๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Một ngày, Phạm Nhàn ngủ một giấc dài tới một ngày một đêm. Khi tỉnh

dậy, y phát hiện trời đã lại về chiều, ánh tà dương nhợt nhạt lọt qua cửa sổ, phủ

một màu khác lạ lên các sự vật quen thuộc trong phòng.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng của Uyển Nhi truyền vào, có vẻ như cô đang chỉ đạo

người hầu làm việc gì đó. Phạm Nhàn không muốn làm phiền cô, vẫn nằm yên

trong chiếc chăn ấm áp, không có ý định rời giường. Có lẽ y biết rằng, một khi

bước ra khỏi chiếc chăn mềm mại này, y sẽ phải đối mặt với những chuyện đã

xảy ra và sắp xảy ra.

Y liếc nhìn, thấy bên giường treo một chiếc khăn, vươn tay kéo lại, nhẹ

nhàng lau sạch vết bẩn ở khóe mắt, sau đó nhìn xuống người mình, thấy sạch sẽ,

có vẻ Uyển Nhi đã giúp y tắm rửa khi ngủ.

Chỉ hai động tác đơn giản ấy cũng khiến cả người y nhức mỏi khó chịu, quả

thật hành trình xa ngàn dặm, trận chiến ác liệt, nỗi đau ăn sâu vào xương tủy đã

khiến y suy yếu đến cùng cực. Chắc chắn không phải chỉ cần ngủ một giấc là có

thể hồi phục được.

Phạm Nhàn nằm im trên giường, từ từ lưu chuyển hai luồng chân khí trong

cơ thể, đặc biệt là pháp môn tự nhiên Thiên Nhất đạo để phục hồi nguyên khí. Y

nhìn chằm chằm lên phía trên giường có thêu hoa văn phức tạp, thầm nghĩ đến

nam nhân trong cung, bây giờ đang nghĩ gì nhỉ? ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Một mảnh trắng xoá bao la, trời đất chỉ toàn tuyết trắng phau phau, không

biết sâu bao nhiêu, bình nguyên tuyết vươn tới chân trời, không biết rộng mấy

ngàn dặm. Ở cuối chân trời kia, đột ngột nhô lên một ngọn núi tuyết cực cao,

xuyên thẳng lên tầng mây, như một thanh kiếm cắm ngược từ trời. Ngọn núi

tuyết này cực cao, khiến người ta kinh ngạc, lòng sinh sợ hãi, không dám lại

gần.

Phạm Nhàn cúi nhìn xuống, thấy đôi chân trần của mình dẫm trên tuyết,

nhưng kỳ lạ là không cảm thấy lạnh, chỉ cảm nhận rõ ràng được từng hạt tuyết

rơi. Y cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm về núi tuyết cao ngất phía

trước nhưng bị ánh sáng phản chiếu từ băng tuyết làm nhói hai mắt.

Trời đất sáng chói, như thể trên bầu trời tuyết có chín mặt trời, Phạm Nhàn

không biết mình đã đi bao lâu trên vùng bình nguyên tuyết này, năm ngày? Sáu

ngày? Bản thân y chưa ngủ, nhưng trời dường như cũng chẳng có ngày đêm ở

nơi quỷ quái này.

"Lần trước khi tới đây, ban đầu luôn là ban đêm, sau khi trời sáng mới

chuyển thành ban ngày."

Một giọng nói ôn tồn vang lên bên tai Phạm Nhàn, y quay đầu lại nhìn, thấy

một khuôn mặt đã lâu không gặp, gương mặt già nua ấy còn đỏ ửng không

khỏe, chỉ cần nhìn là biết đây là hậu quả của Ma Hoàng hoàn. Phạm Nhàn

nghiêng đầu, nhìn Tiếu Ân với vẻ quái dị, thầm nghĩ không phải ngươi đã chết

rồi sao? Sao lại xuất hiện trước mặt ta, còn nói chuyện rành rọt thế này?

Y cảm thấy có phần kỳ lạ, nhưng trong tiềm thức có một sức mạnh khiến y

không suy nghĩ về vấn đề kỳ quái này, mà rất thẳng thắn hỏi: "Thần Miếu ở

trong ngọn núi tuyết kia phải không?"

"Đúng vậy, đó chính là thánh địa của nhân gian, nơi phàm nhân không thể

xâm phạm." Tiếu Ân thở dài một tiếng rồi khuôn mặt ấy tan thành vô số điểm

sáng, rơi xuống mặt tuyết, biến mất không còn tăm hơi.

Phạm Nhàn ngồi bệt xuống, dùng đôi bàn tay đỏ ửng đào bới trong tuyết,

dường như muốn lôi Tiếu Ân đã khuất về hỏi thêm đôi điều, nhưng cho dù có

đào nửa ngày, hố tuyết càng lúc càng sâu mà vẫn không tìm thấy dấu vết gì,

ngược lại bên hố tuyết ngày một sâu thoáng thấy một bóng người.

Một tăng nhân mặc áo gai đội nón rộng vành đang ngồi bên hố tuyết, đôi

mắt trong veo như biển cả, lặng lẽ nhìn ngọn núi tuyết lớn.

"Giày của ngươi đâu rồi? Giày của ta đâu rồi?" Phạm Nhàn nhảy ra khỏi hố

tuyết, liếc nhìn đôi chân trần lộ của mình rồi nhìn đôi chân trần của nhà sư, ánh

mắt xuyên qua nón thấy cái đầu trọc lốc, cười nói: "Ta biết ngươi là Khổ Hà,

ngươi từng đến Thần Miếu, ngươi và Tiếu Ân còn từng ăn thịt người."

Khổ Hà ngồi trên tuyết mỉm cười, nói: "Thần Miếu chẳng thần thánh gì, chỉ

là một ngôi miếu hoang thôi."

"Nhưng người đời ai cũng biết ngươi hết sức tôn kính Thần Miếu, từng quỳ

trên bậc thềm đá xanh suốt nhiều tháng, mới được trời ban tuyệt nghệ."

"Nhưng ngươi biết chân tướng sự việc không phải như thế." Khổ Hà quay

đầu lại, bình tĩnh nhìn Phạm Nhàn: "Trên đời này đâu có lực lượng bất khả

chiến bại?"

Nói xong, Khổ Hà biến mất, như chưa hề xuất hiện. Ngay nơi vừa biến mất,

vị Kiếm Thánh thấp bé bỗng nhiên hiện ra, trừng đôi mắt to, tức giận gầm lên

với Phạm Nhàn: "Tro cốt của ta đâu? Tro cốt của ta đâu?"

Phạm Nhàn cả kinh, lúc ấy mới nhớ ra mình dường như quên mất điều gì

đó, mình hình như đã hứa với Tứ Cố Kiếm, nếu như đến Thần Miếu, sẽ mang

theo tro cốt của lão, rải lên bậc thềm đá của thần miếu, để lão có thể nhìn ngắm

xem nhân vật phi thường nào ẩn mình trong miếu ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện