Hai tỷ muội đều tự thưởng thức phong cảnh, nói nói cười cười, bất giác bầu trời đã tối đen. Thẳng đến khi ăn khuya được Trương Kim Xương hỏi tới, Liễu Nhi mới đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ trượng phu từng dặn mình. Nàng không dám nói mình mải xem náo nhiệt, quên nói nói vài lời với Đỗ Quyên, đành phải cười cười, nói rất mơ hồ:

- Thiếp thân cũng không dám hỏi trực tiếp, nhưng theo lời nói của Quyên Tử mà suy đoán, Cửu đương gia sở dĩ làm như vậy là để tỏ vẻ tôn trọng với Đại gia!

- Tôn trọng? Trương Kim Xưng chau mày, thật sự nghĩ không rõ Trình Danh Chấn khi nghị sự thì như cái hũ nút, rốt cuộc với việc tôn trọng mình có quan hệ gì.

- A, đương nhiên là vì giữ gìn quyền uy của Đại gia rồi!

Liễu Nhi phản ứng rất nhanh nhẹn, mở miệng khen:
- Gia ngẫm lại xem, ngay trước mặt họ Lư, nếu đề xuất của Cửu đương gia hắn và ý tưởng đề nghị của ngài bất đồng, chẳng phải là khiến người ngoài chê cười? Cho nên hắn rõ ràng thuận theo, thà rằng ít nói chuyện, cũng muốn giữ gìn thể diện cho ngài!

- Tiểu Cửu Tử này, tâm cơ còn rất sâu!

Trương Kim Xưng được khen, mặt mày hớn hở, nhếch miệng mắng:

- Vậy hắn cũng có thể lén nói với ta mà, ta không giống với đám gia hỏa vô tâm ở huyện Quán Đào kia là bởi vì hắn nổi bật mà muốn lấy mạng của hắn!

Dứt lời, y lại tự giác lỗ mãng, dùng ánh mắt quét nhì Liễu Nhi một chút, phát hiện trên mặt nàng căn bản không có chút gì biến hóa khi mình nhắc tới Lâm huyện lệnh, bĩu môi tiếp tục nói:

- Quan tâm gì đến người ngoài nghĩ cái gì, nếu ta kêu hắn đến ngồi ghế thứ chín, thì cũng không ghen tị với hắn mạnh hơn ta.

- Gia là người làm đại sự, tự nhiên lòng dạ rộng lớn!
Liễu thị dùng đôi mắt đẹp, uyển chuyển đưa vài câu tán thưởng, ngẩng mặt lên hưởng ứng:

- Nhưng Cửu đương gia là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng…

- Ta đây ngày mai tự mình đi tìm hắn một chuyến, nói lý một chút, xem hắn rốt cuộc có chủ ý gì tốt!

Trương Kim Xưng múc lên một thìa canh, uống một hơi cạn sạch. Hương vị ấm áp khiến trán y rịn rịn mồ hôi, hai mắt cũng lóe sáng.

- Gia càng không thể tự mình đi hỏi hắn!

Liễu thị bị dọa làm trong lòng giật mình một cái, khẩn trương khuyên nhủ:
- Nếu Gia hỏi hắn, ngược lại sẽ khiến hắn xấu hổ. Và Gia sẽ nói như thế nào về việc ngài biết rằng hắn có chuyện giấu trong lòng hay sao? Cũng không thể nói thiếp thân đã thay Gia tìm hiểu từ miệng Quyên Tử ra a? Như vậy, chẳng những Cửu đương gia sẽ xa lạ đối với ngài, thiếp thân cũng rất khó xử với Quyên Tử !

Trương Kim Xưng là người tâm cơ khá sâu, luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, không có ai bằng được. Bị Liễu thị cười hỏi ngược lại, lập tức cảm giác mình không thể đọc được tâm tư của Trình Danh Chấn. Nhưng để đối phương có chút không tôn trọng mình, thật sự làm cho trong lòng y không thoải mái. Lau sạch tay đang dính đầy dầu mỡ, thấp giọng trầm ngâm.

- Thế này cũng không ổn, thế kia cũng không ổn. Người đọc sách đúng là khó hiểu. Chẳng như lão Tam, lão Tứ bọn họ, dùng nắm đấm đánh nhau một trận, đánh xong, mọi người vẫn là huynh đệ tốt!

- Tam thúc và tứ thúc tính tình ngay thẳng, nhưng không luyện được được binh lính tốt!

Đối với việc Trương Kim Xưng nhắc tới Tam đương gia Đỗ Ba Lạt và Tứ đương gia Vương Ma Tử, trong lòng Liễu thị rất khinh thường. Hai người này nếu đứng cùng một chỗ với Trình Danh Chấn, vậy đơn giản là gà mái sánh vai với dã hạc, quạ đen làm bạn với phượng hoàng rồi. Nhưng vấn đề của Trương Kim Xưng, nàng còn phải hỗ trợ, nếu không vị Đại đương gia này thực sự đi tìm Trình Danh Chấn để hỏi, tất cả lời nói dối của nàng có thể sẽ bại lộ hoàn toàn.

- Thiếp thân cảm thấy được, Gia cần phải cho Cửu đương gia biết được là ngài coi trọng hắn, phải học một chút cách đế vương đối đãi với thần tử. Chẳng những phải theo đề nghị của bọn họ, hơn nữa từng thời khắc phải làm cho bọn họ cảm thấy mình được coi trọng!

Ngẫm nghĩ một chút, nàng chớp chớp mắt, tiếp tục nói.

Đôi mắt kia toát ra vẻ phong tình, lập tức khiến lửa dục trong lòng Trương Kim Xưng trào dâng. Cố gắng khắc chế ham muốn trong lòng, vị Đại đương gia của đầm Cự Lộc này quay đầu đi, cau mày tính toán:
- Nàng nói rất có lý. Tuy nhiên, Trình Danh Chấn vừa tới, ta đã để cho hắn ngồi vào ghế thứ chín. Thực sự không thể tiếp tục cho hắn thêm càng nhiều quyền lực nữa. Muốn tăng thêm bộ hạ cho hắn, cũng rất khó khăn. Ngoại trừ Quyên Tử, các vị đương gia khác đều coi hạ nhân làm tài sản riêng, ai cũng không muốn giao ra. Hơn nữa Cửu đương gia thích tinh binh bách chiến, cũng không để đem dưa hỏng táo kém trong trại cho hắn đươc. Cho hắn tiền? Bộ dáng hắn dường như cũng không để ý đến tiền…

Làm thổ phỉ sao, không ngoài giật tiền thì giật đất, giật nữ nhân. Tiền, Trình Danh Chấn không thích, Trương Kim Xưng cũng không cần phải phải cấp. Địa bàn, đầm Cự Lộc chỉ lớn bằng bàn tay, căn bản không thể phân nhỏ. Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Kim Xưng phát hiện ra thứ hiện tại chính mình có thể đưa ra tặng cho Trình Danh Chấn, cũng chỉ có nữ nhân. Nhưng son phấn tầm thường, Trình Danh Chấn thật đúng là chưa chắc đã vừa mắt. Bản thân hắn bộ dạng anh tuấn, thật sự chỉ cần ngoắc ngón tay trong trại liền có không ít nữ nhân dính lấy. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trước hết phải qua được cửa ải của Đỗ Quyên.

Nhắc tới nữ nhân, Liễu nhi đột nhiên lại nhớ tới một chuyện khác, cười cười, thấp giọng nói:

- Gia không nói, thiếp thân thực đã quên. Xế chiều hôm nay nhìn thấy Quyên Tử luyện binh, Vương đường chủ kia nhăn nhó lại gần, muốn nhờ thiếp thân hỏi một chút, có thể thưởng Chu nha đầu cho hắn hay không ? Xì, tên đó râu mép còn chưa mọc, vậy mà đã một bụng gian giảo rồi!

- Đó đích thực là một phiền toái!

Trương Kim Xưng dùng ngón tay gõ nhẹ vào trán.
- Ta xác thực đã từng đồng ý với hắn, sau khi đánh vào Quán Đào, nữ nhân trong thành để hắn tùy tiện chọn. Muốn người nào cũng có thể thưởng cho hắn nhưng tiểu nha đầu họ Chu kia, cả lão Tam và lão Tứ đều thích, liên tiếp thúc giục xin ta. Còn có cả lão Lục, cứng rắn nói nữ nhân kia hiểu được cái gì kỳ hoàng, muốn thu làm đệ tử quan môn. Hừ, còn không phải là ban ngày làm sư phụ, buổi tối thổi đèn làm…

Nói đến đây, y mỉm cười xấu xa, ngẫm lại Tôn Đà Tử kia lưng còng không thể đứng dậy nổi, còn nghĩ đến gương mặt rụt rè của Chu gia tiểu thư, lập tức cảm thấy thú vị.

- Đích xác phiền toái. Nha đầu kia rất được sao? Sao nhiều người lại chỉ thích chọn cô ta vậy?
-
Liễu Nhi cũng bị gợi lên vài phần tò mò, cong miệng hỏi.

- Không, nếu nàng muốn có thể tới gặp để nhìn mà.

Trương Kim Xưng lại bắt đầu lòng hươu dạ vượn, đưa tay qua nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Liễu Thị:

- Chỉ là tuổi nhỏ một chút, rất non nớt. Nhưng ta đã nhốt cô ta vào trong khổ dịch doanh, còn chưa cấp cho bất kỳ kẻ nào. Hồng nhan họa thủy, nữ nhân này, lúc trước ta nên giết cô ta mới phải. Vì nể tình Cửu đương gia, ta mới giữ lại mang cô ta, ai ngờ cô ta lại mị hoặc như vậy, mới vài ngày, đã khiến cho mấy cái hán tử mất hồn rồi!

- Gia, còn chưa dọn dẹp bàn đâu.

Liễu Nhi dịch sang bên cạnh, vừa cự tuyệt lại vừa mời chào.

- Gia ăn xong rồi phải không? Để cho Tiểu Như vào dọn hết xương vịt đi, đỡ phải ngửi thấy mùi tanh khi ngủ! Thiếp thân không đi được, sớm một khắc, trễ một khắc, đều không phải là miếng thịt bên miệng Gia hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện