Lần cuối cùng triều đình Khánh Quốc hay tin về Phạm Nhàn, y vẫn còn ở
ngoài quốc cảnh, đang trên đường từ Đông Di đô trở về kinh đô. Cho dù là bay
đi nữa cũng khó lòng trở về kịp. Nhưng điều khiến mọi người không thể tin nổi
là Phạm Nhàn vẫn quay về kịp! "Cố thủ cửa thành! Cung thủ chuẩn bị!" Thống lĩnh Chính Dương môn là
người đầu tiên phản ứng. Mệnh lệnh hắn ta nhận được là hôm nay đóng cửa
thành, nghiêm cấm ra vào. Giọng hắn ta run rẩy, nhìn hai mươi mấy Hắc Kỵ
càng lúc càng gần, giống như đang nhìn hàng vạn quân địch sắp tấn công thành,
mặt mày tái nhợt ra lệnh.
Cho dù là Tiểu Phạm đại nhân đã quay về, nhưng hôm nay, đặc biệt là hôm
nay, không thể để y vào kinh!
"Tiểu Phạm đại nhân, hôm nay..." Thống lĩnh Chính Dương môn muốn giải
thích với Phạm Nhàn đôi lời, nhưng Phạm Nhàn không có thời gian nghe giải
thích. Tốc độ chiến mã dưới chân y vẫn không giảm, đôi mắt quét qua tường
thành Chính Dương môn, thấy binh sĩ dàn trận đợi sẵn, lòng y nhói lên, biết
mình vội vã chạy về kinh đô vẫn không kịp.
Đôi mắt Phạm Nhàn lóe lên hai tia lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào binh sĩ
trên thành khiến bọn họ e sợ phải rời mắt đi.
Đoàn Hắc Kỵ càng lúc càng gần cửa thành, Phạm Nhàn giơ tay phải lên rồi
chém xuống, hai mươi mấy kỵ binh sau lưng hình thành đội hình tam giác, giảm
tốc độ, giữ khoảng cách ngoài tầm bắn cung tên trên thành.
Cõi lòng đám người trên cửa thành kinh đô nhẹ nhõm, dù hai mươi mấy Hắc
Kỵ khí thế hùng hổ nhưng họ không thể phá vỡ thành trì. Chỉ cần bọn họ không
tấn công nữa là tốt rồi.
Nhưng Phạm Nhàn vẫn không giảm tốc độ, tiếp tục lao về phía Chính
Dương môn.
Hai mươi mấy kỵ binh phía sau lấy ra cung nỏ từ sau lưng!
Một loạt âm thanh dày đặc vang lên, móc sắt bắn ra, bám chặt vào gạch trên
thành! Hơn mười sợi dây đen như một tấm lưới, từ trên xuống dưới thành hình
thành một cây cầu bắc ngang sinh tử!
Đây là móc câu Tam Xử chế tạo từ rất nhiều năm trước. Khi Phạm Nhàn đi
sứ Bắc Tề, các quan trong viện đã từng khuyên dùng chúng, có điều Phạm Nhàn
có bí kíp giữ mạng riêng nên chưa sử dụng. Nhưng hôm nay phải tiết kiệm từng
giây, phải đột phá tường thành, Phạm Nhàn đã chuẩn bị từ lâu.
Một thân một mình, y đã đến dưới Chính Dương môn, theo mưa thu rả rích
trên đầu, những móc câu đen tựa vô vàn bóng ma hiện lên bầu trời, Phạm Nhàn
nhịn không được gằn giọng, cố nén chân khí hỗn loạn do kiệt quệ và tiêu hao
năng lượng quá độ gây ra. Chân khí cuồng dã mãnh liệt phóng ra, một chân đạp
lên lưng ngựa, nhờ cảm nhận vi diệu với dòng không khí chung quanh, đưa
mình phi thẳng lên trời, rầm một tiếng như sấm động.
Như một con chim đen khổng lồ tung bay trước cổng thành u tối của kinh
đô, càng lúc càng cao.
"Chém dây! Chém dây!" Thống lĩnh Chính Dương môn hét đến khàn cả
giọng, hắn không dám cho quân lính bắn vào cái bóng hắc ám kia, vì sợ giết
chết Tiểu Phạm đại nhân, mình có thể bị Hoàng đế chém đầu cả nhà, tịch biên
gia tộc.
Thống lĩnh Chính Dương môn hơi kiêng kỵ, Phạm Nhàn không chút do dự,
y hô vang một tiếng, cưỡng ép chân khí trong người dâng cao thêm, đầu ngón
tay móc lấy dây đen, cả người như một làn khói bay bổng lên, lướt dọc theo dây
câu, hướng thẳng lên tường thành cao!
Một sợi dây bị chặt đứt rồi một sợi nữa, cho đến khi mười mấy sợi dây đều
bị binh lính mười ba cửa thành chém đứt thì Phạm Nhàn đầy bụi đất, mệt nhọc
vô cùng, đã lướt đến trên đầu tường thành. Một tia sáng lạnh lẽo loé lên, thanh
Đại Ngụy Thiên Tử kiếm vẫn luôn mang theo sau lưng y đã rời vỏ!
Một nhát kiếm đâm xuyên cổ họng thống lĩnh Chính Dương môn, máu tươi
bắn tung tóe, lướt ngay trở lại, thống lĩnh ngã gục xuống đất.
Phạm Nhàn như cơn gió cuốn qua xác hắn, trả giá bằng ba vết thương nông
trên người để xuyên phá hàng phòng thủ cứng rắn của Khánh quân trên tường
thành, phi xuống dọc theo cầu thang đá dài, kiếm quang lại lóe lên, chém chết
ba người, cướp một con ngựa, hai chân bấu chặt, phi thẳng về hướng hoàng
cung.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, chỉ có thể dùng từ quá nhanh để miêu tả, còn
nhanh hơn khi trốn tránh côn gỗ của Ngũ Trúc trên vách đá đứng Đạm Châu
ngày trước, còn nhanh hơn khi xông thẳng vào cung điện, kiềm chế Thái hậu
ngày ấy. Từ khi hay tin, từng giây từng phút, suốt ngày suốt đêm, Phạm Nhàn
đã phát huy năng lực vượt xa cảnh giới bản thân, nỗi kinh hoàng trong lòng
khiến y trở nên mạnh mẽ và tàn nhẫn chưa từng có.
Máu tươi vương trên lưỡi kiếm và trên người y, nhưng y không hề chùn
bước, trái lại trong lòng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và hoang mang đến thế.
Nhìn cục diện kinh đô, có lẽ người ấy... người vẫn đợi y kia, không thể chờ đợi
y được nữa rồi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑