“Được rồi, không đi thì thôi.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy Mao Cầu từ trong tay ám vệ, “Những người còn lại thu thập mọi thứ, chúng ta lập tức xuất phát đến quan phủ.”

“Không được!” Diệp Cẩn đưa ra yêu cầu, “Tiểu Phượng Hoàng lưu lại!”

“Chíp.” Mao Cầu tiêu sái vẫy đầu, nó còn đang say mê trong kĩ năng mới của mình đến không thể tự thoát ra được.

“Vì sao?” Tần Thiếu Vũ khóe miệng khẽ nhếch, “Nó là do Lăng nhi sinh ra, tất nhiên là bọn ta đến đâu thì phải mang nó theo đến đó, nếu ngươi thích, cũng có thể tự mình sinh một con.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi không cần hết lần này tới lần khác khiến ta nằm cũng trúng đạn a, có tin lần sau ta sẽ thật sự cùng ngươi ly hôn hay không!

“Đừng nháo .” Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Đều trở về thu thập mọi thứ đi.”

“Ngươi muốn để lão tử một mình ở khách sạn?” Diệp Cẩn thành công tạc mao.

Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng yên lặng phản bác, rõ ràng vừa rồi là chính ngươi phái đại ca của ta một người đến ở phủ nha.

Thẩm Thiên Phong mang y về phòng ngủ, đưa tay xoa xoa mũi y, “Ta nào có thể bỏ ngươi lại một mình.”

“Vậy ngươi đi trộm Tiểu Phượng Hoàng về cho ta đi.” Diệp Cẩn khuyến khích, “Hiện tại đi liền đi.”

“Đến ở phủ nha, đối với chuyện chúng ta muốn điều tra rất có ích.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tiền Mãn Mãn mười năm trước mới nhậm chức đến Lưu Sa Thành, cho nên hẳn là không liên quan đến án tử của Phùng gia hai mươi năm trước, chúng ta chỉ cần chờ Tây Nam Giám sát sử đến xử lý hắn là được. Nhưng Lưu Phú là con đường duy nhất dẫn đến Huyền Hải Ngọc , chúng ta không thể cứ mặc kệ như vậy.”

Diệp Cẩn nhìn trời.

“Ta biết ngươi không muốn cùng triều đình quan phủ có quá nhiều quan hệ, nhưng phải căn cứ tình huống để định đoạt.” Thẩm Thiên Phong đối với y rất có kiên nhẫn, “Sớm đem mọi chuyện điều tra rõ, chúng ta có thể sớm đi thoát thân, có phải không?”

“… Được rồi, ở thì ở.” Diệp Cẩn phi thường không cam nguyện, sau đó lại cường điệu, “Ta là vì Tiểu Phượng Hoàng mới nguyện ý đi, hoàn toàn không phải muốn giúp Sở Uyên!” Đúng như câu khẩu thị tâm phi khiến người thần đều phẫn nộ.

Thẩm Thiên Phong gật gật đầu, “Không sai, cùng Hoàng Thượng một chút quan hệ cũng không có.”

Thật sự là rất hiểu cách vuốt lông.

Vào ban đêm, đoàn người liền rời khỏi khách sạn, mà Phùng Phi cũng quang minh chính đại xen lẫn trong đám ám vệ, cùng đến quan phủ ở —— tóm lại cũng không có ai biết hắn, lại sở hữu một gương mặt đại chúng, chỉ cần không chạy loạn chung quanh bị người của Lưu Phú nhìn thấy, thì sẽ không có bất cứ vấn đề nào.

Tiền Mãn Mãn bởi vì ban ngày quỳ quá lâu, cho nên có chút thể hư, được hạ nhân đỡ mới miễn cưỡng đến nghênh đón được. Diệp Cẩn nhìn thấy hắn thì trong long đã phiền, vì thế không đợi hắn nói xong hai câu, liền mất kiên nhẫn mà tống cổ hắn về.

“Chíp.” Mao Cầu tiếp tục bay lảo đảo, một vòng ám vệ chung quanh hết sức chăm chú, tùy thời chuẩn bị đưa tay đón —— bởi vì thiếu cung chủ thường sẽ rơi thẳng xuống, thật khiến người thập phần lo lắng.

“Sớm nghỉ ngơi đi.” Sau khi trở về phòng, Tần Thiếu Vũ gọi nước ấm tới, “Sáng sớm ngày mai, chúng ta liền đi thăm dò Duyệt quyển tông (nơi cất giữ tư liệu).”

“Có phải có chút đột ngột hay không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Có cái gì đột ngột .” Tần Thiếu Vũ đem y ôm vào dục dũng, “Diệp Cẩn là Vương gia, tất nhiên phải kiểm tra chiến tích của bộ phận quan viên địa phương, chúng ta vào giúp vui cũng không tính kỳ quái.”

Nước ấm vừa, Thẩm Thiên Lăng thoải mái thở ra.

Tần Thiếu Vũ nhìn xuống mặt nước.

“Sở thích kỳ quái!” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng che lại tiểu phúc.

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, giúp y mát xa bả vai, thuận tiện cào cào trên xương quai xanh thành một đường hồng nhạt.

“Ngứa.” Thẩm Thiên Lăng né tránh, kết quả bị nâng cằm lên, hung hăng hôn trụ.

Quả nhiên ân ái giống như trong truyền thuyết a…

Mà ở trong phòng cách vách, Diệp Cẩn đang ngồi ở bên bàn, giúp Mao Cầu làm áo choàng mới!

Thẩm Thiên Phong nói, “Còn chưa ngủ?”

“Ngươi ngủ trước đi.” Diệp Cẩn có lệ phất tay.

“Chíp!” Mao Cầu cũng học y đá móng vuốt.

“Đã rất muộn .” Thẩm Thiên Phong nói, “Ngày mai lại làm.”

“Không!” Diệp Cẩn ôm Mao Cầu đặt lên vài, tính kích thước đại khái, “Thật vất vả mới biết bay, nhất định phải có lễ vật.”

“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.

Giây tiếp theo, hắn liền bị Diệp Cẩn đuổi ra ngoài, lý do là “Ồn chết, đi khách phòng ngủ”.

Ám vệ tập thể dùng ánh mắt phi thường đồng tình nhìn hắn, hơn nữa còn lắc lắc bình rượu hồ lô trong tay —— không thì cùng nhau uống? Tốt xấu gì cũng là Võ lâm Minh chủ, cư nhiên lại thảm như vậy. So sánh mà nói, vẫn là phu nhân nhà ta tốt hơn, nhuyễn nhu hơn bất cứ thứ gì, ngay cả khi sinh khí cũng phi thường đáng yêu, nhiều nhất là hai mắt đỏ hồng che tiểu viên vĩ. Cung chủ lưu manh như vậy, cũng chưa từng bị đuổi ra ngoài nha.

“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ đang ở trên giường lưu manh đùa giỡn.

“Không cần nháo.” Thẩm Thiên Lăng đá hắn.

“Muốn tìm bất mãn.” Tần cung chủ phi thường trắng trợn.

“Tự mình giải quyết đi.” Thẩm Thiên Lăng dùng chăn che đầu.

“Không.” Tần Thiếu Vũ tay sờ loạn, “Ta rõ ràng có tức phụ mà.”

“Vậy ngươi đi tìm tức phụ của ngươi đi, không cần quấy rầy ta a.” Thẩm Thiên Lăng dùng sức lui tới góc tường.

“Tức phụ rất hung hãn, lại không chịu cho ta ân ái.” Tần Thiếu Vũ oán giận.

“Thì sao nào!” Thẩm tiểu thụ xoay người, khí phách hôi hổi nhìn hắn.

Tần Thiếu Vũ rất biết nghe lời, “Nhưng ta vẫn thực thích, thích đến ghê gớm.”

Như vậy còn được, Thẩm tiểu thụ rầm rì, “Vậy cho làm một lần.”

“Hảo.” Tần Thiếu Vũ một ngụm đáp ứng, nhanh chóng lột tiểu khố đầu của y.

Tốc độ còn có thể nhanh hơn không a. Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng yên lặng rủa thầm.

Tần Thiếu Vũ khuynh thân xuống, bắt đầu toàn tâm toàn ý đùa giỡn tiểu tiểu Lăng.

“Không thì để ta ân ân ngươi?” Thẩm tiểu thụ đột phát kỳ tưởng.

“Không được.” Tần Thiếu Vũ một ngụm cự tuyệt.

“Vì sao!” Thẩm Thiên Lăng giận, tốt xấu gì cũng phải tự hỏi một chút a, loại chuyện một giây do dự cũng không có này quả thực thương tổn tự tôn.

“Bởi vì người ở mặt trên tương đối mệt.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không chịu nổi đâu.”

Thẩm Thiên Lăng sắc bén nói, “Nhân loại các ngươi thực dối trá.”

Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ tiểu phúc của y, không nhanh không chậm làm chuẩn bị.

“Cung chủ.” Ám vệ ở ngoài cửa sổ nói, “Thẩm đại thiếu gia muốn đi dạo chung quanh, hỏi ngươi có hứng thú hay không.”

“Không đi.” Tần Thiếu Vũ một ngụm cự tuyệt.

Ám vệ lập tức quay đầu, dùng ánh mắt “Ngươi xem ta đã nói như vậy nhà ta cung chủ khẳng định sẽ không đi, mỗi đêm hắn đều đặc biệt bận rộn” nhìn hắn.

Thẩm Thiên Phong đành phải một mình một người xuất môn.

Thẩm Thiên Lăng buồn bực ngàn vạn, “Đại ca sao lại chạy ra ngoài giờ này?”

“Bị Diệp Cẩn đuổi ra ngoài.” Tần Thiếu Vũ trong vòng một giây đánh trúng chân tướng sự việc.

Thẩm tiểu thụ phát ra lời nói từ nội tâm, “Diệp đại ca hảo hung.”

“Không sai, cho nên vẫn là Lăng nhi của ta tốt nhất.” Tần Thiếu Vũ cọ cọ y, “Mặc kệ ta quá phận như thế nào, cũng nhất định sẽ không sinh khí.”

“Kỳ thật cũng không có a!” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng phản bác, hơn nữa cảnh cáo nói, “Nếu ngươi dám xằng bậy, ta cũng có khả năng đem ngươi đuổi ra ngoài !”

“Cái gì gọi là xằng bậy?” Tần Thiếu Vũ hỏi lại.

“Tỷ như nói đem ta trói lại!” Thẩm Thiên Lăng nói, “Còn dùng mấy loại dược mạc danh kỳ diệu gì đó, còn ra bên ngoài, còn dùng rất nhiều loại tư thế kỳ cục, hoặc là bảo ta giả làm thư sinh ngươi giả làm mã tặc, toàn bộ đều không được.”

Tần Thiếu Vũ thở dài, “Nhân sinh phải có nhiều nhạc thú một chút.”

“Chứ không phải giống như ngươi nhân sinh chỉ có một chuyện này là làm tốt thôi sao.” Thẩm Thiên Lăng ghét bỏ.

“Không sai.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta chính là không có tiền đồ như vậy.”

Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng không nói gì, không tiền đồ thì thôi đi, nhưng cái biểu tình kiêu ngạo đầy mặt này của ngươi là sao hả.

Bóng đêm dần dày đặc, Mao Cầu ghé vào tiểu oa hô hô ngủ. Diệp Cẩn giúp nó đắp xong tiểu chăn bông, liền đẩy ra cửa sổ nhìn nhìn bên ngoài.

“Cốc chủ.” Ám vệ lập tức nhảy vào trong viện, “Có chuyện?”

“Người đâu?” Diệp Cẩn hỏi.

“Đi ra ngoài.” Ám vệ chi tiết trả lời.

“Đi ra ngoài?” Diệp Cẩn trừng to mắt.

“Đúng vậy.” Ám vệ gật đầu, “Nói là muốn đi xung quanh thành xem thử.”

Nửa đêm chạy ra ngoài là muốn gặp quỷ sao, ngươi cũng không phải muốn đổi nghề làm thiên sư! Diệp Cẩn giận, quyết đoán mặc y phục đi bộ xuất môn, “Ta đi tìm hắn.”

Ám vệ đi theo phía sau y, trong lòng rất kích động —— bởi vì bọn họ thập phần muốn nhìn thấy Thẩm đại thiếu gia xuất hiện tại cửa thanh lâu, sau đó bị Diệp cốc chủ bắt quả tang tại trận! Mặc kệ là ngạo kiều sinh khí hay là anh anh khóc giống như phu nhân, đều thực đáng chờ mong một phen a.

Nguyệt hoa như tẩy, trên ngã tư đường thực im lặng. Diệp Cẩn một bên nổi giận đùng đùng mà đi, một bên ở trong lòng mặc niệm – tốt nhất là mau xuất hiện cho lão tử, nếu đếm tới mười mà còn chưa lộ diện, ta đây lập tức trở về Quỳnh Hoa Cốc! Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, khi đếm tới chín, Diệp Cẩn cảm thấy mình hình như đếm thiếu số ba (mà thật ra là không có =]]~), vì thế lại bắt đầu đếm lại từ số một, lần này tốc độ rất chậm, nhưng cho đến khi đếm xong, Thẩm Thiên Phong vẫn như trước không có tung tích.

Hơn nửa đêm còn chạy đi đâu, Diệp Cẩn cực đoan oán niệm! Bảo ngươi ra ngoài ngươi liền ra ngoài, mấy tuổi rồi sao còn nghe lời như vậy hả, không thể có một chút chủ kiến của bản thân sao. Lưu Sa Thành rất lớn cũng rất phồn hoa, Diệp Cẩn đi hết một vòng, cảm thấy chỉ đếm tới mười quá không thực tế, vì thế thực không có nguyên tắc mà kéo tới năm mươi, cuối cùng lại đếm thành một trăm, nhìn qua thật tri kỷ.

Nếu lần này đếm xong mà còn chưa xuất hiện, thì đi trù phòng ngủ nửa tháng! Diệp Cẩn nắm chặt quyền đầu, một!

“Thẩm đại thiếu gia.” Ám vệ phía sau nhìn thấy người đầu tiên, hơn nữa còn há miệng thở một hơi—— nhìn biểu tình vừa rồi của Diệp cốc chủ, là muốn ăn thịt người sống a, vào nửa đêm quả thực khủng bố, chúng ta đều rất sợ hãi.

Diệp Cẩn nhanh chóng điều chỉnh ra biểu tình ngạo kiều, lại cảm thấy người đằng trước có điểm khác thường, “Hắn phải chăng còn ôm một người?”

Ám vệ cùng hít một ngụm lãnh khí, là thật a, hơn nữa xem ra còn là một cô nương!

“Đằng” một tiếng, quanh thân Diệp Cẩn dấy lên ngọn lửa.

Ám vệ nhuyễn chân, xong đời rồi, nếu cốc chủ nổi điên có khả năng sẽ rải độc dược đầy trời hay không, chúng ta là vô tội a.

“Thẩm Thiên Phong!” Diệp Cẩn xoa thắt lưng.

“Ngươi sao lại chạy đến đây.” Thẩm Thiên Phong giật mình, đi nhanh vài bước đến trước mặt mọi người, “Đã xảy ra chuyện?”

Ám vệ ở phía sau Diệp Cẩn lắc đầu, xảy ra chuyện không phải chúng ta, là ngươi a!

“Mang về.” Thẩm Thiên Phong đem cô nương trong lòng đưa cho ám vệ.

Không cần tùy tiện đưa cho ta a! Ám vệ đại kinh thất sắc, nửa đêm ôm cô nương y phục bất chỉnh, nếu như bị tức phụ ta nhìn thấy thì phải —— tuy rằng ta bây giờ còn còn chưa có tức phụ, nhưng cung chủ vẫn luôn bảo chúng ta phải phòng ngừa chu đáo.

“Sao lại không hảo hảo ở trong phòng ngủ?” Thẩm Thiên Phong giúp Diệp Cẩn kéo lại ngoại bào, “Buổi tối lạnh như thế, cảm lạnh thì làm sao.”

“Cốc chủ là tới tìm ngươi .” Ám vệ lại phát huy công năng tri kỷ của tiểu quần bông (ta đoán chắc là người ở bên cạnh dập lửa giảng hòa), chủ động giải thích.

“Sao lại thế này!” Diệp Cẩn đưa tay chỉ cô nương kia.

“Khi đi ngang qua sau tường Hồng Hương Viện, vừa vặn thấy nàng nhảy lầu, ta liền thuận tay tiếp được.” Thẩm Thiên Phong nói, “Trên người nàng có thương tích, hẳn là cô nương trong sạch không muốn chịu nhục, vì thế mới tự sát.”

Diệp Cẩn khẽ nhíu mày, đi đến nhìn thoáng qua. Chỉ thấy đối phương là một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, chỉ mặc tiết y, trên đầu có vài vết máu, sắc mặt tái nhợt còn đang cắn chặt hàm răng, vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

“Nhảy lầu mà đem bản thân dọa ngất?” Ám vệ khó hiểu.

“Không phải.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta đánh ngất nàng.”

Ám vệ: …

Diệp Cẩn: …

“Làm cái gì mà ai cũng dùng loại ánh mắt này nhìn ta.” Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Sau khi ta tiếp được, chính nàng cũng bị dọa, phỏng chừng đã đem ta nhìn thành mấy tên quy nô hung ác, liền nhắm mắt lại mà thét chói tai, ta lo sẽ bị người phát hiện, cho nên đành phải điểm huyệt đạo của nàng.”

“Trước mang về đi.” Diệp Cẩn nói, “Vốn đã bị tra tấn, nếu nhiễm thêm phong hàn, bệnh tình chỉ tăng thêm thôi.”

“Vâng.” Ám vệ lĩnh mệnh, ôm nàng kia trở về phủ nha trước.

“Cố ý chạy đến tìm ta?” Thẩm Thiên Phong cầm lấy hai tay lạnh buốt của y, ghé vào bên miệng hà hơi, “Cũng không sợ cảm lạnh.”

“Tìm ngươi làm cái gì.” Diệp Cẩn nhìn trời, “Ta đi ra tìm thú vui, xem có thể thừa dịp này tìm người tốt hơn ngươi hay không.”

Thẩm Thiên Phong bật cười, “Tìm được không?”

“Khắp đường đều có.” Diệp Cẩn ngạo kiều đi trở về, “Trở về liền hưu ngươi.”

Thẩm Thiên Phong cởi ngoại bào, ôn nhu phi tại đầu vai y.

“Mang ta trở về.” Diệp Cẩn lười đi đường.

Thẩm Thiên Phong ôm ngang lấy y, “Mệt mỏi thì cứ ngủ đi.”

Diệp Cẩn đánh ngáp, ở trong lòng hắn lười biếng nhắm mắt lại.

Sau khi trở lại phủ nha, ám vệ đem nàng kia đặt lên giường, sau đó tập thể liền tránh ra, nhường ra một con đường cho Diệp Cẩn.

“Không có chuyện gì, hẳn là đói bụng đã lâu, lại bị chút nỗi khổ da thịt.” Diệp Cẩn sau khi giúp nàng thí mạch, xoát xoát vài nét khai phương thuốc, sau đó lại cầm bình kim sang dược, “Phương thuốc này ngày mai sắc cho nàng uống, kim sang dược bôi trên miệng vết thương là được.”

Ám vệ thực khó xử, “Chúng ta đều là nam nhân.” Rõ ràng là thụ thụ bất thân a.

Diệp Cẩn: …

“Tóm lại các ngươi nghĩ biện pháp.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không cho khi dễ tiểu cô nương.”

Ám vệ trơ mắt nhìn Diệp Cẩn bị lôi đi, trong lòng tràn ngập nồng đậm khổ bức. Chúng ta nào dám khi dễ nàng, chúng ta đến nhìn cũng không dám liếc nhìn nàng một cái!

“Đã nói lúc trước nên tìm thêm mấy cô nương gia đến Truy Ảnh Cung mà.” Ám vệ tập thể thở dài, hơn nữa bắt đầu điên cuồng tưởng niệm Tả hộ pháp. Bởi vì Hoa Đường phải chiếu cố hai nhi tử, cho nên lần này Tần Thiếu Vũ không bảo nàng cùng đi, mà là bảo nàng cùng Tiểu Ngũ ở lại trông coi Truy Ảnh Cung.

“Hiện tại phải làm thế nào?” Một ám vệ hỏi.

“Không thì bắt thăm?” Có người đề nghị.

Mọi người phân phân tỏ vẻ chủ ý này thật sự là quá tốt, nếu là ngươi nghĩ ra thì chúng ta cũng không cần bắt, trực tiếp để ngươi làm!

Ám vệ đưa ra đề nghị nhanh chóng câm miệng, ta cái gì cũng chưa nói.

Bởi vì thân thể cô nương gia không thể tùy tiện nhìn càng không thể tùy tiện chạm, cho nên ám vệ đành phải tiếp thu ý kiến quần chúng, cuối cùng rốt cục có người đột phát kỳ tưởng, “Không thì chúng ta đi tìm bà đỡ?” Loại chức nghiệp này giống như đại phu, nhất định phi thường quen bị đánh thức nửa đêm, hơn nữa nhất định có thể tùy tùy tiện tiện nhìn cô nương, không hề áp lực!

Những người còn lại nghe vậy nhất thời lệ nóng doanh tròng, rốt cục cũng nghĩ ra chủ ý tốt, thật là thật vất vả, vừa rồi chúng ta thiếu chút nữa đều tưởng phải bắt thăm xem ai thú nàng ! Trước cửa phủ nha, thủ vệ nha dịch đang buồn ngủ, đột nhiên bị người nhấc lên từ trên ghế, nhất thời hoảng sợ, khi thấy rõ người đến là ai mới nhẹ nhàng thở ra, “Các vị có chuyện?”

“Ở đâu có bà đỡ?” Ám vệ trăm miệng một lời hỏi.

Nha dịch bị rống đến giật mình, thật vất vả mới nói, “Ở trên phố rẽ trái rồi đi thẳng, nhà họ Vương nào cửa có treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ thì chính là ở đó.”

Ám vệ sau khi đạo tạ, tập thể cắm đầu chạy về phía trước, nha dịch kinh nghi chưa định, hơn nửa đêm , là ai phải sinh a…

Như ám vệ dự đoán, bà đỡ Vương thẩm quả nhiên rất có tố dưỡng chức nghiệp, sau khi bị ám vệ đánh thức, một câu oán hận cũng không có, mang theo một cái thùng liền cùng cùng nhau chạy về, một bên chạy một bên thượng khí bất tiếp hạ khí hỏi, “Phu nhân nhà ai phải sinh ?”

“Đi ngươi rồi biết.” Ám vệ đơn giản kéo nàng chạy về phía trước.

Vương thẩm trong cuộc đời lần đầu tiên biết đằng vân giá vũ là cái cảm giác gì.

“Phu nhân Tiền đại nhân phải sinh ?” Sau khi đi vào phủ nha, Vương thẩm rất bất ngờ, “Trước đó vài ngày mới gặp qua tám di thái thái (vợ nhỏ), không thấy ai mang thai cả, hay là lại cưới người thứ chín ?”

“Không liên quan tới Tiền đại nhân.” Ám vệ đưa nàng đến bên giường, “Trên giường kia có cô nương bị thương, phiền thẩm giúp náng bôi thuốc, chúng ta là một nhóm đại lão gia nên có điều bất tiện.”

“Không phải đỡ đẻ a.” Vương thẩm cuối cùng kịp phản ứng.

“Bạc chúng ta sẽ đưa không thiếu đồng nào.” Ám vệ lập tức đưa lên Định tâm hoàn, “Hơn nữa sẽ đưa gấp bội.”

Vương thẩm thắp đèn, đi đến trước giường nhìn thoáng qua, sau đó giật mình nói, “Là nha đầu nhà Trương thúc a.”

“Thẩm biết nàng?” Ám vệ hỏi.

“Đúng vậy.” Vương thẩm lắc đầu, cẩn thận thay nàng sửa lại đầu tóc rối, “Tên là Trương Phượng, chúng ta đều gọi nàng là Phượng nha đầu. Cũng là một cô nương số khổ, Trương thúc tháng trước đột tử ở bên ngoài, nàng lại phải gánh nợ đầy mình, cuối cùng nghe nói bị chủ nợ bán vào thanh lâu.”

“Thân là huyện quan lại không thể bảo hộ dân chúng bình an, dung túng phú hộ cường thưởng dân nữ, Tiền Mãn Mãn này sợ là sống không lâu.” Ám vệ đem thuốc đưa cho Vương thẩm, lại ba chân bốn cẳng buông màn.

“Chư vị là từ Truy Ảnh Cung đến?” Vương thẩm một bên thay nha đầu kia xử lý miệng vết thương một bên nói, “Nhìn qua chính là người tốt.”

“Đúng vậy.” Ám vệ cảm thấy thực tự hào, chúng ta quả nhiên không làm Thẩm công tử mất mặt.

Không sai chính là Thẩm công tử, cùng cung chủ hoàn toàn không có quan hệ.

“Dân chúng đều ngóng trông các ngươi đến.” Vương thẩm cũng không nói ra nửa câu sao, bất quá trong lòng ám vệ đều rõ ràng —— Tiền Mãn Mãn cùng Lưu Phú làm mưa làm gió, dân chúng chịu đủ áp bách, cũng chỉ có thể ngóng trông có người lợi hại đến thu thập bọn chúng.

Sau khi thay Phượng nha đầu xử lý tốt miệng vết thương, Vương thẩm trở về cùng chưởng quầy nhà mình nói một tiếng miễn cho hắn lo lắng, rồi sau đó lại trở về phủ nha, luôn thủ ở bên giường đến hừng đông.

Bóng đêm dần dần tàn lụi, dương quang ấm áp từ phía đông dâng lên. Lưu Sa Thành qua một đem yên lặng cũng bắt đầu náo nhiệt một lần nữa, trên đường cái tản ra hương khí của mấy sạp hàng ban sớm —— không biết có phải do trong lòng có hi vọng hay không, dân chúng cảm thấy hình như ban ngày cũng sáng sủa hơn không ít.

“Thẩm tiểu trư.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi người bên cạnh.

“Sớm.” Thẩm Thiên Lăng lười biếng đánh ngáp, dùng sức lười biếng duỗi eo.

“Tối hôm qua có phải nằm mơ hay không?” Tần Thiếu Vũ một tay chống đầu, nghiêng người nhìn y, “Luôn cắn ta.”

“Phải không?” Thẩm Thiên Lăng hồi tưởng một chút, “Hình như là thật.”

“Mơ thấy cái gì ?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Mơ thấy đang ăn giò heo.” Thẩm Thiên Lăng ăn ngay nói thật.

Tần Thiếu Vũ: …

“Ta muốn ăn giò heo.” Thẩm Thiên Lăng chớp mắt một cái, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

Tiểu bộ dáng thật sự là khiến người thương, Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ y, lựa chọn tha thứ cho chuyện y đem mình trở thành giò heo.

Mà Diệp Cẩn cùng Thẩm Thiên Phong từ rất sớm đã rời giường, đến sương phòng xem thử nha đầu kia, cũng từ miệng Vương thẩm biết được chút chuyện của nàng.

“Đã không có việc gì .” Diệp Cẩn nói, “Nhiều nhất giữa trưa sẽ tỉnh, lại ăn chút cháo canh dưỡng dưỡng dạ dày, qua vài ngày thì sẽ không có gì nữa.”

“Lão bản Hồng Hương Viện là ai?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

Vương thẩm nói, “Là lLu viên ngoại.”

“Lưu Phú?” Diệp Cẩn nhíu mày, “Sao lại là hắn.” Đây là tư thế muốn đem tất cả những chuyện táng tận thiên lương chi đều làm hết a.

“Đại thẩm là người địa phương?” Thẩm Thiên Phong hỏi nàng.

Vương thẩm gật đầu, “Đúng vậy, mấy đời đã ở đây.”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, lấy một thỏi bạc đưa cho nàng, “Nay cô nương này không người chăm sóc, không bằng đại thẩm tạm thời ở lại đây được không? Ta cũng có chút chuyện về Lưu Sa Thành muốn hỏi rõ.”

“Hảo hảo, công tử có chuyện gì cứ hỏi.” Đại khái là bởi vì nghe đồn, Vương thẩm đối với Truy Ảnh Cung cùng Thẩm gia tự nhiên có hảo cảm, hơn nữa ám vệ nhìn qua cũng rất nhiệt tình lại chính nghĩa, tất nhiên mở miệng đáp ứng.

Thẩm Thiên Phong sau khi nói cảm tạ, liền cùng Diệp Cẩn ra khỏi phòng, “Hôm qua còn đang suy nghĩ phải dùng cớ gì để gặp Lưu Phú, lần này vừa đúng lúc.”

“Không phải lại muốn ta ra mặt chứ?” Diệp Cẩn trong lòng tràn ngập khổ bức.

“Không có biện pháp, chỉ có ngươi là có quan hệ với triều đình.” Thẩm Thiên Phong nói, “Những người còn lại đều là người trong giang hồ, không có lí do thích hợp.”

“Được rồi.” Diệp Cẩn nói, “Trở về đem chuyện này ghi sổ, đợi nhìn thấy Sở Uyên, chúng ta sẽ cùng hắn tình nợ.”

“Hảo.” Thẩm Thiên Phong một ngụm đáp ứng, bồi y đến phòng bếp sắc thuốc.

Trong phòng cách vách, Tần Thiếu Vũ còn đang cùng Thẩm Thiên Lăng nồng nồng ngọt ngọt, nói mấy câu tiểu tình thoại khiến người rung động (nổi da gà), đột nhiên nghe ngoài cửa sổ có ám vệ nói, “Cung chủ.”

“Làm sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi, tiếp tục niết bụng.

Ám vệ 囧囧 nói, “Bên ngoài phủ nha có rất nhiều dân chúng đến, mỗi người đều xách theo một rổ trứng chim hồng.”

“Trứng chim hồng?” Thẩm Thiên Lăng trong lòng buồn bực, “Vì sao?”

Ám vệ vô cùng khổ bức, “Bởi vì trong thành đều đang truyền, nói tối hôm qua… công tử… ách… công tử… Ha hả a…”

“Truyền ta làm sao?” Thẩm Thiên Lăng trong lòng nảy lên dự cảm bất tường, ôm chăn từ trên giường ngồi dậy.

Ám vệ còn đang ở bên ngoài ha hả a.

“Nói!” Tần Thiếu Vũ thanh âm nghiêm khắc.

Thân nương của ta, cung chủ hảo hung tàn! Ám vệ đầu gối như nhũn ra, ôm hẳn tâm tình phải chết nói, “Mọi người đều đang truyền, nói tối hôm qua công tử lại sinh.” Lần này chết chắc rồi, không biết còn có thời gian viết di thư hay không, thật là phi thường không yên.

Cái gì gọi là tối hôm qua ta lại sinh .

Thẩm Thiên Lăng choáng đầu hoa mắt.

Tối hôm qua trước khi ngủ còn hảo hảo mà, vì sao qua một đêm tình tiết lại bắt đầu con đường kỳ ba chạy như điên.

Thế giới này thật là thập phần không khoa học.

Hết
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện