๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Xa xa đầu phố, các mật thám của Giám Sát viện vẫn còn đó. Khóe môi

Phạm Nhàn nở nụ cười ôn hòa, về mặt giám sát này, cả triều đình cộng lại cũng

khó là đối thủ của Giám Sát viện. Xem ra những mật thám trong tay y vẫn còn,

chưa rơi vào tay Hoàng đế.

Phạm Nhàn bước lên thềm, Ngôn Băng Vân trên xe thở dài định rời đi thì

nghe thấy câu nói:

"Chắc tòa viện kia sắp không còn dưới tay ta nữa." Phạm Nhàn không quay

lại, tay phải được nha hoàn đỡ lấy, giọng nói mệt mỏi pha chút tự giễu: "Ta vốn

cũng chẳng quản lâu, nhưng hy vọng ngươi không phạm phải sai lầm như trước.

Giám Sát viện vững như thép không phải nhờ thưởng phạt rõ ràng, mà là nhờ...

bao bọc."

"Chắc đã có nhiều người vào ngục, về sau những lão gia này cũng khó ngồi

vững ghế Bát Đại Xử.” Y chậm rãi ưỡn thẳng lưng: “Cách chức thì cũng được,

nhưng ngươi phải đảm bảo họ được sống. Nếu cả họ cũng chết hết thì việc gìn

giữ cái viện nhỏ đó cũng vô nghĩa, hiểu chứ?"

Sau lưng Phạm Nhàn dần thẳng lên. Ngôn Băng Vân im lặng rồi gật đầu dù

không biết Phạm Nhàn có thấy hay không. Phạm Nhàn thở dài, dựa vào nha

hoàn nâng đỡ bước vào cổng Phạm phủ.

Vừa vào phủ, không khí quen thuộc bao trùm lấy Phạm Nhàn, khiến y muốn

ngủ. Nhưng Phạm Nhàn vẫn đứng thẳng, bước trên lối đi bằng đá mà không cần

nha hoàn nâng đỡ.

Trong phủ bốn bề có người canh gác, các hộ vệ nghiêm nghị tuần tra, mọi

thứ ngăn nắp chỉnh tề, khí thế sắc bén. Đây là truyền thống Phạm phủ, dù bên

ngoài có bão tố nhưng bên trong luôn chặt chẽ, thời loạn ba năm trước Phạm

phủ cũng đã sẵn sàng, ngày nay lại càng chuẩn bị kỹ càng.

Đây là nề nếp từ thời phụ thân, dù kinh đô hỗn loạn thế nào cũng khó lay

chuyển Phạm phủ nếu không có vài trăm quân tấn công. Phạm Nhàn hài lòng

nhìn quanh, biết Uyển Nhi đã chuẩn bị chu đáo, nên y cũng phải mạnh mẽ, để

mọi người biết thiếu gia vẫn chưa gục ngã.

Đi qua vườn hoa, ra hậu viện, y thấy người nữ nhân dịu dàng ở cửa phòng

hoa. Phạm Nhàn gượng cười nói: "Ta về rồi."

Lâm Uyển Nhi mắt đỏ hoe nhưng cố nén lại, cô vừa từ cung về, bước tới

nắm tay lạnh giá Phạm Nhàn, ngọt ngào cười nói: "Về là tốt rồi, ngủ trước đi,

chắc đã mấy ngày không ngủ."

"Sáu ngày không chợp mắt, ta cũng không ngờ mình có thể chịu nổi." Trong

lòng Phạm Nhàn thoáng đau xót, miễn cưỡng mỉm cười, tựa thân mình lên vai

thê tử, bước về phía phòng ngủ, vừa đi vừa ôn tồn nói: "Hai ngày qua chắc là

khổ cho nàng lắm."

"Không khổ." Lâm Uyển Nhi đỡ y vào phòng, lại thấy trên bàn tay có vết

máu, lòng thoáng buồn nhưng không dám nói gì, chỉ bảo y ngồi xuống bên

giường rồi sai người hầu lấy nước ấm đến rửa mặt, đặt chậu đồng đựng nước

rửa chân dưới chân y.

Lâm Uyển Nhi ngồi trên ghế nhỏ, cởi giày cho y, mới hay những ngày qua y

đã vất vả bôn ba. Mặc dù cưỡi ngựa nhưng hai chân và giày của Phạm Nhàn đã

như dính liền, nhất là lòng bàn chân do đạp vào bàn đỡ yên cương càng bị mài

đến lõm sâu thành một vết máu.

Trong lòng Lâm Uyển Nhi xót xa, cẩn thận đặt đôi chân y vào chậu nước

ấm. Phạm Nhàn thở dài, không biết là vì thoải mái hay vì quá mức thương tâm.

"Ngoài sân toàn người, không ai lọt vào được." Lâm Uyển Nhi cúi đầu, vừa

xoa nhẹ đôi chân y vừa nói khẽ, đề cập đến khu nhà Giám Sát viện kia.

"Khi rời kinh đô, có một số người to gan đi theo." Phạm Nhàn nhìn đỉnh đầu

thê tử, cười hiền lành: "Ta biết là nàng sai người nên đã sắp xếp cho họ đi rồi,

nàng yên tâm. Còn về viện kia, ít nhất trước mắt Hoàng đế bệ hạ sẽ không cho

phép ta liên lạc."

Bàn tay Lâm Uyển Nhi hơi cứng đờ, lo lắng cho Phạm Nhàn nhưng cũng

đang băn khoăn có nên nói việc kia hay không. Một lúc sau, cô cúi đầu, giọng

run rẩy: "Hôm qua muội muội vào cung chữa trị cho Hoàng đế bệ hạ, mãi mà

chưa trở về."

"Chuyện bình thường thôi." Phạm Nhàn đã nghe Ngôn Băng Vân nói tin

này, bình tĩnh đáp: "Hoàng đế bệ hạ vẫn thường bắt người không buông. Chỉ có

lão thọt không bị nắm được điểm yếu, nên mới dẫn đến hôm nay. "

Nhắc đến Trần Bình Bình, vẻ mặt Phạm Nhàn buồn rầu. Thực ra điểm yếu

duy nhất của Trần Bình Bình chính là Phạm Nhàn, nhưng ngay trong tình thế

nguy khốn, ông vẫn tách rời y ra, khiến Hoàng đế bệ hạ không bắt được ai, chỉ

có thể rơi vào bế tắc.

Nói xong, Phạm Nhàn liền ngủ thiếp đi, hai chân trong chậu nước, đầu cúi

gục trên ngực, sau bao ngày không được ngủ, cuối cùng được thả lỏng trước

mặt thê tử, khuôn mặt thoáng buồn đau mà ngủ say.

Lâm Uyển Nhi ngừng động tác trên tay, nhìn gương mặt bi thương tiều tụy

kia, đau xót dâng lên từ đâu không biết, vài giọt nước mắt lăn xuống. Cô nhìn

Phạm Nhàn, trong lòng nhớ tới thiếu niên long lanh thuở trước, từ bao giờ lại

trở nên đáng thương đến như vậy? ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện