Hôm sau, Trình Danh Chấn bố trí năm mươi huynh đệ hộ tống Tạ Ánh Đăng và Phòng Ngạn Tảo trở về phương Nam, sau đó lệnh cho các doanh trại chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị xuất phát. Phòng Ngạn Tảo biết Trình Danh Chấn đã rèn luyện Minh Châu quân trở nên vững chắc như thép, bản thân mình dù thời gian lưu lại còn lâu hơn thế nhưng vẫn không thể hoàn thành được nhiệm vụ Lý Mật giao cho, vậy nên cũng không nhiều lời, cảm tạ Trình Danh Chấn rồi hậm hực lên ngựa.

Tạ Ánh Đăng thì lại không bằng lòng quay về Ngõa Cương báo cáo kết quả nhiệm vụ với hai bàn tay trắng như thế, đi với bọn Phòng Ngạn Tảo được mấy bước rồi chợt nghĩ ra, quay đầu ngựa chạy về, lao đến trước mặt đám người Trình Danh Chấn, ôm quyền thi lễ.
- Dù sao bên chỗ Vương Đức Nhân cũng chẳng có việc gì cho ta làm, chi bằng ta theo mọi người đến Tín Đô thăm thú một phen. Tạ mỗ tự tin võ nghệ của mình chẳng có gì phải ngại, lâm trận giết địch, nói không chừng cũng có thể giúp được chút ít!


Trình Danh Chấn không ngờ gã công tử bóng bẩy này khó dứt như vậy, ngẩn ra một lúc rồi mỉm cười từ chối:
- Ơn cứu mạng ngày trước hãy còn chưa báo, nào dám làm phiền Tạ tướng quân thêm nữa! Hai quân lâm trận, đao kiếm không có mắt, một khi khiến ngươi bị thương, sau này ta càng khó trình bày với Ngõa Cương sơn!

- Sao có thể dễ dàng bị thương vậy được! Ngươi yên tâm, ta không gây thêm phiền phức cho ngươi là được rồi!
Tạ Ánh Đăng để ngựa quẩn đi quẩn lại, vừa nhìn ngó xung quanh vừa tìm cơ hội để mình được ở lại.
- Nếu không tin ngươi có thể hỏi Vương thống lĩnh, thân thủ của ta rốt cuộc như thế nào? - Võ nghệ của Ngõa Cương Tiểu Tạ ngươi dĩ nhiên không tầm thường. Có điều muốn đi cùng với bọn ta thì phải hành sự theo tướng lệnh của Tiểu Cửu ca!
Vương Nhị Mao liếc Tạ Ánh Đăng một cái, cười hề hề tiếp lời.

Qua lời giới thiệu của gã đêm qua, Trình Danh Chấn đã biết Tạ Ánh Đăng và Lý Mật không cùng một phe, hơn nữa cũng rất có hảo cảm với người này, vậy nên sau một hồi do dự liền gật đầu đồng ý:
- Được rồi, thế thì ngươi mau đi thay áo giáp. Để Nhị Mao dẫn ngươi vào trong kho tìm thử, xem có cái nào vừa người không. Chiến sự cấp bách, nửa canh giờ sau chúng ta buộc phải khởi hành!

- Không cần, ta có mang theo đồ của mình, mượn gian phòng thay y phục là được rồi.
Tạ Ánh Đăng thấy mưu đồ đã đạt, cười ha hả đáp lại. Ngay sau đó, y đút ngón trỏ phải vào miệng, huýt sáo một tiếng. Trong đội ngũ vốn đi cùng với đám người Phòng Ngạn Tảo lập tức có một con tuấn mã không yên, lông đen mừng rỡ chạy đến.
- Nhị Mao huynh đệ, làm phiền dẫn đường!
Tạ Ánh Đăng chỉ đưa thêm một yêu cầu nhỏ nhặt rồi dẫn hai con ngựa theo Vương Nhị Mao đi xa dần. Lát sau, hai người lại sóng vai quay về, đều mang đỉnh khôi quán giáp, toàn thân ăn vận chỉnh tề.

Giáp trụ trên người Vương Nhị Mao đều là do Ngõa Cương Từ Mậu Công tặng cho trước lúc chia tay, chế tác vô cùng tinh xảo. Tạ Ánh Đăng ở bên cạnh hắn lại mặc một bộ liễu hiệp giáp màu xám tro, đầu đội đỉnh ô ngân khôi, bên hông đeo thêm miếng ngọc thanh vân, tay cầm cây sóc, trông càng gọn gàng linh hoạt, khôi ngô tuấn tú.

Những nữ binh sĩ hộ tống Đỗ Quyên đến đưa tiễn Trình Danh Chấn trước đây vốn tưởng rằng thế gian này chẳng tìm được mỹ nam tử nào tuấn tú hơn Trình Danh Chấn, vừa trông thấy Tạ Ánh Đăng hai mắt liền sáng lên. Họ đều là nữ nhi giang hồ, hoàn toàn không biết đến cái gọi là che giấu cảm xúc, nhìn từ đằng xa thấy còn chưa đủ liền tiến lại gần quan sát tỉ mỉ. Một số người to gan lớn mật thậm chí còn đưa tay kéo những cô bé không chú ý khác, xúm lại cùng cười hì hì.

Tạ Ánh Đăng hai quân trước trận, đối với rừng thương mưa tiễn trước giờ chẳng chút sợ hãi, lúc này lại bị ánh mắt nóng bỏng của các cô gái làm cho đỏ mặt, vội vàng kiếm cớ, chĩa mũi sóc về phía đội ngũ kị binh, khiến phía sau lưng cười rộ lên, tựa như tiếng chuông vang lên không ngừng.

Thừa dịp toàn bộ sự chú ý của đoàn người đều bị Tạ Ánh Đăng và các nữ binh sĩ thu hút, Trình Danh Chấn cúi đầu xuống, đến bên cạnh Đỗ Quyên nhỏ tiếng căn dặn:
- Không cần lo lắng, ta đi rồi sẽ về. Nàng và nhạc phụ giúp ta ở nhà trấn thủ. Bất luận gặp phải tình huống gì, đều phải nhớ liên hệ với ta ngay lập tức!


Đỗ Quyên gật gật đầu, dịu dàng đáp lời.

- Rất nhiều người mến mộ danh tiếng đến đây xin nhờ cậy Trương đại đương gia, để không làm lòng quân nguội lạnh, hắn cũng phải thận trọng chờ ta!
Trình Danh Chấn cười cười, tiếp tục an ủi thê tử.

Đỗ Quyên vẫn chỉ đáp lại bằng một tiếng, hai mắt long lanh, nhưng trên khuôn mặt trước sau vẫn luôn nở nụ cười kiên cường.

Kể từ khi phu thê hai người thành hôn đến nay, vẫn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng chính trong thời gian nửa năm sau khi cùng Trương Kim Xưng phân mỗi người mỗi ngả, mới vui vẻ trải qua mấy tháng bình an. Thế nhưng những tháng ngày yên bình lúc nào cũng trôi qua nhanh hơn bình thường, chớp mắt một cái phu quân lại phải đi liều mạng với người ta, làm thê tử trong lòng dù không muốn nhưng cũng không thể giống như những nữ nhi bình thường bám chặt cánh tay chồng. Mấy ngàn ánh mắt đang dõi theo! Vì sĩ khí ba quân, trong lòng dù có lưu luyến hơn nữa, mắt cũng không thể rơi lệ.

Dáng vẻ tiểu nữ nhi này nhanh chóng lọt vào mắt Vương Nhị Mao, để làm dịu bầu không khí, hắn khẽ ho một tiếng, sau đó thúc ngực đi qua, mỉm cười trêu ghẹo:
- Tẩu tẩu yên tâm, có đệ ở đây, đảm bảo sẽ đem người sống đầy đủ trọn vẹn về trả cho tẩu! Có câu, tiểu biệt thắng tân hôn, chúng ta...

Ba người vốn quen cười đùa ầm ĩ, trước đây Vương Nhị Mao tiến lên khua môi múa mép, nhất định sẽ bị Đỗ Quyên chế nhạo lại. Ai ngờ lần này Đỗ Quyên lại không nhảy dựng lên với gã mà lùi lại nửa bước, trịnh trọng ngồi xổm xuống hành lễ.
- Thế thì phải làm phiền thúc rồi. Đến lúc đó đại tẩu ta sẽ chuẩn bị cơm ngon rượu ngọt để tẩy trần cho huynh đệ hai người!

- Cái gì vậy!
Vương Nhị Mao cả kinh, cả giọng quê nhà cũng bật thốt ra. Gã đã quen với hình tượng Đỗ Quyên giương roi thúc ngựa, nào dám nhận đại lễ thế này, liền vội vã phóng xuống khỏi yên ngựa, giơ tay ra định nâng nàng dậy, nhưng bỗng ý thức được nam nữ khác biệt, cổ đỏ ửng chệch sang nửa bước, chắp tay trả lời:
- Tẩu tẩu, tẩu đừng dọa đệ. Tẩu yên tâm, nếu tiểu cửu ca bị xước một miếng da, đệ nhất định chẳng còn mặt mũi nào trở về gặp tẩu!

- Đi thôi, giáo đầu còn cần ngươi bảo vệ sao!
Có người từ đằng sau đá gã một cước, có ý tốt giải vây cho gã. Vương Nhị Mao lảo đảo mấy bước, sau đó giữ chặt lấy cương ngựa, lặng lẽ quay đầu lại. Gã thấy Đỗ Quyên đang ngẩng đầu lên, còn Trình Danh Chấn thì mỉm cười gật đầu, sau đó kiên quyết xoay ngựa đi. Trong nháy mắt, toàn quân đều bắt đầu di chuyển. Trường mâu và bộ sóc hợp thành rừng, ngăn cản ánh mắt đưa tiễn.

Đỗ Quyên dường như vẫn đứng đó. Vương Nhị Mao trong lòng ý thức rõ. Đột nhiên, gã thấy tim mình bị đâm một nhát, sâu trong kí ức chợt lóe lên một bóng dáng mơ hồ. Gã đã cố gắng quên đi, nhưng vẫn mãi không thể nào quên được. Nếu nàng ấy còn sống, có lẽ cũng sẽ đưa tiễn gã với dáng vẻ kiên cường như Đỗ Quyên tỷ! Gã nghĩ, một cảm giác đau đớn ngọt ngào dâng lên trong lòng, có lẽ giống nhau là để tiễn biệt tiểu cửu ca, chứ không phải gã.

Đại quân tiến bước trên con đường quanh co, nhanh chóng để lại những hình ảnh của kẻ tiễn người đưa sau cánh đồng vàng úa. Buổi sáng họ vượt qua Thanh Chương, chập tối xuyên qua Vận Hà, đóng trại tại vùng phụ cận huyện Thanh Nguyên quận Thanh Hà. Sáng sớm hôm sau, trời bắt đầu có tuyết rơi, mới đầu rất thưa thớt, rơi xuống đất liền tan ra, sau trở nên vừa lạnh vừa dày, quất vào áo giáp vang lên tiếng sàn sạt. Mặc dù thời tiết xấu như vậy, Trình Danh Chấn vẫn không lệnh cho toàn quân dừng lại đợi tuyết ngừng rơi. Hắn chỉ tăng số lần nghỉ ngơi dọc đường, mỗi khi đoàn quân dừng lại, đều sai đầu bếp nấu cho mọi người mấy nồi canh gừng nóng hôi hổi để xua đi cơn lạnh. Suốt cả một ngày lăn lộn trong bùn lầy như thế, chập tối hôm sau, đoàn quân rốt cuộc cũng vào được thành Thanh Dương.

Thành này đã sớm bị Trương gia quân càn quét, trong thành mười nhà có hết chín nhà bỏ trống. Tiểu đầu mục chịu trách nhiệm trấn giữ nơi đây trông thấy cờ hiệu của Minh Châu quân, vội vã tiến đến nghênh đón, bố trí cho đoàn người vào nhà dân nghỉ ngơi. Vừa tặng gạo, vừa tặng củi, hầu hạ rất mực chu đáo. Nhưng khi hỏi đến vị trí quân chủ lực của Trương Kim Xưng, thì lại ấp a ấp úng, hồi lâu chẳng nói ra được manh mối gì.

- Đại đương gia không gửi tin tức gì cho ngươi sao? Lần cuối hắn hạ lệnh cho ngươi, người đưa tin từ đâu đến? Chuyện xảy ra từ lúc nào, cách đây bao lâu rồi?
Trình Danh Chấn bị bộ dạng giấu giếm lấp liếm của tiểu đầu mục chọc cho mất bình tĩnh, nghiêm mặt chất vấn.

Tuy hắn với Trương Kim Xưng đã chia ra đường ai nấy đi, nhưng trên đầu hắn rốt cuộc vẫn mang danh Cửu đương gia của đầm Đầm Cự Lộc, vì vậy nên người kia cũng không dám đắc tội, ngập ngừng giây lát rồi nói với vẻ khó xử:
- Lần gần nhất đương gia hạ lệnh cho ta, ông ấy vẫn còn ở lân cận vùng Chương nam. Đó là chuyện bảy ngày trước, cứ cho là thời gian người đưa tin đi đường chậm trễ, có lẽ chín hay mười ngày trước, ông ấy vẫn còn ở Thanh Hà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện