- Từ Mậu Công là con trai của phú thương Từ Cái, giống ngươi, từ nhỏ đã đọc thuộc binh thư.
Vương Nhị Mao ngẫm nghĩ một lúc rồi cười giới thiệu.
- Khi còn trẻ tuổi y từng ngao du khắp nơi, giúp người trong một bộ lạc luyện binh đánh giặc, nắm chắc thâm hậu về chiến thuật kỵ binh. Xét về võ nghệ, có thể còn cao hơn cả Hách Lão Đao, dù sao cũng là con cái nhà giàu, mời được sư phụ giỏi mà!

Về điểm này, Từ Mậu Công may mắn hơn Trình Danh Chấn. Trình Danh Chấn bất ngờ gặp tai họa khi còn nhỏ, gia đạo chẳng mấy chốc biến thành nghèo nàn cơ cực. Vì thế mặc dù cơ sở vững chắc nhưng không theo được bồi dưỡng về sau. Còn phụ thân của Từ Mậu Công là Từ Cái đến giờ vẫn là phú thương của Đại Tùy. Thật không biết trong nhà lại có đứa con lục lâm hào kiệt như vậy, Từ Cái đã dùng thủ đoạn gì để tránh bị quan phủ truy cứu? Cho dù thế nào, dốt văn giỏi võ, câu nói này tương đối có lý. Từ đời Ngụy Tấn đến nay, trong mười tám món binh khí, uy lực nằm ở cây giáo dài. Mà một cây giáo tốt, giá trị thường cao tới mấy chục đến mấy trăm quan tiền. Không có của cải nhất định của gia đình làm hậu thuẫn, đừng nói đến mời danh sư chỉ dẫn, mà ngay cả đặt mua một loại binh khí vừa tay cũng không có khả năng.

Vì thế giang hồ có lời đồn, danh tướng Tam Quốc như Quan Vũ, Quan Vân Trường chắc chắn xuất thân nghèo hèn. Bởi vì binh khí thành danh chỉ là một cây đại đao cán dài, không phải giáo sắt mà con cháu quý tộc quen dùng. Ngược lại, Trương Phi được dân gian gọi là người đàn ông giết hổ có gia đạo chắc chắn rất giàu có. Bởi vì xà mâu tám trượng trong tay thực ra chính là cây giáo dài được tạo hình kỳ quái một chút, chẳng qua lưỡi giáo cuộn sóng chứ không thẳng như lưỡi kiếm của các cây giáo khác mà thôi.

- Y dùng cây giáo gãy! Điều khiển vô cùng điêu luyện, trên chiến trường, người bình thường căn bản không thể lại gần.
Dường như đã đoán được Trình Danh Chấn đang nghĩ gì, Vương Nhị Mao bật cười nói rõ thêm.
- Có điều y cũng không cần tự mình ra trận chém giết, Trình Tri Tiết và Đơn Hùng Tín đã sớm ôm đồm những việc này. Trình Tri Tiết về mặt chiến lược thì không bằng Từ Mậu Công, nhưng võ nghệ thì vượt xa. Xưa này chỉ dùng một cây giáo có sống sắt, toàn bộ núi Ngõa Cương đều không có đối thủ. Còn về Đơn Hùng Tín, cũng là một thanh kim giáo ba cổ lưu, hàng thật giá thật!

Chiết chi giáo và giáo sống sắt đều là biến thể của mã giáo. Chiết chi giáo hơi dài hơn mã giáo bình thường một chút, đòi hỏi người điều khiển phải có thân thủ cực kỳ linh hoạt và tốc độ phản ứng nhanh nhẹn. Còn giáo sống sắt khác mã giáo ở chỗ lưỡi giáo rộng to bản và dày nặng, yêu cầu người điều khiển có thể lực hơn người mới phát huy được uy lực của nó. Còn loại thứ ba chính là tổng hòa của giáo và xiên, khi sử dụng uy lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại yêu cầu cao hơn về thể lực và thân thủ. Nếu không nắm chắc và thành thạo, trên chiến trường phản ứng dễ bị kẻ địch dùng binh khí móc vào, vướng víu cho bản thân.

Vừa thầm nghĩ đến hình dáng mấy loại binh khí, Trình Danh Chấn vừa so sánh ba viên mãnh tướng của Ngõa Cương Quân với những người thân thuộc bên mình. So sánh đi so sánh lại, hắn phải thất vọng thừa nhận, đơn thuần xét về võ lực, quần hùng đầm Cự Lộc chênh lệch khá xa với quần hùng Ngõa Cương. Dưới trướng Trương Kim Xưng, người có võ nghệ cao nhất là Hách Lão Đao. Mà Hách Lão Đao xuất thân là tiêu sư giang hồ, song đao múa lên thì nước không thể lọt qua, cực kỳ thích hợp với tranh phong giang hồ. Nhưng trước trận hai quân, đối phương dẫn theo mười kị binh cầm giáo xông đến, phía Hách Lão Đao đã phải chịu thiệt thòi lớn về độ dài binh khí. Còn bản thân Trình Danh Chấn, hắn biết rõ sức của mình, dựa vào sức trẻ thể lực tốt, phản ứng mau lẹ thì miễn cưỡng có thể đối phó được Hách Lão Đao, đổi lại là người thật sự tinh thục võ nghệ, có lẽ chỉ vài vòng đã bị đánh bại.

Sau này nếu như thật sự xảy ma xung đột với Ngõa Cương Quân, phía Minh Châu e rằng chỉ có thể dựa vào sự phối hợp chiến trận để bù đắp thiếu hụt của mình! Mặc dù đó có lẽ là việc mãi mãi không thể xảy ra, nhưng Trình Danh Chấn không ngăn được suy nghĩ của mình. Dù sao hắn vẫn là người trẻ tuổi, ít nhiều cũng có tâm lý tranh giành hiếu thắng. Hơn nữa hôm nay vừa từ chối sự lôi kéo của Phòng Ngạn Tào, ai biết sau này đối phương có tìm tới tận cửa vì ghi hận

- Trong khoảng thời gian ngắn, Ngõa Cương Quân hẳn là không có sức mở rộng sang phía bắc. Vì thế ngươi tạm thời không cần lo lắng, ta cũng không hy vọng ngươi và đám Lý Mật đi cùng nhau!
Vương Nhị Mao lại tranh trước một bước, sớm đưa ra câu trả lời mà Trình Danh Chấn muốn.

- Tiểu tử ngươi sao lại trở nên thông minh vậy? Ta luôn nghi ngờ có phải ngươi bị yêu quái ám hay không.
Bị bằng hữu tốt lật tẩy tâm trạng, Trình Danh Chấn bật cười cãi lại.

- Trong một đêm, là người của hai thế giới!
Vương Nhị Mao cười, xúc động nói.

- Đức hạnh!
Trình Danh Chấn cười mắng. Năm trăm khinh kị binh đấu với hàng vạn đại quân của danh tướng Đại Tùy là Vệ Văn Thăng, e rằng lúc ra quyết định, Nhị Mao đã xem mình là người chết rồi. Trình Danh Chấn hiểu tâm trạng của bằng hữu tốt khi đó, vì thế đương nhiên “hiểu rõ” hàm ý của câu “là người của hai thế giới”. Bên bờ biển Hoàng Hà, Nhị Mao coi như đã chết một lần, trong tình cảnh nguy nan đã được một người không ngờ đến cứu, coi như sống lại một lần. Sinh tử đều đã đi qua, chắc chắn dù là ai cũng đều sẽ lột xác.

- Nói thật, ta mặc kệ ngươi và Lý Mật từng va chạm gì nhau. Nhưng ta thật sự mong ngươi, đừng hùa theo Lý Mật!
Vương Nhị Mao cười, trịnh trọng đề nghị lại lần nữa.

Danh Chấn khẽ gật đầu, nhận ý tốt nhắc nhở của bằng hữu.
- Vậy còn ngươi, nợ ân tình lớn như thế của núi Ngõa Cương, sau này lấy gì trả người ta?

- Tùy tình hình đi!
Vương Nhị Mao trong nháy mắt đã lấy lại bộ dạng đĩnh đạc ban đầu, vừa cười vừa nói:
- Cũng không thể vì trả ân tình mà bất chấp tính mạng của các huynh đệ.

- Còn nữa!
Y nhìn vào mắt Trình Danh Chấn, tiếp tục nói:
- Ngươi cũng thế, đừng theo Trương Kim Xưng nữa, không đáng!

- Ta cũng biết không đáng!
Trình Danh Chấn buồn bã thở dài. Hắn không muốn đối diện với vấn đề này, nhưng trước sau không thể tránh được.
- Nhưng đầm Cự Lộc mở rộng quá nhanh, Trương Đại Đương gia chưa tới nửa năm đã quét sạch toàn bộ Thanh Hà. Hiện giờ đường lui của y chưa vững, đã vội đi đánh Tín Đô. Một khi xảy ra bất trắc, chỉ sợ muôn kiếp không trở lại được!

- Vậy ngươi còn muốn xuất binh sao?
Vương Nhị Mao nghe được nhíu mày.
- Ân tình trước kia, chúng ta còn chưa trả đủ sao?

- Một khi y bại trận, ta sợ chiến hỏa lập tức sẽ đốt tới cửa nhà ta!
Trình Danh Chấn trước tiên lắc đầu, sau đó gượng cười không biết làm sao.
- Môi hở răng lạnh, đạo lý này quả không sai.

Có thể thấy, Trình Danh Chấn vẫn luôn lo lắng điều gì đó. Nhưng Vương Nhị Mao vừa trở về từ Hà Nam, không biết nhiều về cục diện hiện giờ của các vùng ở Hà Bắc nên không thể giải nạn cho bằng hữu tốt. Y biết mình không khuyên được Trình Danh Chấn, đành lui để chờ lần sau.
- Vậy cũng phải chờ chuẩn bị cẩn thận thỏa đáng xong hãy bắt đầu. Không thể ngay cả đường lui của nhà mình cũng không để ý đã vội vã xông lên đi bán mạng thay người khác được!

- Thật ra trước khi ngươi quay về, ta đã chuẩn bị xuất binh. Tin tức hôm nay truyền đến, chẳng qua là để thời gian xuất binh sớm hơn vài ngày thôi!
Trình Danh Chấn gật đầu, khẽ giải thích.
- Phía quận Võ Dương, hai tên Ngụy Đức Thâm và Nguyên Bảo Tàng gần đây quan hệ rất căng thẳng, vì thế mặc dù ta không ở đó, bọn họ cũng chưa chắc sẽ nắm chắc cơ hội đánh qua Chương Thủy. Đầu tiên ta định để Quyên Tử và Cát Sinh ở lại giữ doanh trại. Ngươi đã về rồi thì hãy giúp chị dâu ngươi trấn thủ ở nhà đi. Ta tới Tín Đô, trước là giúp Trương Kim Xưng đánh mấy trận, hóa giải ác khí trong lòng y. Sau đó xem có thể nghĩ cách khuyên y quay đầu củng cố hậu phương hay không!

- Ta đi cùng ngươi!
Vương Nhị Mao lập tức từ chối đề nghị của Trình Danh Chấn.
- Ở trong doanh trại Ngõa Cương lâu như vậy, ta cũng học được rất nhiều điều. Đi theo ngươi, nói không chừng có thể giúp được, không phải chỉ biết cản trở như trước đây!

Nói đến đây, nếu Trình Danh Chấn từ chối, chắc chắn sẽ gây tổn thương đến lòng tự tôn của bằng hữu tốt. Hắn đành phải gật đầu, cười nhận lời.
- Cũng được, hai ta đã lâu không cùng đánh giặc. Có điều lần này phải đánh lớn. Ta nghe nói, sau khi giải trừ cuộc bao vây ở Nhạn Môn, triều đính phái rất nhiều danh tướng về địa phương. Lúc này Trương Đại Đương gia còn không biết thu mình lại…

- Danh tướng thì sao chứ, không phải chưa từng gặp qua?
Vương Nhị Mao vui mừng, lập tức lộ nguyên hình.
- Cùng nhau đi, chúng ta đi gặp những danh tướng đó. Nếu Trương Kim Xưng muốn gây bất lợi cho ngươi, ta còn có thể giúp ngươi một tay!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện