๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn phi ngựa hết tốc lực, nhập vào dòng lũ Hắc Kỵ kia, bóng dáng
cô độc đã biến mất, chỉ còn sóng thần hắc mã cuồn cuộn.
Chẳng có mệnh lệnh, chẳng có lời nói, thân hình Phạm Nhàn nhẹ nhàng bỏ
lại tuấn mã đã chạy suốt đêm, phi thân lên con tuấn mã của phó thống lĩnh bên
cạnh. Phó thống lĩnh cũng đã chuyển sang con ngựa khác sẵn sàng.
Đổi ngựa trong tốc độ cực nhanh, suôn sẻ không vướng mắc, Hắc Kỵ thuật
ngựa vô song, quả thực danh bất hư truyền. Các tướng sĩ Hắc Kỵ nhìn nét mặt
lo lắng gấp gáp của Viện trưởng, không hỏi han, hiểu là có chuyện lớn xảy ra,
bèn yên lặng mà dũng mãnh đi theo Phạm Nhàn, phi nước đại về phía đồng
bằng phía đông.
Tiếng hí dài vang lên, từ miệng con tuấn mã đêm qua đã phục vụ hết mình,
bọt mép trào ra, bốn chân run rẩy, kiệt sức gục ngã. Chỉ trong chớp mắt, năm
trăm Hắc Kỵ đã biến mất ngoài đồng bằng Yến Kinh, chỉ còn lại con tuấn mã và
làn bụi mịt mờ.
Binh lính trên Yến Kinh thành trố mắt, nhìn cảnh tượng kỳ lạ phía trước, rất
lâu sau không thốt nên lời. Họ từng nghe nói về sự lợi hại của Hắc Kỵ, nhưng
hôm nay tận mắt chứng kiến vẫn kinh ngạc khôn xiết, nhất là kỵ sĩ đơn thương
độc mã đi tới là ai? Khi đại tướng Vương Chí Côn hay tin sự việc sáng sớm, lo lắng ra lệnh
phòng thủ, phong tỏa biên giới Khánh Quốc với Bắc Tề và Đông Di. Những câu
hỏi và kinh hoàng do đội Hắc Kỵ gieo rắc vẫn còn đó, nhưng Tiểu Công gia dẫn
đầu đoàn kỵ mã đen xông thẳng ra khỏi kinh đô, bắt đầu hành trình trở về thủ
đô. (Dịch: A.t.h.o.x)
o O o
Vượt qua các châu, không nán lại trò chuyện với quan lại địa phương, coi
thường mọi quy định quân sự trong luật pháp Khánh Quốc, năm trăm Hắc Kỵ
dũng mãnh dưới sự dẫn dắt của Phạm Nhàn, hết tốc lực quay về kinh đô.
Đó là chuyện cách đây vài ngày, trong thời gian ấy, cuộc hành quân cuồng
nộ của năm trăm Hắc Kỵ không biết đã làm kinh hãi bao nhiêu quan lại và
thường dân, sẽ để lại truyền thuyết ra sao trong lịch sử Khánh Quốc. Hắc Kỵ tập
kích ngàn dặm, thiên hạ đệ nhất, nhưng đội quân âm u sắt thép ấy trước kia chỉ
vì lợi ích của Khánh Quốc và Hoàng đế, anh dũng xông pha ngoài biên cương.
Còn cuộc tập kích kéo mười năm có một này của Khánh Quốc lại tung hoành
khắp nơi trong vùng đồng bằng màu mỡ của quốc gia.
Trong mưa thu, quán trọ bên ngoài kinh đô bỗng chốc rung chuyển. Một
toán kỵ binh như hắc thiết, như ô vân ào tới, cuồn cuộn bụi đất, lá rụng rầm
rầm.
Kinh đô gần trong tầm mắt, Phạm Nhàn giữa toán Hắc Kỵ đã kiệt sức tột
cùng. Mấy ngày đêm không ngủ nghỉ, không ăn uống, chỉ dựa vào nước lã để
duy trì sức lực, nhưng ngọn lửa giá lạnh trong mắt vẫn thôi thúc cơ thể, không
để y gục ngã.
Y phải về kịp, phải ngăn chặn tất cả.
"Ngươi phải chờ ta." Bộ đồ đen của Phạm Nhàn lấm tấm bụi đất, mặt cũng
lem nhem, mí mắt cũng dính một lớp, môi khô nứt, đôi mắt sáng quắc. Mưa
hôm qua khiến đám Hắc Kỵ ướt át nhầy nhụa, tuy vốn thiện chiến, nhưng hành
quân xuyên suốt lãnh thổ Khánh Quốc vẫn có người không theo kịp tốc độ của
Phạm Nhàn, tụt lại phía sau.
Nếu không phát huy hết tu vi, Phạm Nhàn đã không thể duy trì tốc độ kinh
hoàng này. Trong cơn mưa hôm qua, rốt cuộc cũng có chiến mã kiệt sức ngã
gục dù có thuốc trợ lực, Phạm Nhàn phải liên tục đổi ngựa trong đội Hắc Kỵ,
nhưng vẫn không tìm đủ, đành cướp một đoàn xe buôn trên đường lớn, lấy được
ba mươi con ngựa.
Lúc này, bên Phạm Nhàn chỉ còn hơn hai mươi Hắc Kỵ, nhưng bóng dáng
nhỏ bé ấy vẫn khiến vùng ngoại ô kinh đô rung chuyển, giống như một đạo
quân khó lòng địch nổi đang áp sát trái tim Khánh Quốc.
Hắc Kỵ tràn vào kinh đô, thẳng tiến Chính Dương môn. Lúc này thành đóng
im ỉm, toàn bộ binh lực phòng thủ dưới trạng thái cao nhất. Các chiến sĩ thuộc
mười ba Thành Môn ti cùng kỵ binh trấn thủ kinh đô nghiêm nghị quan sát bên
ngoài. Nhưng đoàn Hắc Kỵ xuất hiện quá đột ngột, quá quyết liệt, quân phòng
vệ kinh đô không kịp phản ứng, bọn họ đã áp sát Chính Dương môn.
Khi cách Chính Dương môn chừng năm mươi trượng, Phạm Nhàn lau nhanh
gương mặt lấm bùn, không giảm tốc độ ngựa, quát tháo với các tướng lĩnh trên
thành: "Mở cửa! Ta là Phạm Nhàn!"
o O o
Tiểu Phạm đại nhân quay về rồi! Gương mặt các tướng lĩnh, quan viên trên
thành đều tái mét. Hôm nay trong cung điện kinh đô đang diễn ra việc gì, bọn
họ đều biết rõ, nhưng các tướng lĩnh này canh thành theo chỉ dụ, không ai ngờ
Phạm Nhàn bỗng xuất hiện dưới chân Chính Dương môn kinh đô! Cho dù là
Hoàng đế Khánh Quốc đang lạnh lùng nén giận hay Trần Bình Bình tìm cách
ngăn cản Phạm Nhàn trở về, cũng khó có thể ngờ được hôm nay y sẽ thẳng tiến
về kinh đô!
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑