất hoành tráng.

Lúc này trên trên dưới dưới Côn Luân đều biết chuyện xảy ra ở Duy Pháp đường, cũng nghe nói chuyện xảy ra ở sân diễn luyện.

Người của Duy Pháp đường đã bao vây sân diễn luyện, Tiêu trưởng lão của Duy Pháp đường thần sắc phức tạp nhìn Phương Khác. Ông đã biết được tiền nhân hậu quả mọi chuyện từ miệng hai vị trưởng lão Vương Lý. Ông lạnh lùng liếc nhìn hai vị trưởng lão Vương Lý bên cạnh: “Chuyện này phải xem Phương Khác muốn xử lý thế nào thôi. Hình phạt của hai người tạm thời không bàn, bất kể Phương Khác yêu cầu thế nào đều là tội hai người đáng chịu. Nếu y muốn… ta chỉ đành kéo cái mặt già này đi cầu tình.”

Phương Khác nhìn mấy hài tử lớn nhất chỉ mười hai mười ba, nhỏ nhất chỉ mới sáu bảy tuổi, tay nhẹ gõ lên tay vịnh. Lúc tiếp quản chúng kỳ thật y rất đau đầu, nhiều người như thế, nhiều hài tử như thế. Y không biết mình có thể quản tốt không, may mà y không phải là quản lý trực tiếp mà chỉ là quản lý cao nhất. Y chỉ cần đưa ra chế độ, phân quyền chọn người là xong. Y cho rằng mình có thể khiến những hài tử này không bị chuyện tranh quyền đoạt lợi trong môn phái ảnh hưởng quấy nhiễu là đủ rồi. Nhưng sự thật chứng minh y không làm được, y đã thất bại. Một cánh, hai cánh, ba cánh … có bao nhiêu cánh tay duỗi ra trước mặt y?

“Tạ An, Dư Sùng Lễ, Hách Liên Đồng, Tiêu Cảnh, Thượng Quan Bình Cốt, Vương Lạc Dương… đi tra từng đứa, tra rõ ràng. Một đứa cũng không bỏ sót.” Phương Khác liệt ra một chuỗi tên nói với Triệu Lịch Duyệt: “Ta sẽ ngồi đây đợi tin tức của ngươi.’

Triệu Lịch Duyệt đáp lời, nghiêng mắt nhìn hai thiếu niên bị trói dưới đất, trên mặt hiện một nét cười. Sau đó bóng người biến mất tăm.

Đệ tử bên dưới có một phần khi thấy Tạ An và Dư Sùng Lễ nhếch nhách đã bắt đầu hoảng loạn bất an.

“Ngươi muốn làm gì?” Thượng Quan Bình Thục lạnh lùng nói, trực tiếp cản trước mặt Phương Khác, từ cao nhìn xuống Phương Khác nói.

“Mời tránh ra.” Phương Khác không nhìn Thượng Quan Bình Thục, lãnh đạm nói.

Thượng Quan Bình Thục nhìn ánh mắt những người khác ném tới, lập tức phát giận. Nhưng lại kiêng kỵ đám người Trần Chử bên cạnh Phương Khác, chỉ có thể lộ vẻ phẫn hận lạnh lùng nói một câu: “Đã sắp đến giờ hợi, hy vọng Phương sư huynh ngươi có chuyện quan trọng mới được. Chúng ta không phải người rảnh rỗi gì, lúc nào cũng có thời gian xem kịch gì đó.” Nói xong bước sang một bên.

Phương Khác nghe lời này nhìn Thượng Quan Bình Thục một cái thật sâu, đến mức Thượng Quan Bình Thục sinh ra hàn ý. Thượng Quan Bình Thục trực tiếp quản lý những đệ tử này, ngày ngày đều ở trên sân thao luyện. Những đệ tử này có biến hóa nhỏ nhặt nào nàng ta sao có thể không biết? Bọn Tạ An thành lập tiểu bang phái nàng ta không thể không phát hiện.

Tạ An làm những chuyện giết người đoạt bảo, chỉ sợ nàng ta cũng rõ ràng. Không…, chuyện này chỉ sợ không ít người trong môn phái biết. Vì người nhìn chằm chằm đệ tử đời ba mươi bảy không ít. Có lẽ bọn họ còn từng xúi giục từng dẫn dụ từ bên trong, cũng có thể bọn họ chẳng làm gì cả. Chỉ là lãnh nhãn bàng quan nhìn chuyện phát triển từng bước, đến mức độ hôm nay.

Nếu nói ra y cũng không dám tin tưởng, một thiếu niên lại hành sự ngoan độc như vậy. Mà y cũng suýt nữa chết trên tay nó, chỉ vì y phát giác được vài chuyện.

Phương Khác bình tĩnh thản nhiên nhìn Tạ An.

Tạ An bị trói dưới đất sớm đã không còn mang vẻ mặt đáng thương, phẫn hận nhìn Phương Khác. Nhưng miệng bị nhét vải nên không nói được, chỉ có thể phát ra âm thanh hàm hồ.

Phương Khác lấy vải ra khỏi miệng Tạ An.

Tạ An nhướng mày nhìn Phương Khác, bình tĩnh nói: “Phương sư thúc, cho dù ngươi tra ra hết tất cả mọi người thì lại thế nào chứ? Chẳng lẽ ngươi dám giết sạch tất cả chúng ta hay sao?”

Nói rồi Tạ An còn bật cười chế nhạo, chẳng hề sợ hãi tựa ra sau, lạnh lùng nghiêng đầu nhìn quanh đám người Trần Chử, đã thế còn mang vẻ mặt muốn nhớ kỹ tất cả mọi người.

Phương Khác thấy được vẻ hung tàn trong mắt Tạ An.

Mà lúc này Dư Sùng Lễ đã hoàn hồn lại, nghe được lời Tạ An cứ như tìm được người đáng tin cậy, gật gật đầu, vẻ mặt ngạo nghễ.

Phương Khác chỉ bình tĩnh nhìn Tạ An, không nói một lời.

Nhưng Tạ An lại bị ánh mắt Phương Khác nhìn cho dựng lông, ánh mắt loe lóe lạnh lẽo nói: “Hoặc là Phương Khác ngươi hôm nay đuổi tận giết tuyệt, diệt cỏ tận gốc. Hoặc hiện tại ngươi quỳ xuống cầu xin ta tha cho ngươi. Nếu không, ta còn sống một ngày thì ngươi sẽ sống không bằng chết, vĩnh viễn không có ngày yên bình!”

Giọng nói khàn khàn thời kỳ biến giọng còn mang theo chút non nớt của thiếu niên, nhưng lời nói ra lại khiến đám người Trần Chử cảm thấy hàn ý thật sâu.

Tay Trần Chử đã vô thức siết chặt, sau khi hắn biết chuyện này đã thầm mắng một câu xui xẻo. Sao Phương Khác lại gặp phải chuyện hóc búa này chứ? Tạ An này… thật sự không thể động.

Nhưng, Tạ An này cũng khó tránh quá… ánh mắt Trần Chử lấp lóe.

“Ha.” Đối với lời Tạ An, Phương Khác nhẹ phát ra một âm tiết.

Sau đó đột nhiên mỉm cười dịu dàng nói: “Bịt miệng nó lại cho ta, tìm miếng vải rách.”

Nói xong không nhìn Tạ An nữa, chọc Tạ An tức đỏ mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện