Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt của Lý Xảo Hồng đột nhiên sáng đến dọa người, bà ta gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Đại Dũng: "Triệu Đại Dũng! Ông sẽ không làm chuyện đó với con gái ông chứ?"
Triệu Đại Dũng thiếu chút nữa đã bị tức ngất đi: "Bà bị điên à! Những lời đó mà cũng tin! Lâm Lâm là con gái tôi! Coi như tính khí tôi không tốt, thường xuyên đánh nó, nhưng cũng không cầm thú tới mức làm ra những chuyện đó!"
"Làm sao tôi biết được! Ngay cả kế bỉ ổi thiếu đạo đức như dùng con gái hãm hại Hàn Thiên Vũ ông cũng có thể nghĩ ra! Tôi làm sao biết ông có gạt tôi không!"
"Bà... Bà... Người đàn bà điên này! Bà cũng đồng ý với chủ ý này đấy! Bây giờ lại trách tôi!"
Triệu Đại Dũng tranh cãi với vợ đến choáng váng, đầu óc ông ta đau dữ dội. Ngay tại lúc này, điện thoại của ông ta lại vang lên.
Triệu Đại Dũng đang nổi điên, vừa nhận điện thoại liền bắt đầu tức giận mắng chửi: "Cút! Tất cả đều cút cho lão tử! Còn gọi nữa thì lão tử gϊếŧ chết các người!"
Đang hầm hừ, đầu bên kia truyền tới giọng của một người đàn ông: "Triệu tiên sinh, đừng nóng giận như vậy, tôi gọi tới để giúp ông."
Triệu Đại Dũng nhất thời im bặt, cảnh giác mở miệng: "Mày là ai?"
Nếu là lúc trước, ông ta đương nhiên tin, nhưng bây giờ sao có thể có người giúp ông ta được chứ.
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể giúp ông giải quyết tình cảnh khó khăn hiện tại, khiến truyền thông không quấy rầy ông nữa."
Nghe đối phương nói có thể khiến truyền thông không quấy rầy mình, Triệu Đại Dũng mặc dù không tin nhưng vẫn hỏi: "Cậu có biện pháp gì? Lũ truyền thông kia căn bản đều chó điên, chắc chắn sẽ không buông tha dễ dàng!"
"Ha, bây giờ ông chính là một cái bọc nóng hổi, bọn họ đương nhiên cắn chặt không thả."
Người đàn ông bên kia cười một tiếng, sau đó mở miệng: "Chỉ cần ông rút lại đơn kiện, ở trước mặt công chúng nói rõ chân tướng. Nói ông vì tiền mà vu khống cho Hàn Thiên Vũ, chờ khi thủy lạc thạch xuất (*), nhiệt độ chuyện này tiêu tán, truyền thông đương nhiên sẽ không để ý tới ông nữa.
Triệu Đại Dũng hoảng hốt trong chốc lát, sau đó giận dữ nói: "Mày cho rằng tao ngu sao? Mày là người Hàn Thiên Vũ phái tới!"
Nếu ông ta nói ra, không chỉ không lấy được một cắc nào cả mà còn phải mang thêm một tội danh.
Trừ phi ông ta bị ngu mới làm như vậy! Nghe Triệu Đại Dũng nổi giận, giọng bên kia vẫn rất nhàn nhã: "Triệu tiên sinh, chỉ sợ người hồ đồ là ông. Chẳng lẽ đến giờ ông vẫn tưởng mình có thể cầm được tiền bồi thường sao?
Lúc trước Hoàn Cầu quả thật định cho ông tiền giải hòa, nhưng đó là vì áp lực của dư luận. Bọn họ sợ thời gian kéo dài, không chỉ phá hủy Hàn Thiên Vũ mà còn ảnh hưởng tới hình tượng của công ty.
Nhưng bây giờ khác rồi, công chúng đã đứng về phía Hàn Thiên Vũ, Hoàn Cầu không cần lo sợ dư luận, mà những chứng cứ ông cung cấp kia, chắc ông cũng biết chúng không có cách nào định tội cho Hàn Thiên Vũ."
Anh ta ngừng một chút, sau đó nói tiếp: "Trước kia ông có thể không sợ hãi là vì thế giới đứng về phía ông. Nhưng bây giờ... Ha...
Nếu ông nói ra hết chân tướng, truyền thông không còn gì để đào nữa, sau vài ngày tự nhiên sẽ sóng êm biển lặng.
Nhưng nếu chỉ cần một ngày ông không rút đơn kiện, chỉ cần một ngày không có kết quả, sẽ không ngừng có người chú ý tới ông, nắm chặt ông không thả, đời này ông sẽ sống trong sự chửi rủa và đu bám của truyền thông và mọi người."
(*) Thủy lạc thạch xuất: Nước rút đá nhô.