Nhìn thấy cách đó không xa một đôi nam nữ giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, Liễu nhi tự dưng cảm thấy tự ti. Cố cười quay đầu đi, thấp giọng phân phó:
- Chúng ta vẫn nên về đi thôi, đừng quấy rầy người ta… người ta luyện binh. Hai người bọn họ cũng không dễ dàng, hao hết trăm cay ngàn đắng mới đi đến được cùng nhau! - Cũng không phải chỉ có chúng ta đang nhìn. Ngài nhìn mà xem, người tới xem náo nhiệt xung quanh đây chẳng nhiều sao?
Ý nghĩ của đội trưởng thị vệ Dư Dũng không theo kịp sự biến hóa của Liễu thị, vẫn cố thuyết phục:

- Nếu ngài sợ quấy rầy bọn họ, ta liền tránh ở phía sau đám người đứng xem. Cửu đương gia này nhiều kiểu gây sức ép, cũng không phải là bình thường.

Nghe xong lời này, tim Liễu thị lại đập thình thịch, lướt nhìn trộm về phía giáo trường, phát hiện đích thực không ai chú ý tới mình. Gật gật đầu, chậm rãi lẫn vào giữa đám người xem náo nhiệt.

Vẫn chưa tới vụ xuân, nam nữ lão ấu trong các trại đều rảnh rỗi đến phát khùng. Khó có được chút náo nhiệt để xem, cho nên ngồi ở xung quanh giáo trường, đứng đứng ngồi ngồi, đầu đen vây hơn phân nửa vòng tròn. Mỗi khi có sĩ tốt phạm sai lầm bị trách phạt, bọn họ liền cùng nhau xoay đầu qua, lớn tiếng khen ngược. Mỗi khi có đội ngũ làm ra những biểu hiện ngoài dự đoán của mọi người, bọn họ cũng không keo kiệt những tràng vỗ tay của mình, làm cho các nhóm lâu la huấn luyện muốn khoe khoang đỏ bừng cả khuôn mặt, tâm thần bay bổng.

Hách Lão Đao hiển nhiên cố ý mượn đám người vây xem để tạo áp lực, không những không duy trì trật tự, ngược lại thường xuyên tìm cơ hội, chắp tay thăm hỏi xung quanh giáo trường. Nam nữ lão ấu đang xem náo nhiệt rất thưởng thức sự khiêm tốn lễ phép của Ngũ đương gia, hoặc là cười ôm quyền, hoặc là lớn tiếng đáp lại. Không khí nhiệt liệt rất nhanh liền lan đến những người mới nhập vào vây xem, bọn họ theo mọi người hoan hô mà hoan hô, theo mọi người vỗ tay mà vỗ tay, trong lúc nhất thời đã quên mất hết tâm sự.

So với Hương Dũng huyện Quán Đào, nhóm lâu la đến thụ huấn rõ ràng cường tráng hơn một bậc, chỉ là trên phương diện bọn họ tuân thủ kỷ luật cùng phục tùng, không bằng sự tự giác của nhóm hương Dũng. Thường thương Đô úy dẫn đội hơi có sơ sẩy, thì ở phía sau lập tức nhàn hạ. Đám người Hách Lão Đao giám sát huấn luyện bên cạnh phát hiện tên trộm gian dùng mánh lới, lập tức mang roi tiến lên, đánh về phía đối phương. Những tên bị đánh lại không biết xấu hổ, tự nhận là đã hấp dẫn sức chú ý xung quanh, một đám dương dương đắc ý.

Cũng không thể chỉ trách bọn họ mệt mỏi lười biếng, vì để đề cao thực lực của bản trại đến hạn độ lớn nhất, các trại chủ gần như gần như đã lấy hết các thuộc hạ có khả năng cao nhất đến đây thụ huấn. Mà một đám tiểu tử được chọn cách đó mười dặm, thường là một đám phải ra chiến trường đầu tiên, bởi vậy, một đám không sợ chết này đương nhiên càng không sợ roi của Hách Lão Đao kia. Đã trúng quyền để được ca ngợi, có thể làm náo động thành công mới là vương đạo.

- Ngươi, ngươi còn ngươi nữa, đều bước ra khỏi hàng cho ta!
Hách Lão Đao đang không có biện pháp với mấy tên gia hỏa lười biếng này, nhưng không phải là người khác không có biện pháp. Rất nhanh, Thất đương gia Đỗ Quyên liền phát giác ra tình trạng không không chế được, liền mang theo mười nữ binh rất nhanh nhảy vọt tới nơi hỗn loạn nhất.

Sợ ác danh của Ngọc Diện La Sát, trật tự trên trận lập tức trở nên khá hơn rất nhiều. Nhưng mấy tên lâu la bị điểm danh lại không chịu phục tùng mệnh lệnh, một đám hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như người Đỗ Quyên nói không phải là mình.

- Quân pháp quan, thi hành mệnh lệnh!

Đối với đám gia hỏa dám trêu chọc mình, Đỗ Quyên cũng không nhẹ nhàng giống như Trình Danh Trấn, lập tức giận tái mặt, lớn tiếng nhắc lại. Trương Cẩn – người đang phụ trách dẫn dắt đội chấp pháp lập tức xông lên, dùng sức lôi đám lâu la đang bị Đỗ Quyên dùng roi chỉ ra, đè xuống đất, chờ Đỗ Quyên xử lý.

- Tha mạng, tha mạng, Thất đương gia tha mạng a, tiểu nhân cũng không dám nữa!
Không đợi roi da rơi xuống thân mình, cả đám đều bắt đầu kêu gào, làm cho xung quanh một trận cười vang, đều quay sang xem Đỗ Quyên xử lý đám lưu manh đó như thế nào.

Đối với những tên gia hỏa không mặt mũi này, đánh bằng quân côn không có chút tác dụng nào. Giết bọn họ, lại quá mức không để thể diện cho Trại chủ. Liễu nhi đang xem náo nhiệt nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy chức trách của Trình Danh Chấn hết sức vất vả. Nàng đoán không ra được Đỗ Quyên có thể đưa ra chiêu gì để giáo huấn những hành vi cố ý làm trái kỷ luật đó. Thổ phỉ chính là như vậy, mặc ngươi cố gắng như thế nào cũng không thể khá lên được.

Chính vào lúc đang nghi ngờ, chỉ thấy Ngọc La Sát Đỗ Quyên bĩu môi, cười nhạt ra lệnh:
- Giật dây lưng quần xuống, cho bọn chúng chạy xung quanh giáo trường mấy vòng. Người nào chạy chậm, lại cởi hẳn quần xuống, để cho bọn họ cởi truồng mà chạy!

- Hay!
Mọi người đứng ở bên cạnh giáo trường trong tình cảnh chưa đủ náo nhiệt, nghe thấy lời nói của Đỗ Quyên, lớn tiếng tán thành.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, người ngay cả chết còn không sợ, lại thật đúng là sợ chiêu thức ấy. Lập tức dùng hai tay nắm chặt dây lưng, liên tục cầu xin tha thứ:
- Thất đương gia tha mạng, Thất đương gia, chúng ta thật sự không dám nữa!

- Quân lệnh như núi, chẳng lẽ buổi sáng các ngươi vẫn chưa nghe qua sao?

Ngọc Diện La Sát Đỗ Quyên quay đầu nhìn thoáng qua Trình Danh Chấn, thấy hắn không tỏ vẻ phản đối, mặt lại càng thêm cứng rắn:
- Động thủ, cắt đứt dây lưng của bọn họ. Ai không đồng ý chạy vòng, trực tiếp giật quần ra!

- Đừng cắt, đừng cắt, chúng ta chạy, chúng ta chạy còn không được sao?
Mấy tên gia hỏa lười biếng hiểu được mình hôm nay đã làm Quyên Tử tức giận, đành phải chủ động cởi dây lưng, hai tay giữ cạp quần, xiêu vẹo chạy tới phía vành đai giáo trường. Ánh mắt Ngọc Diện La Sát quét nhìn khắp nơi, đột nhiên rùng mình:
- Tiểu Thúy, Tiểu Ngọc, Bảo Châu, các ngươi cùng chạy phía sau bọn chúng. Nếu bọn chúng không chạy bằng một nữ nhân, lấy dao đâm vào mông bọn chúng.

Vài nữ binh nghe thấy mệnh lệnh, líu ríu đáp ứng một tiếng, chạy đuổi theo. Một đám đàn ông bị nữ nhân đuổi theo đánh, một khi bị người đuổi theo kịp, chỉ sự trong vòng mấy tháng, ở trong đầm Cự Lộc đều sẽ không ngóc đầu lên được. Tất cả hối hận đến thối ruột, vừa kêu thảm vừa chạy nhanh hơn. Vài nữ binh không khoan dung chút nào, rất nhanh khoảng cách đã gần hơn, ríu rít cười.

Có vết xe đổ trước mắt, đám lâu la khác cũng không dám tiếp tục càn quấy. Trong lòng một đám đem tổ tông mười tám đời của Tam đương gia Đỗ Ba Lạt ân cần hỏi thăm vài lần, trách ông ta thế nào lại không tích đức, sinh ra một con gái xấu xa như vậy. Hôm trước một đám đã bị nàng quất roi trước mặt mọi người, ngày hôm qua lại bị trừng phạt là cởi áo đánh quân côn. Rồi tới hôm nay lại bị cắt rơi dây lưng chạy vòng lớn. Nếu ngày mai lại có người cố ý trái với quân quy, chỉ sợ sẽ trực tiếp bị cắt “trứng chim” làm thái giám ấy chứ.

Chiêu số tuy rằng nham hiểm chút, tuy nhiên để đối phó với đám lâu la thì lại vô cùng có hiệu quả. Chỉ trong chốc lát, các đội ngũ phân công nhau huấn luyện, không còn ai dám cợt nhả nữa. Tuy rằng trên đường đi vẫn xiêu vẹo, đội hình loạn lên, nhưng dù sao còn có thể nghe theo hiệu lệnh của người chỉ huy.

Thủ đoạn huấn luyện của Trình Danh Trấn vẫn giống như lúc Liễu thị từng lén thấy ở Quán Đào huyện. Đầu tiên là nhập quân dung luyện quân kỷ, sau đó là ở giữa phối hợp, các đội hoán chuyển vị trí với nhau. Đám lâu la binh còn rất nhiều thói quen xấu trên người, năng lực lý giải cũng rất kém cỏi, khác xa với tổ chức hương dũng ở Quán Đào khi mới thành lập, giống như một tờ giấy trắng chưa từng viết chữ. Chỉ là trên một đường đi duy trì lẫn nhau phải giữ đúng khoảng cách yêu cầu, khiến cho Trình danh Chấn chạy tới chạy lui, mệt mỏi tới mồ hôi đầy đầu. Về phần cái gì mà chiến thuật phối hợp luân phiên đâm thương với luân phiên xuất kích lại đa dạng chồng chất, không đâm đến người mình đã thắp hương tạ ơn rồi.

Ngũ đương gia Hách Lão Đao xuất thân từ giang hồ đao khách, kỹ năng chiến đấu ở tại đầm Cự Lộc gần như không ai có thể địch nổi, nhưng đối với chỉnh thể chiến trận phối hợp lại hoàn toàn không biết gì cả. Mà Đỗ Quyên ở đây, cũng chỉ có thể uy hiếp đám lâu la tạm thời không dám gây rối mà thôi. Đối với việc đề cao hiệu suất huấn luyện thì sự trợ giúp lại vô cùng hữu hạn. Sau khi quân kỷ khôi phục bình thường, hai người rất nhanh đã không còn đất dụng võ rồi, im lặng thối lui đến bên cạnh giáo trường, vừa uống nước nghỉ ngơi, vừa xem Trình Danh Chấn huấn luyện như thế nào.

Trình Danh Chấn kỳ thực cũng chỉ là một cái thùng nước, điểm khác nhau lớn nhất giữa hắn đối với đám người Hách Lão Đao là, người khác không có cơ hội tiến vào phủ binh quân doanh của Đại Tùy, hắn từ nhỏ ra vào đã quen thuộc. Chưa từng ăn thịt heo thì cũng biết heo chạy như thế nào. Qua tri thức trên sách vở và kinh nghiệm luyện binh tự tổng kết ở huyện Quan Đào, đã huấn luyện chưa thể coi là chính quy, nhưng cơ bản cũng thích hợp với tình huống cụ thể của các hảo hán lục lâm.

Đầu tiên là đem tất cả tình hình của đội ngũ huấn luyện kiểm tra một lần. Sau đó Trình Danh Chấn giữ lại một đội ngũ tiến bộ nhanh nhất, chỉ đạo bọn họ cụ thể về động tác chiến thuật. Tám đội ngũ khác đều do tả hữu Đô úy lập nên, giao cho đầu mục hương dũng huyện Quan Đào, hiện nay giáo đầu luyện binh ở đầm Cự Lộc là Hàn Cát Sinh. Đám người Hàn Cát Sinh, Đoàn Thanh, Chu Lễ Hổ, Vương Nhị Mao phân công nhau huấn luyện, hai vạn lâu la ở đại giáo trường tung hoành tới lui, bụi đất tung bay mù mịt, tiếng hét rung trời. Không đến gần nhìn kỹ, còn tưởng rằng đó là bách chiến tinh binh ấy chứ.

Bụi mù dâng lên và những bóngngười lay động rất nhanh che đi màu áo choàng đỏ thẫm của Trình Danh Chấn. Người thiếu niên tan biến trong biển người mênh mông, thoát ra khỏi tầm mắt của người bên ngoài trường. Trại chủ phu nhân Liễu Nhi thầm thở dài, thu lại ánh mắt, chuẩn bị trở về hậu trại nghỉ ngơi. Chưa kịp xoay người lại phát hiện không biết từ khi nào, tỉ muội Đỗ Quyên đã đứng bên cạnh mình.

- Ngươi, ngươi không phải ở trên trường đánh người sao?
Bị hành vi thần không biết quỷ không hay của Đỗ Quyên làm hoảng sợ, Liễu Nhi lui về sau nửa bước, thấp giọng kinh hô.

- Lúc nãy ta đã nhìn thấy Liễu tỷ tỷ đến đây, tuy nhiên tỷ tỷ tới xem náo nhiệt, không thấy được ta!

Cũng may Đỗ Quyên không tim không phổi, không nhìn thấy sự kinh hoảng trong mắt Liễu Nhi, chỉ cho rằng nàng như người bình thường tới xem náo nhiệt, căn bản không nghĩ nhiều.

- Người ta, người ta chẳng phải cũng chưa từng xem qua trường hợp lớn như vậy sao? Lại không giống như ngươi, đã nhiều năm rong ruổi sa trường, tựa như Mộc Lan trong truyền thuyết!
Mặt Liễu Nhi đột nhiên trở nên đỏ bừng, giống như kẻ trộm bị bắt tận tay, liền cúi đầu, nhăn nhăn nhó nhó định giải thích.

Câu chuyện Hoa Mộc Lan thay phụ thân nhập ngũ, đã truyền lưu ở dân gian đã lâu. Đỗ Quyên nghe Liễu Nhi khen mình như vậy, trên mặt cũng hiện lên một chút ửng đỏ, cười cười, thấp giọng đáp lại:
- Tỷ tỷ thật biết nói, ta sao có thể so với Hoa Mộc Lan? Nhưng thật ra bất kể tỷ đứng giữa bao nhiêu người, cũng sẽ dễ dàng bị nhận ra!

Quay đầu lại, ngóng về phía giáo trường đang bụi mù, mơ hồ có một bóng người cầm thương giống như thân cây hiên ngang đứng đó, giữa hai vạn người đi lại tung hoành nhưng căn bản không che giấu được thân ảnh của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện