Sau khi từ trong miệng ám vệ nghe xong câu chuyện nửa đêm đi tìm bà đỡ, Thẩm Thiên Lăng vừa 囧囧 lại vừa dở khóc dở cười, tóm lại tâm tình thập phần phức tạp.

“Tối hôm qua tình thế cấp bách, thuộc hạ cũng không kịp suy xét chu toàn.” Ám vệ thực không yên,

“Quên đi, chuyện này dừng ở đây.” Lo lắng Tần Thiếu Vũ sẽ giận dữ mà trách phạt bọn họ, Thẩm Thiên Lăng chủ động giảng hòa. Tóm lại tin đồn về y đã quá nhiều cũng quá ly kỳ, có nhiều thêm một cái cũng không sao.

“Đi xuống đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không có việc gì.”

Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, Tần Thiếu Vũ trạc trạc quai hàm y, “Không tức giận?”

“Có cái gì phải tức giận, tiểu thoại bản ly kỳ hơn cũng có.” Thẩm Thiên Lăng đứng lên, “Đi thôi, chúng ta đi xem cô nương đại ca cứu về.”

Trong sương phòng, Phượng nha đầu đã tỉnh dậy, đang nghe Vương thẩm kể lại chuyện nàng được cứu đêm qua.

“Cung chủ.” Nhìn thấy hai người đến, ám vệ canh giữ bên ngoài phân phân chào hỏi.

Thẩm Thiên Lăng đứng ở cửa phòng nói, “Có tiện vào không?”

“Đương nhiên đương nhiên.” Vương thẩm nhanh chóng chạy tới, thay hai người xốc lên rèm cửa.

“Chúng ta đến xem Trương cô nương.” Thẩm Thiên Lăng nói.

Phượng nha đầu dựa trên giường, có chút cảm kích lại có chút khiếp đảm nhìn hai người.

“Ngươi không cần sợ.” Thẩm Thiên Lăng ngồi ở trên ghế bên giường, “Chúng ta sẽ không khi dễ ngươi.”

“Ta biết.” Đáy mắt Phượng nha đầu có chút ánh sáng, “Ngươi là Thẩm công tử, ta ở thư quán đã từng thấy qua bức họa của người.”

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, “Về sau sẽ không lại có ai dám khi dễ ngươi.”

“Đa tạ công tử.” Phượng nha đầu hốc mắt đỏ lên.

Diệp Cẩn sau khi sắc thuốc xong, cũng bưng đưa tới, vừa vào trong phòng liền nghe đến ám vệ ở bên ngoài nói, “Cung chủ, Tiền đại nhân tới.”

“Hắn tới làm cái gì.” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

Sau khi nghe đến ba chữ “Tiền đại nhân”, Vương thẩm cùng Phượng nha đầu hiển nhiên có chút kinh hoảng, Thẩm Thiên Lăng an ủi nói, “Không cần sợ, ta ra xem thử.”

“Ta cũng đi.” Diệp Cẩn cầm chén thuốc đưa cho Vương thẩm, cùng Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng một đường ra nội thất.

“Kiến quá tiểu vương gia.” Sau khi nhìn thấy Diệp Cẩn, Tiền Mãn Mãn nhanh chóng quỳ trên mặt đất hành lễ — tiểu vương gia này nhìn qua hình như rất hung hãn, vẫn nên ít lộ nhược điểm mới tốt.

“Có chuyện?” Diệp Cẩn thản nhiên hỏi.

“Hạ quan sớm đã nghe nói, đêm qua người của tiểu vương gia cứu một cô nương trở về?” Tiền Mãn Mãn thật cẩn thận nói, “Không biết là tình hình ra sao, cho nên cố ý đến tìm hiểu.”

“Tiền đại nhân đối việc này ngược lại là rất quan tâm a.” Diệp Cẩn ngồi ở trên ghế uống trà.

Thẩm Thiên Lăng im lặng khen ngợi tẩu tử mình, nhìn qua rất có tư thế Vương gia a!

“Nếu thân là quan phụ mẫu, tự nhiên phải làm vì dân chúng bản địa phụ trách.” Tiền Mãn Mãn thái độ cung khiêm, “Không bằng đem việc này chuyển giao cho hạ quan xử lý?”

“Cô nương được cứu về đã không có việc gì, Tiền đại nhân nếu là nhàn đến hoảng, vậy không bằng đi thăm dò cái Hồng Hương Viện trong thành đi.” Thẩm Thiên Phong từ cửa đi vào, “Trong thành này xó người bức lương vi xướng, đừng nói đại nhân vẫn luôn không biết.”

“Vâng vâng vâng, hạ quan thất trách.” Tiền Mãn Mãn nói, “Hạ quan lập tức phái người đi thăm dò, tất nhiên sẽ trả công đạo lại cho những nữ tử bị hại.”

“Xem thương tích trên người Trương cô nương, phỏng chừng lão bản thanh lâu kia cũng không phải hạng người thiện lương gì.” Thẩm Thiên Phong gọi tới hai ám vệ, “Các ngươi cần phải bảo hộ Tiền đại nhân một tấc không rời, không được để hắn bị kẻ xấu gây thương tích.”

“Tuân lệnh!” Ám vệ lĩnh mệnh, một trái một phải như hộ pháp canh giữ hai bên người Tiền Mãn Mãn.

Tiền Mãn Mãn trong lòng kêu khổ không ngừng, “Đa tạ Thẩm minh chủ quan tâm, nhưng — ”

“Hay là còn ngại ít?” Diệp Cẩn lạnh lùng cắt ngang lời hắn, “Nếu là ngại ít, ta liền phải cho ngươi thêm năm người.”

“Không cần không cần, đa tạ tiểu vương gia.” Tiền Mãn Mãn nhanh chóng vẫy tay, có hai người đã muốn lấy mạng của hắn, huống còn tới bảy!

“Vậy còn không nhanh đi? !” Diệp Cẩn nhíu mày.

“Vâng vâng.” Tiền Mãn Mãn vội vàng cáo lui ra ngoài, suýt nữa vấp té ngay cửa.

Nhìn bóng dáng hắn càng ngày càng xa, Diệp Cẩn lắc đầu, “Cũng không biết loại bao cỏ này là dựa vào thủ đoạn nào, lại có thể trở thành vị quan phụ mẫu.”

“Thiên hạ lớn như vậy, tất nhiên là loại người nào cũng có.” Thẩm Thiên Phong nói, “Chúng ta làm tốt việc của mình là được.”

“Đi thôi.” Diệp Cẩn nói, “Chúng ta đi hỏi Vương thẩm một chút, xem nàng có còn nhớ vụ đại hỏa của Phùng gia hơn hai mươi năm trước aht không.”

Thời gian sáng sớm rất nhanh đã trôi qua, ở bên người Tiền Mãn Mãn có thêm hai tổ tông, tất nhiên không dám có chút chậm trễ, cũng không dám đùa giỡn lắm trò, làm ra một bộ tư thế thanh quan, lớn tiếng phân phó nha dịch đi đến Lưu gia bắt người trước. Sư gia phủ nha biết nhìn mặt đoán việc, mấy năm nay cũng theo Tiền Mãn Mãn thu được không ít bẻo bở, vì vậy mà chuồn ra từ cửa sau phủ nha, nhanh chóng chạy đến Lưu phủ báo tin.

Chút tiểu xiếc ấy sao có thể chạy thoát ánh mắt Truy Ảnh Cung, bất quá vốn đã sớm biết bọn họ nghiệp quan cấu kết, bởi vậy ám vệ cũng không ngăn trở, mà là tiếp tục thảnh thơi tai tựa ở trên cây, chờ xem kịch vui.

“Cái gì?” Lưu Phú nghe xong lời nói của sư gia, nhất thời bắt đầu hoang mang lo sợ — nguyên bản bởi vì đau đớn mất đi ái tử, trong nhà đã loạn thành một đoàn. Ngay cả buổi sáng khi quy nô báo lại, nói tối qua Hồng Hương Viện chạy mất một cô nương cũng không để ở trong lòng, ai biết cô nương kia lại gặp phải tiểu vương gia. Đời này vị quan lớn nhất mà hắn gặp qua chính là tri phủ, cho nên lúc này vừa nghe thấy ba chữ tiểu vương gia, lập tức liền có chút run rẩy.

“Chỉ sợ lần này cần phải tốn chút máu.” Sư gia ở một bên nói, “Nhưng Lưu gia cũng không cần quá mức lo lắng, sau khi đến phủ nha, chỉ cần đem tất cả sai trái đều đổ lên đầu thủ hạ, nói ngươi bởi vì chuyện của tiểu công tử mà gần đây không biết mấy chuyện đó là được.”

“Ra bao nhiêu bạc cũng không đáng gì.” Lưu phú chặn lại nói, “Chỉ cần ta có thể miễn được tai ương lao ngục, tất nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt của đại nhân cùng sư gia.”

“Tóm lại ngươi chỉ cần nhớ kỹ một chuyện.” Sư gia hết lần này đến lần khác dặn dò, “Vô luận như thế nào cũng phải bảo hộ đại nhân không xảy ra chuyện gì, tiểu vương gia cho dù quyền thế lớn tới đâu, cũng không thể ở lại Lưu Sa Thành cả đời. Chỉ cần đại nhân không sao, cho dù hiện tại ngươi bị giam vào đại lao, thì chỉ cần chân trước tiểu vương gia vừa ly khai, đại nhân có thể ở sau lưng đem ngươi thả ra, có hiểu hay không?”

“Hiểu được hiểu được.” Lưu Phú liên tục gật đầu.

“Lão gia.” Gia đinh ở ngoài cửa hoảng loạn nói, “Lưu đại nhân phái quan binh tới, nói có chuyện muốn dẫn lão gia đến quan phủ.”

“Nhớ kỹ lời nói của ta.” Sư gia lại lập lại một lần, rồi sau đó liền theo cửa sau rời đi, vội vàng trở về phủ nha.

Không quá lâu, Lưu Phú quả nhiên bị đưa vào bên trong phủ nha.

“Tiểu vương gia.” Tiền Mãn Mãn cung kính nói, “Người đã mang đến, xin hỏi muốn thẩm vấn ở đâu?”

“Trước giam vào đại lao đi.” Diệp Cẩn nói, “Đợi khi rãnh rỗi rồi thẩm vấn hắn.”

“. . . Vâng.” Tuy rằng Diệp Cẩn nhìn qua rõ ràng rất rãnh rỗi, nhưng Tiền Mãn Mãn hiển nhiên không có can đảm chỉ ra, đành phải để người áp giải Lưu Phú vào trong đại lao.

“Ngươi định lúc nào thẩm vấn hắn?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Gấp cái gì.” Diệp Cẩn uy Mao Cầu uống nước, “Vi phú bất nhân mưu tài sát hại tính mệnh, nhốt hắn vài ngày rối nói tiếp.”

Ngày hôm sau, ngày thứ ba rồi thẳng đến ngày thứ năm, Diệp Cẩn như trước không có chút ý định thẩm vấn Lưu Phú, mỗi ngày chỉ cùng Thẩm Thiên Phong kiểm tra một vài hồ sơ án kiện, cũng là có vài phần bộ dáng thay Hoàng Thượng đi tuần tra. Chỉ khổ Tiền Mãn Mãn cùng Lưu Phú, hai người vốn là châu chấu đứng trên dây thừng (từa tựa như ngồi trên đống lửa), lại bị ám vệ ngăn cản không thể gặp mặt, chỉ có thể mỗi ngày tự mình lo lắng, một khắc dài như một năm, trừ bỏ sợ lòi đuôi, còn phải lo lắng đối phương sẽ phạm sai lầm, mới qua có mấy ngày, mắt thấy đã gầy đi một vòng lớn — đương nhiên cũng có khả năng là bởi vì trước đó hai người đều rất béo, cho nên một khi gầy xuống, liền sẽ dị thường rõ ràng.

“Đây là sợ thành cái dạng gì a.” Thẩm Thiên Lăng chậc chậc.

“Nguyên lai thực sự có quan viên tham thành như vậy.” Trước mặt Diệp Cẩn là một xấp giấy Tuyên Thành cao chừng hai thuốc, đều là khẩu cung mà mấy ngày nay ám vệ ấm thầm lấy từ dân chúng, tất cả đều là những việc xấu xa của Lưu Phú cùng Tiền Mãn Mãn, lũng đoạn thị trường hoành hành vô pháp, đem mọi chuyện thiếu đạo đức đều giành làm hết.

“Kế tiếp phải làm thế nào?” Thẩm Thiên Lăng bưng một bàn nho ăn.

“Kế tiếp phải làm thế nào?” Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Phong.

Thẩm Thiên Lăng: . . .

Ngươi ít nhiều cũng phải đổi câu thức biểu đạt chứ.

“Đã qua mấy ngày, hẳn cũng sợ đủ rồi.” Thẩm Thiên Phong nói “Vốn đã đuối lý, lại bị nhốt trong đại lao không có ánh sáng, không biết đã miên man suy nghĩ thành cái dạng gì, nếu vẫn không thẩm vấn, chỉ sợ hắn đã tự bức điên mình trước.”

“Vậy ngươi đi thẩm vấn là được.” Diệp Cẩn lấy nho từ trong tay Thẩm Thiên Lăng ăn, “Ta sẽ không quản loại chuyện này.”

“Thời gian lâu lắm, Tiền Mãn Mãn lại là loại quan vừa vô liêm sỉ vừa hồ đồ, hồ sơ hai mươi năm trước đã không trọn vẹn hơn phân nửa, muốn từ đó tìm ra đáp án cơ bản không có khả năng.” Thẩm Thiên Phong nói, “Chỉ là muốn Lưu Phú chính miệng thừa nhận mình thảm sát toàn gia, sợ là có chút khó khăn.”

“Ta ngược lại là có biện pháp.” Tần Thiếu Vũ khóe miệng khẽ nhếch.

Thẩm Thiên Lăng phát ra lời nói từ nội tâm, “Vừa thấy liền không biết là ý kiến hay gì.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Người đi đường khuya, sợ nhất là gặp phải quỷ, chúng ta liền để hắn gặp một lần.”

Vào ban đêm, ám vệ thông qua phương thức vô cùng hợp lấy lại vô cung khoa học là bắt thăm, cuối cùng tuyển ra được người giả quỷ — đương nhiên bởi vì lần này cần nói lời kịch, cho nên ám vệ ăn nói không rõ ràng lúc trước bị bài trừ, chỉ có thể ngóng nhìn mọi người mà xoa xoa tay, ánh mắt rất hâm mộ.

“Là ta!” Ám vệ bắt trúng thăm có hình đầu lâu rất là kiêu ngạo, biểu tình giống như trúng thưởng hai trăm năm mươi vạn.

Diệp Cẩn cầm phấn thoa thoa, đưa mặt hắn thoa thành trắng bệch.

Thẩm Thiên Lăng ngồi ở một bên xem náo nhiệt, hoảng hốt cảm thấy như gặp được bậc thầy hóa trang kiếp trước.

Nửa nén hương sau, Diệp Cẩn thành công tạo ra một quỷ.

“Có biết phải làm thế nào hay không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Thuộc hạ hiểu được.” Ám vệ hưng phấn vô cùng, loại chuyện này quả thực kích thích.

“Ta cũng muốn đi.” Thẩm Thiên Lăng nói.

“Hảo.” Tần Thiếu Vũ đối với y là nói gì nghe nấy, “Buổi tối mang ngươi đi xem náo nhiệt.”

Diệp Cẩn mắt nhìn Thẩm Thiên Phong.

“Ta cũng mang ngươi đi.” Thẩm đại thiếu gia thực thức thời.

“Ta cần ngươi mang?” Diệp Cẩn ngạo kiều giận.

Thẩm Thiên Phong: . . .

Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng yên lặng bỏ cho ca ca mình một phiếu người tốt.

Lúc nửa đêm, mọi người liền thừa dịp đêm tối đi vào đại lao, vì tránh sơ sót, thủ vệ ban sáng trong đại lao đã bị Diệp Cẩn tìm lấy cớ đổi thành ám vệ, bởi vậy trừ bỏ Lưu Phú, toàn bộ đều là người một nhà.

Lưu Phú đang buồn ngủ, đột nhiên cảm thấy trên mặt một trận lạnh ngứa, vì thế theo bản năng gãi gãi một chút, lại cảm thấy trong lòng bàn tay trơn ướt, nháy mắt sợ tới mức giật mình, còn tưởng rằng gặp phải rắn.

“A a a a. . .” Bên tai truyền đến một trận tiếng cười khàn khàn.

Lưu Phú “đằng” một tiếng ngồi dậy, bị một màn trước mắt dọa đến tiểu ra quần.

Một bạch y lệ quỷ đang đứng trước giường, đầu lưỡi dài đến một thuốc — tuy rằng Thẩm Thiên Lăng nói chỉ có người treo cổ mà chết mới có thể biến thành như vậy, nhưng bởi vì năng lực hóa trang của Diệp Cẩn có hạn, mọi người lại nhất trí tạo hình này là khủng bố nhất, cho nên cuối cùng vẫn đem đầu lưỡi gắn lên răng!

“Ngươi ngươi. . .” Trong quần Lưu Phú đã thấm ướt một mảnh lớn, mắt có xu thế trợn trắng.

“Không nhớ rõ ta?” Ám vệ tiếng nói khàn khàn, giữa đêm lại càng khiến người khiếp sao, “Chuyện hai mươi năm trước làm ra, ngươi ngược lại đã quên sạch sẽ.”

“Là ngươi!” Mấy ngày nay tinh thần Lưu Phú vốn dĩ đã căng thẳng, lại đột nhiên nghe hắn nhắc tới hai mươi năm trước, trong thời gian ngắn đầu óc như bị người dùng búa tạ gõ, tay chân đều xụi lơ thành một đoàn.

“Còn nhớ rõ a.” Ám vệ u u cười lạnh, “Còn tưởng ngươi đã quên.”

“Cứu –” Lưu phú một câu “cứu mạng” còn chưa kêu trọn, chỉ thấy lệ quỷ tùy giơ tay lên, một bạt tay rắn chắt lập tức giáng lên mặt, đau giống như bị kim đâm.

Ánh mắt Lưu Phú càng thêm hoảng sợ, bởi vì vừa rồi tay hắn hoàn toàn không đụng đến mặt mình.

“Hai mươi năm trước hại tính mạng của ta, hai mươi năm sau còn muốn hại con ta.” Móng tay ám vệ lành lạnh, “Ta đến lấy mạng ngươi.”

“Không, không cần.” Lưu Phú toàn thân run rẩy, “Chuyện hai mươi năm trước ngươi cũng biết, Phong trang chủ uy hiếp cả nhà ta, ta, ta cũng là bất đắc dĩ a.”

Phong trang chủ? Tất cả mọi người trốn ở một nơi bí mật gần đó đều sửng sốt một chút, Phong trang chủ hơn hai mươi năm trước, cha Phong Vân Liệt? “Hắn uy hiếp cả nhà ngươi, ngươi liền giết cả nhà ta.” Ám vệ lại đến trước mặt hắn nhẹ nhàng bay bay, “Đúng là huynh đệ tốt.”

“Ngươi ngươi không cần đến đây.” Lưu Phú ôm đầu khóc, “Ta cũng là cùng đường, nếu ngươi thật muốn tính sổ, nên tìm hắn mới đúng a.”

“Ngọc thạch đâu?” Ám vệ kháp trụ yết hầu hắn, ngón tay băng lãnh, móng tay làm bằng sắt chậm rãi đâm vào trong da thịt, “Ngươi có biết ta ở địa phủ gặp được người phó thác năm đó, hắn hướng Diêm Vương cáo trạng ta nói không giữ lời, mới khiến ta nhiều năm như vậy không thể đầu thai, ta hảo oan a. . . . .”

“Tại, năm đó, năm đó ta đã giao cho, Phong trang chủ.” Lưu Phú sợ tới mức hồn phi thiên ngoại, dưới thân một trận tanh tưởi, hiển nhiên là bị dọa đến mất kiểm soát, “Ta, ta, ta. . .”(Bị dọa đến…đi ngoài, ặc~)

Ám vệ lòng tràn đầy ghét bỏ, này cũng quá ghê tởm đi.

Mắt thấy Lưu Phú đã sắp hấp hối, mọi chuyện trước kia cũng xem như hỏi đâu ra đó. Vì thế Tần Thiếu Vũ huýt sáo một tiếng, ám vệ sau khi nghe được, nâng một chưởng đem Lưu Phú đánh ngất, xoay người ra khỏi đại lao.

“Diễn không tệ.” Thẩm Thiên Lăng khích lệ.

Ám vệ tự hào.

“Đi thôi.” Diệp Cẩn che mũi, “Khó ngửi chết.”

Mọi người trở lại thư phòng, đại khái có cùng một ý nghĩ. Nay đầu đuôi sự việc đã rõ ràng, hơn hai mươi năm trước có người muốn đem Huyền Hải Ngọc giao cho Hoàng Thượng, kết quả nửa đường bị người ám toán bất hạnh toi mạng, trước lúc lâm chung đã đem Huyền Hải Ngọc phó thác cho phụ thân Phùng Phi ngẫu nhiên gặp được, kết quả bởi vì Lưu Phú lắm miệng, khiến phụ thân Phong Vân Liệt biết chuyện này, cưỡng bức lợi dụ khiến Lưu Phú giao ra Huyền Hải Ngọc , mới có thảm án diệt môn của Phùng gia sau này.

“Bái Kiếm Sơn Trang cùng Hoàng Thượng vì sao đều muốn Huyền Hải Ngọc ?” Thẩm Thiên Lăng không nghĩ ra, một là bảo kiếm thế gia, một là ngôi cửu ngũ, rốt cuộc khối ngọc thạch này có thần kỳ bao nhiêu, lại dẫn tới hai phương nhân mã này đồng loạt ra tay.

“Ta đã viết thư cho Hoàng Thượng, hắn nếu phái Hướng Liệt tiến đến tìm kiếm, tất nhiên sẽ biết bí mật trong đó.” Thẩm Thiên Phong nói, “Chờ thêm mấy ngày thu được thư hàm từ trong nội cung, tự nhiên sẽ cởi bỏ được nút thắt về Huyền Hải Ngọc .”

“Trên Vân Hải Thương Lãng Phong tìm được thi cốt Cứ Xỉ Doanh, trước huyệt động tang hầu tìm được nửa đoạn kiếm gãy, hơn nữa còn có Huyền Hải Ngọc trong Lưu Sa Thành, tất cả đầu mâu đều hướng về Bái Kiếm Sơn Trang.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhiều trúng hợp như vậy quy về một chỗ, xem ra Phong Vân Liệt không thể thoái khỏi thị phi này.”

“Tám chín phần, ta đoán Bái Kiếm Sơn Trang cùng Chu vương có can hệ.” Diệp Cẩn nói, “Xem ra tuy rằng hành sự không mấy cao thâm, nhưng cũng không phải đèn cạn dầu.”

“Hiện tại cũng chỉ có thể ở lại Lưu Sa Thành.” Thẩm Thiên Phong nói, “Một là đợi Hoàng Thượng hồi âm, hai là đợi Tây Nam Giám sát sử đến, sau đó mới có thể xuất phát.”

“Ở lại cũng không sao.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu Phong gia thật sự cùng Chu vương có can hệ, vậy ước chừng cũng đã hơn trăm năm, không cần vội trong nhất thời.”

Sáng sớm hôm sau, nha dịch liền vội vã báo lại, nói Lưu Phú điên rồi.

Tiền Mãn Mãn sau khi nghe được tin tức này, đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, rồi sau đó liền vội vã vào đại lao xem xét, chỉ thấy Lưu Phú ngồi ở trong một đống dơ bẩn, miệng lẩm bẩm, ánh mắt tan rã, hiển nhiên thật sự điên rồi.

Trong một thoáng chớp mắt, đáy mắt Tiền Mãn Mãn lóe lên một tia mừng như điên. Lúc trước hắn còn lo Lưu Phú sẽ không chịu được nỗi khổ lao ngục, đem mấy chuyện do bẩn mấy năm nay hai người cấu kết làm ra khai hết, như thế này thật tốt, có thể giúp mình triệt để thoát thân khỏi mọi chuyện — muốn đem tội trút toàn bộ lên đầu một tên điên, vô cùng đơn giản a.

Nhìn thấy tia vui sướng lướt qua giây lát, ám vệ ở bên ngoài hắn trong lòng thầm mắng hèn mọn, quả nhiên không phải thứ tốt gì, cho dù chỉ là lẫn nhau lợi dụng, cũng đã cùng hợp tác hơn mười năm, nay nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên lại là cao hứng.

Mà Thẩm Thiên Lăng sau khi biết tin tức này, cũng ở trong lòng thở dài.

Kết cục như thế, coi như là thiện ác đều có quả báo.

“Điên rồi?” Phùng Phi sau khi nghe thấy tin tức, có chút sửng sốt.

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Thù diệt môn hai mươi năm trước của ngươi, coi như đã báo, không cần nhất định muốn lấy mạng đền mạng.”

“. . . Ân.” Phùng Phi gật đầu, “Đa tạ chư vị đại hiệp.”

“Về sau có tính toán gì không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi hắn.

“Không nghĩ tới.” Phùng Phi lắc đầu, “Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn lấy báo thù làm mục đích.” Lần này biết được Lưu Phú đã phát điên, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút mờ mịt.

“Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giới thiệu ngươi đến một võ quán.” Tần Thiếu Vũ nói, “Học công phu cho tốt, cho dù không thể đại phú đại quý, cũng đủ để nuôi gia đình.”

“Thật sự?” Phùng Phi kinh hỉ.

“Đem hài tử kia trả lại Lưu gia đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sau đó ta sẽ phái người đưa ngươi đi.”

“Ân.” Phùng Phi gật đầu, “Đa tạ Tần cung chủ.”

“Không thì mang nàng cùng đi?” Thẩm Thiên Lăng đưa tay chỉ.

Phượng nha đầu trốn sau cây cột bị hoảng sợ, quay đầu liền chạy vào trong phòng.

Phùng Phi hai má đỏ hồng.

“Ta nhìn thấy các ngươi trò chuyện.” Thẩm Thiên Lăng mi nhãn cong cong, “Như thế nào?”

Phùng Phi gật đầu, “Đa tạ Thẩm công tử.” Tuy nói chỉ là bốn năm ngày ngắn ngủi, nhưng giữa hai người cũng có chút tâm ý liên hệ, đều là người cơ khổ, tự nhiên cũng sẽ có một chút thông cảm đối phương.

Hai ngày sau, ám vệ quả nhiên liền âm thầm đưa Phùng Phi cùng Phượng nha đầu ra khỏi thành, vẽ tốt lộ tuyến lại đưa lộ phí, nhìn theo bọn họ một đường ra Bắc. Về phần cái hài tử kia, cũng đã được ôm đi từ trong nông hộ, thừa dịp đêm tối đưa vào Lưu phủ.

Lại qua mấy ngày, Tây Nam Giám sát sử Phương Hiên dẫn người trùng trùng điệp điệp chạy tới. Tiền Mãn Mãn còn đang mừng thầm vì chuyện Lưu Phú bị điên, lại đột nhiên nghe nói Phương đại nhân tới, nhất thời hoảng sợ, vội vàng từ trên giường tiểu thiếp đi xuống muốn xuất môn nghênh đón, ai ngờ không đợi mắc xong y phục, liền bị trực tiếp trói gô đá vào trong ngực.

“Tiểu vương gia.” Phương Hiên trên trán có chút mồ hôi lạnh, tại khu vực trức thuộc của mình có một tên hôn quan như thế, chính mình cư nhiên thật lâu không biết tới, hiển nhiên đã xem như không làm tròn trách nhiệm.

“Lần này bỏ qua.” Diệp Cẩn lạnh lùng nhìn hắn, “Loại chuyện này, không cần để ta gặp phải lần thứ hai.”

“Vâng.” Phương Hiên nói, “Hạ quan tất nhiên sẽ chăm lo việc nước.”

“Phạt bổng một năm, đi xuống đi.” Diệp Cẩn đã có kinh nghiệm làm Vương gia, “Đem chuyện trong Lưu Sa Thành điều tra rõ, oan giả sai án đều thẩm tra lại toàn bộ.”

Phương Hiên lĩnh mệnh lui ra, Diệp Cẩn tâm tình khó chịu nói, “So với hát hí khúc còn mệt hơn.”

Thẩm Thiên Lăng buông hạt dưa, chạy tới giúp tẩu tử y niết bả vai.

Ám vệ lệ nóng doanh tròng, phu nhân nhà ta càng ngày càng tri kỷ, khiến người hoàn toàn chịu không nổi.

“Cung chủ.” Ám vệ cầm một phong thư tiến vào, “Trong cung gửi đến.”

“Mau mở ra.” Thẩm Thiên Lăng nhãn tình sáng lên.

Thẩm Thiên Phong mở phong thư, chỉ thấy bên trong ước chừng viết hai trang lớn, Diệp Cẩn chấn kinh, “Nhiều như vậy?”

“Một tờ này đều là dặn dò ngươi trời lạnh phải mặc thêm y phục, ăn thêm nhiều thịt.” Thẩm Thiên Phong đem một tờ lớn đưa cho y.

Diệp Cẩn: . . .

Đã nói thứ ca ca này là rất phiền phức mà!

“Về Huyền Hải Ngọc thì sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Cùng Bích Tuyền Tỳ có liên quan.” Thẩm Thiên Phong sau khi xem xong, đem phong thư đưa cho những người còn lại.

Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Quả nhiên lại như vậy a. . .”

So sánh với Diệp Cẩn lề mề sự vô toàn diện mà nói, Sở Uyên miêu tả Huyền Hải Ngọc đã ít lại càng thêm ít, chỉ nói cùng Bích Tuyền Tỳ có liên quan, về phần những chuyện khác, nhất thời bán hội cũng không thể nói rõ ràng, cho nên đặc biệt phái tâm phúc thái giám đi đến.

“Người đâu?” Thẩm Thiên Lăng nhìn ra bên ngoài.

“Đến đây đến đây.” Ám vệ xách một người đi vào, “Vị đại nhân này đi quá chậm.”

“Là ngươi a.” Diệp Cẩn nhận ra hắn là tổng quản thái giám bên người Sở Uyên, tên là Tứ Hỉ, từ nhỏ đã cùng Sở Uyên lớn lên, trong cuộc chiến đoạt ngôi cũng ra không ít lực, bởi vậy cũng xem như là tâm phúc số một.

Thẩm Thiên Lăng cảm giác cái tên này rất đáng nhớ, tứ hỉ tiểu hoàn tử (món thịt vo viên bên TQ đấy ạ =]],hình minh họa bên dưới ~).

“Kiến, kiến quá tiểu vương gia.” Tứ Hỉ thở hồng hộc, hiển nhiên có chút theo không kịp tiết tấu.

“Vất vả.” Thẩm Thiên Lăng đối tổng quản tiểu hoàn tử tỏ vẻ an ủi một chút, bởi vì ám vệ chạy rất nhanh, đối với một thái giám béo mà nói là rất tàn nhẫn.

“Thẩm công tử khách khí.” Tứ Hỉ uống hai chén nước, rốt cục bình ổn được hơi thở.

“Hoàng Thượng phái công công đến nói về chuyện Huyền Hải Ngọc ?” Sau khi đóng cửa phòng, Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Ân.” Tứ Hỉ gật đầu, “Vạn tuế gia nói sự tình liên quan đến cơ mật, sợ phong thư trên đường sẽ xảy ra ý muốn, bởi vậy kêu nô tài tự mình tới gặp tiểu vương gia.”

“Ân, nói đi.” Diệp Cẩn lại giúp hắn rót ly nước.

“Theo lý mà nói, về bí mật của Bích Tuyền Tỳ và Huyền Hải Ngọc , chỉ có người trong hoàng gia mới có thể biết được.” Tứ Hỉ nói, “Nhưng trước khi đi vạn tuế gia cố ý phân phó qua, nói Tần cung chủ cùng Thẩm tiểu công tử cũng là người trong nhà, không cần có kiêng dè.”

Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ liếc nhau, đều có chút muốn cười.

Đã nói Sở Uyên để cho một tay lão luyện đến, rõ ràng chính là muốn mượn lực Truy Ảnh Cung để giải quyết vấn đề, nhưng lần này nghe qua, thật giống như hắn chịu thiệt không bằng.

Quả thực có thể lên làm Hoàng Thượng, đều không phải là thiện lương gì a. . . .

Hết
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện