Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Tên khốn kiếp này! Đáng đời! So với việc cậu từng trải qua, ông ta còn kém xa! Để cho ông ta nếm thử một chút mùi vị của bạo lực mạng cũng tốt!"

Phí Dương mắng xong lại bắt đầu lo âu: "Diệp Bạch nói trong bảy ngày sẽ trả lại trong sạch cho cậu. Nhưng dựa theo hướng phát triển trước mắt, mặc dù dư luận đã bắt đầu nghịch chuyển, cũng càng có nhiều người vì cậu kêu oan, nhưng tên khốn Triệu Đại Dũng kia muốn cắn chết không thả thì sao bây giờ?"

Coi như không còn lo lắng về dư luận, phần thắng của vụ kiện cũng rất lớn, nhưng tóm lại vẫn sẽ không triệt để!

Loại nơi như giới giải trí này, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Nếu như không giải quyết triệt để, gió xuân thổi tới lại tái sinh, chỉ sợ ngày nào đó lại có người moi ra."

Sau khi họp báo kết thúc, đúng như dự đoán, dư luận đã hoàn toàn chuyển hướng.

Những lời chỉ trích Hàn Thiên Vũ đều chuyển sang người vợ chồng Triệu thị.

Phóng viên vây chặt Triệu gia cả ngày, nơi làm việc cũng không thoát khỏi, đi tới chỗ nào cũng không lọt qua truyền thông và dân chúng tức giận.

Không quá hai ngày, Triệu Đại Dũng đã bị công ty sa thải, bạn bè thân thích đều tránh ông ta như tránh tà.

Truyền thông không gặp ông ta liền đào tin tức từ người bên cạnh ông ta. Quan hệ hàng xóm của Triệu Đại Dũng và mọi người bình thường không tốt cho lắm, hiện nay tường lay mọi người đẩy, tất cả người được phỏng vấn cơ hồ đều nói ra những việc bất lợi cho ông ta.

Lý Xảo Hồng cũng không khá hơn chút nào. Cho dù bà ta là mẹ đứa bé cũng không có khả năng không biết cái gì. Bà ta còn trợ Trụ vi ngược (*), cấu kết với Triệu Đại Dũng làm việc xấu.

Triệu gia.

Âm thanh loảng xoảng vang lên, đồ vật ngổn ngang nằm trên mặt đất.

Cô bé co ro tránh trong phòng ngủ không nói tiếng nào.

Lý Xảo Hồng một tay kéo vali, một tay ôm con gái, trực tiếp bước thẳng ra ngoài.

Mới đi được một nửa đã bị Triệu Đại Dũng kéo lại, ông ta giận dữ hét: "Bà đi đâu?"

Lý Xảo Hồng lạnh lùng nói: "Đi đâu? Tôi còn có thể đi đâu? Tôi muốn ly hôn! Tôi muốn đem con gái đi! Thời gian này tôi đã chịu đủ rồi!"

Triệu Đại Dũng nhìn chằm chằm hai vành mắt đen xì và khuôn mặt u ám của bà ta: "Bà náo cái gì, bây giờ bên ngoài toàn là phóng viên, kiên trì chờ mấy ngày nữa, tiền sẽ tới tay, lúc đó chúng ta có thể cao chạy xa bay rồi!"

Lý Xảo Hồng ném một vật bên cạnh về phía ông ta: "Tiền tiền tiền, ông chỉ biết tiền! Cả nhà chúng ta sắp bị bức chết rồi! Có tiền thì còn mạng để dùng sao? Mỗi giây mỗi phút đều có người gọi tới để mắng tôi, còn tuyên bố muốn gϊếŧ tôi. Nhà bị người ta dội phân rải máu chó, tôi có lúc nào không cần phải lo lắng hay đề phòng không?

Ông làm mọi việc lộ liễu như vậy, mọi người đều biết tin tức và hình ảnh của cả nhà ta, đi tới đâu cũng có người nhận ra! Đi tới đâu cũng bị đánh mắng! Thân thích trong nhà đều đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta rồi!

Lúc đầu tôi đã bảo ông đừng làm, ông khăng khăng không nghe! Hiện tại tốt rồi, đắc tội với tất cả mọi người! Bị dội những thứ kia thì coi như xong, hiện tại còn liên lụy đến tôi! Danh tiếng của con gái cũng hoàn toàn bị ông phá hủy rồi!"

Lý Xảo Hồng ném vali trong tay, ngồi bệch trên mặt đất: "Tôi đã tạo cái nghiệt gì! Sao lại chịu tội này? Bọn họ muốn bức chết tôi đúng không?"

"Mẹ." Cô bé hốt hoảng luống cuống đứng trước mặt mẹ mình.

Lý Xảo Hồng ôm con gái gào khóc: "Con gái đáng thương, con đã tạo cái nghiệt gì mà có người cha như thế!"

(*) Trợ Trụ vi ngược: giúp vua Trụ làm điều ác.

Trụ Vương: vị vua hôn quân vô đạo của triều đại nhà Thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện