Edit: Bạch Linh.
Ba nữ sinh kia: "..."
Tất cả học sinh trong phòng học: "..."
Ngay cả Diệp Oản Oản cũng há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Ba nữ sinh đưa mắt nhìn nhau, hơn nửa ngày mới có thể phản ứng lại, sốt ruột hỏi:
"Anh... Anh Đông... Anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"
"Diệp Oản Oản là người của anh tức là sao?"
"Anh Đông, anh có phải nghĩ sai chỗ nào rồi không?"
Trên mặt Lăng Đông không còn kiên nhẫn nữa: "Ý trên mặt chữ, Diệp Oản Oản là người của ông đây, ai cũng không được phép động tới! Không hiểu tiếng người à? Nghe rõ rồi thì cút cho tôi!"
Ba người là bạn tốt của Trình Tuyết, ngày thường cũng rất quen thuộc với Lăng Đông, đây là lần đầu tiên bị Lăng Đông dùng ngữ khí không chút khách khí nào mà nói chuyện, tất cả đều bị quát tới mức hốc mắt phiếm hồng, vốn còn muốn nói nữa, nhưng vừa thấy biểu cảm dọa người kia của Lăng Đông thì lập tức không dám nhiều lời, chỉ có thể dậm chân dậm cẳng mà chạy nhanh về phía Trình Tuyết.
Sau khi ba người đi rồi, Lăng Đông lại lần nữa nhìn về phía Diệp Oản Oản, bộ dạng hung dữ lúc đầu lập tức biến thành cứng đờ, thậm chí còn có chút lúng túng.
Do dự vài giây sau, Lăng Đông cúi đầu, trực tiếp nhét một đống túi đồ ăn vặt màu sắc sặc sỡ vào trong tay Diệp Oản Oản, buồn bực nói: "Cho cậu."
Diệp Oản Oản nhìn đống đồ ăn vặt trong tay, tiếp tục trầm mặc: "..."
Lăng Đông đứng trước bàn học cô, tựa như không muốn rời đi, vẻ mặt muốn nói lại thôi, mỗi lần vừa định mở miệng nói chuyện, lại ngập ngừng, lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng hít sâu một hơi, lắp bắp nhìn cô: "Diệp Oản Oản... Cậu... Buổi tối tan học xong cậu có rảnh không?"
"Buổi tối?"
Trong đầu Diệp Oản Oản theo bản năng hiện lên một câu nói mà thời điểm mọi người hẹn đánh nhau thường nói: "Tan học đừng đi".
Đây là muốn chuẩn bị sau khi tan học tự mình trừng trị cô ư? Giống như nhận thấy Diệp Oản Oản đang hiểu lầm, Lăng Đông vội mở miệng bổ sung thêm một câu: "Bên... Bên cạnh trường học mới khai trương một cửa hàng thịt nướng... Có thể đi ăn cùng chứ? Tôi mời cậu!"
Tất cả học sinh đang vây xem: "...!!!"
Đệch! Vì sao cốt truyện này càng ngày càng phát triển theo hướng kỳ dị vậy!
Diệp Oản Oản nhíu mày, lại có ý gì đây trời?
Không phải hẹn đánh nhau, mà là muốn... Hẹn hò?
"Chờ chút... Thật ngại quá, bạn học Lăng Đông, tôi thật sự không hiểu ý của cậu. Xin hỏi một chút, đây là kịch bản mới gì vậy?" Diệp Oản Oản trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Thật ra tất cả mọi người đang vây xem cũng không hiểu gì cả. Nếu nói Lăng Đông là vì cố kị Triệu Tinh Châu mới không dám ra tay với Diệp Oản Oản thì còn có thể hiểu được, nhưng cứ cho là vậy thì cũng không cần phải nói rằng Diệp Oản Oản là người của anh ta mới đúng chứ? Bây giờ còn hẹn Diệp Oản Oản đi ăn là sao?
Chỉ mới có hai ngày nghỉ ngắn ngủi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, sắc mặt Lăng Đông không tốt cho lắm, không vui nói: "Không phải kịch bản!"
Diệp Oản Oản cười cười: "Lăng Đông, người sáng mắt không nói tiếng lóng, rốt cuộc cậu muốn thế nào, nói thẳng đi!"
Lăng Đông vẫn không nhúc nhích mà đứng tại nơi đó nhìn chằm chằm vào cô, nắm chặt hai tay thành quyền.
Ngay lúc Diệp Oản Oản cho rằng anh ta muốn ra tay đánh người, liền nghe thấy anh ta đột nhiên nói: "Diệp Oản Oản, tôi thích cậu!"
Diệp Oản Oản ngơ ngác: "..." Hả?
"Phụt... Khụ khụ khụ..." Lời của Lăng Đông vừa rơi xuống, Tư Hạ bên cạnh vốn thờ ơ lạnh nhạt đột nhiên ho khan kịch liệt.
Mà tất cả học sinh trong phòng học lập tức hít phải một ngụm khí lạnh, biểu cảm của mọi người không khác gì gặp phải quỷ.
"Đệch mợ! Tôi vừa rồi được nghe thấy cái gì? Anh Đông tỏ tình với Diệp Oản Oản kia á!!!" Bạn tốt ngồi cùng bàn với Lăng Đông ngạc nhiên như muốn rớt cằm xuống đất.
Một nam sinh khác trên mặt tràn ngập kinh hoàng: "Đậu má anh Đông, anh điên rồi sao?"